• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Ưm\, chật chội quá.

– Tránh ra coi.

” Rầm”

Hai cơ thể to lớn cuộn vào nhau cùng lúc lăn xuống sàn làm họ tỉnh ngủ. Quần áo xốc xếch lộn xộn, tóc tai bù xù trông họ khá hỗn loạn.

Những tiếng bước chân ngày càng một gần làm Mạc Lâm vừa xoa xoa cái đầu vừa ngước mặt lên nhìn.

Bốn con người đứng bốn góc ghế nhìn hai người đàn ông ngồi ngây ngốc mà cười tủm tỉm.

– Anh Lâm\, em không ngờ luôn nha.

– Không ngờ cái gì\, tai nạn thôi mà.

Quân Dao trêu chọc Mạc Lâm làm anh phát cáu bởi vì đối tượng đã cùng anh làm chuyện gì đó mờ ám lại là một tên đàn ông mới chết chứ.

– Cảnh sắc đẹp như vậy mà không chụp lại được\, tiếc quá đi.

– Ừm\, đúng rồi đó.

Hai cô nàng xinh đẹp ở độ tuổi đôi mươi đang trêu ghẹo ông anh tội nghiệp, họ còn định ghẹo thêm một chút nữa liền bị hai ông chồng chặn lại.

– Dao Dao\, đi ăn sáng thôi.

Bách Điền xoa cái bụng chứa ba đứa nhỏ mà từ từ dìu cô đi.

Còn Thiên Phong thì trực tiếp ôm lấy eo nhỏ thon thả của Yến Anh mà bế cô đi.

– ÔI trời\, sáng sớm chưa ăn gì mà phải gặp cảnh tượng này.

Mạc Lâm lẩm bẩm một mình như ông già thì bị tên Sử Thanh Di chưa tỉnh ngủ đang lăn qua định ôm Mạc Lâm liền bị anh đá cho một cái.

– Trời sập hả?

– Tỉnh chưa? Đi về làm việc.

Anh bực bội đứng dậy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, động tác có phần mạnh tay gấp rút, có chút ớn lạnh mà rùng mình mấy cái.

Hình như anh nhớ ra rồi, tối qua anh bị cái tên kia ôm cứng ngắt đến nhúc nhích còn không được, vừa đứng chỉnh trang lại áo quần, anh vừa làm việc tư tưởng lại với bản thân.

” MÌnh là trai thẳng, là trai thẳng đó”.

***

Thiên Phong và Yến Anh ngồi thưởng thức bữa sáng ở ngoài vườn, không khí hơi se lạnh lại có cây cỏ xung quanh làm không khí nơi đó cực kì thoáng mát và dễ chịu.

Anh vừa thưởng thức tách cà phê đen nóng như mọi khi vừa xem tin nhắn qua điện thoại do quản lý của trung tâm báo cáo.

” Vưu tổng, tôi là Quế Liên Tử, là quản lý của trung tâm thương mại VP. Đây là toàn bộ báo cáo về nhân sự và tài chính tôi đã tổng hợp lại”.

Anh mở file tài liệu lên xem một lượt, Yến Anh thỉnh thoảng cũng đưa mắt nhìn thử nhưng toàn là số liệu khó hiểu làm cô cũng hoa mắt cả lên.

– Cái gì mà nhiều số quá vậy?

Hầu như cô chỉ nói thầm trong miệng nhưng ai bảo tai của anh quá thính nên anh nhếch môi nhìn cô cười một cái.

– Không biết cũng không sao\, em ở nhà xài tiền là được rồi.

– Thật không đó?

Cô bĩu môi nhìn anh, nếu như nó chỉ là lời nói đùa thì cô cũng rất vui nhưng nào ngờ nó là sự thật. Thiên Phong nắm lấy bàn tay của cô, đặt vào lòng bàn tay một cái thẻ màu đen.

– Anh làm thiệt hả?

Cô ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, xém nữa miếng bánh mì đang nhai giữa chừng trong miệng làm cô mắc nghẹn rồi. Bản thân cô không thích sự phụ thuộc vào người khác nên mặc dù là vợ chính thức của Thiên Phong nhưng cô vẫn trả lại chiếc thẻ quyền lực này lại cho anh.

– Không được\, em không lấy đâu.

– Em chê ít sao?

Anh nhíu mày nhìn cô, lần đầu tiên có người được cho tiền lại chê nên anh cũng muốn nghe lý do của cô là gì.

– Không phải\, đây là tiền của anh làm ra\, sao em có thể cho lấy được.

Lời nói thật thà của cô làm anh càng thấy mắt nhìn người của mình không sai, cô không nhìn vào tài sản của anh mà đem sự chân thành từ tận đáy lòng mà yêu anh làm anh không nói không rằng mà hận không thể đè cô ra mà ăn sạch nên chỉ khều nhẹ lên mũi cô một cái.

– Ai nói là anh cho em luôn.

– Hả?

– Chỉ là cho em vay thôi.

Đúng là cho vay nhưng mà không thời hạn đó cô gái à.

– Vậy chia tay là anh đòi lại hả?

Tới lượt cô trêu chọc anh nhưng hình như sắc mặt anh có hơi lạnh thì phải.

Anh lạnh lùng đặt tách cà phê lên bàn, đứng dậy cúi sát gương mặt nhỏ nhắn của cô, bóp nhẹ cặp má ửng hồng  của cô mà nói.

– Hình như không dạy dỗ nên không biết sợ phải không?

– Xì\, em không sợ anh đâu.

Quả thực là cô đã bị anh rèn giũa rất tốt, tốt đến nỗi mà người lớn hơn cô tám tuổi nói cái gì cô cũng cãi lại được.

Vừa dứt lời, một nụ hôn ấm nồng mang hương vị cà phê đặc trưng đã áp lên môi của cô, cái hôn không kéo dài nhưng được lặp lại liên tục khi cô định mở miệng nói gì đó.

Thiên Phong định tiến tới hôn cổ của cô thì phản xạ tự nhiên lại truyền tới một cảm giác khó tả, nó làm cô ngứa ngáy đến rụt cổ lại hệt như bị anh thọt lét, cô giãy giụa còn cười phá lên.

– Ưm\, tha cho em\, em thua rồi.

– Biết sợ chưa?

– Haha….sợ rồi.

Yến Anh vừa cười vừa thở hồng hộc muốn tắt thở, mất một lúc sau cô mới trở về trạng thái bình thường. Anh ôm cô vào lòng giúp cô bình tĩnh lại rồi nói.

– Sau này không được nhắc tới hai từ chia tay\, cho dù là đùa giỡn\, có biết chưa?

– Ừm.

Cô trả lời giống như đang ngậm trong họng cái gì mà không thể nói được nên chỉ dùng âm thanh trong cổ họng mà trả lời.

Đáng lý ra họ còn có tuần trăng mật nhưng hiện tại trời trở lạnh nên cô không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà đắp chăn ấm lên hưởng thụ thôi.

Thiên Phong và Yến Anh thu xếp đồ đạc lên xe trở về thành phố Nam Lăng, họ còn phải chuẩn bị đưa Tịnh Hương đi Anh để chữa trị chân nữa.

***

Thành phố Nam Lăng

Hôm nay là chủ nhật, Thiên Phong phải đến trung tâm thương mại giải quyết  một số chuyện nên Yến Anh đã rủ rê Phượng Hoàng cùng mình đi dạo phố mua sắm.

Phượng Hoàng vẫn vậy, vẫn vui tính như mọi khi nhưng cậu thiếu niên có hơi trầm lắng khi nghe Yến Anh nói Tịnh Hương chính là em gái ruột của Thiên Phong.

– Gì cơ? Tôi không nghe lầm chứ?

– Không đâu.

– Ngày mai\, bọn mình đưa em ấy sang Anh để chữa chân.

Trong đầu của Phượng Hoàng bỗng lóe lên một ý nghĩ gì đó mà miệng nhếch lên cười một cách gian xảo. Cậu đề nghị rằng ngày mai mình sẽ đưa em ấy đi ra sân bay.

– Hai người đều bận\, hay để tôi đưa em ấy ra sân bay\, có được không?

– Nếu cậu đã lên tiếng thì được thôi.

Cô khoác vai cậu bạn thân như mọi khi, vừa đi vừa nói chuyện như mọi khi, cô không sợ Thiên Phong ghen bởi vì cô cũng có nói về giới tính thật của Phượng Hoàng.

– À\, đúng rồi.

– Hả? Đúng cái gì?

Yến Anh nắm tay của Phượng Hoàng chạy băng băng trên các con hẻm nhỏ lớn, dù sao bọn họ tuổi vẫn còn trẻ nên cực kì hăng say trong khu phố mà các thanh thiếu niên hiện nay ưa thích lui tới.

– Đi đâu vậy?

– Tada\, nhìn nè.

Chỗ mà cô háo hức muốn dẫn Phượng Hoàng đến là một khu trò chơi tổng hợp bao gồm trò chơi gắp thú nhồi bông mà cô thích nhất.

– Cậu nhớ chỗ này không? Lúc đó ba người chúng ta đã trốn học để đến đây đó.

– Nhớ chứ.

Khóe môi Phượng Hoàng khẽ cong lên, ánh mắt cậu nhìn cô bạn thân với cảm xúc khó tả, không hẳn là ánh mắt khi nhìn bạn thân mà là ánh mắt của con trai nhìn thấy người con gái mình thích.

Đúng vậy, Phượng Hoàng thích Yến Anh nhưng vì một vài lý do, cậu đành phải mượn cái danh đồng tính để có thể mãi mãi sánh bước bên cô như một người bạn thân mà không bị nghi ngờ.

Nhớ lại những ngày tháng cuối cùng của cấp ba, họ bị áp lực về chuyện thi cử nên Yến Anh đã đề xuất ý kiến trốn học đi chơi, cô kéo theo Phượng Hoàng và cả tiểu thư của nhà họ Uông theo cùng, làm tối đó, cô bị cha phát hiện mà la mắng cho một trận tanh bành.

– Chơi thoải mái\, hôm nay tôi khao cậu.

– Chà\, bạn tôi hôm nay giàu có quá nhỉ?

Nói đến gắp thú thì phải nói Phượng Hoàng là số hai thì không ai dám nhận mình là số một, cậu gắp đến đâu là bách phát bách trúng đến đó.

Cậu thiếu niên với mái tóc đỏ được cột gọn đuôi do tóc hơi dài bắt đầu những đợt gắp đầu tiên, chiếc máy gắp thú bông được trang bị hiện đại hơn so với lúc trước nhưng nó cũng không làm khó được cậu.

Trong vòng 30 phút sau, quản lý của khu trò chơi phải đến nhắc khéo hai người.

– Xin chào\, tôi là quản lý ở đây. Hình như cậu chơi trò này rất giỏi phải không?

Đó là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, dáng vẻ cũng lịch thiệp, khéo ăn nói. Anh ta nói chuyện với hai người bọn họ một cách cẩn trọng, lời nói chừng mực, cẩn trọng nhưng cũng đủ để người khác hiểu mục đích của mình.

– Có chuyện gì không ạ?

Yến Anh ôm một bao to chứa đầy gấu bông, trong lúc ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì Phượng Hoàng đã mau chóng cúi đầu người kia rồi nắm tay cô đi ra ngoài.

– Xin lỗi\, chúng tôi đi ngay.

Phượng Hoàng kéo tay Yến Anh đi được vài bước thì buông tay cô ra, còn nhìn cô thì thầm vài câu làm cô gật gù hiểu ra sự việc.

– Sao cậu không nhắc tôi? Cũng may là người ta lịch sự\, không thôi lại bị đuổi chạy thắng khói như lúc trước nữa.

– Tôi cũng như cậu mà.

Yến Anh vừa cười trừ vì độ ngốc của mình vừa gãi đầu tóc ngắn của mình, cô đứng cười như điên khi nhớ lại lúc trước Yến Anh vừa chạy vừa tuột giày nên đã chạy lò cò, còn Phượng Hoàng phải cõng Quân Dao trên lưng khi cô tiểu thư hậu đậu chẳng may trật chân, nói chung là thảm vô cùng.

– Trả cậu nè.

Cô đưa đống gấu bông đẩy cho Phượng Hoàng.

– Cho cậu hết đó.

– Công sức của cậu mà.

Hai người kì kèo qua lại cả buổi, Phượng Hoàng dời ánh mắt của mình ra phía xa xa, cậu thấy chiếc xe quen thuộc đang chạy tới nên xoay người đi theo hướng ngược lại.

– Thôi\, tôi về đây.

– Vậy cậu nhận lấy một con đi.

Yến Anh mở túi lấy ngẫu nhiên một con mèo bằng bông dúi vào tay của Phượng Hoàng, cậu nhận lấy rồi không nói không rằng, bước đi nhanh chóng hòa lẫn với đám đông rồi mất hút.

Đằng này, cô vừa vẫy tay vừa nói.

– Tạm biệt\, cảm ơn cậu.

Chiếc xe quen thuộc đó là của Thiên Phong, anh dừng xe bên cạnh chỗ cô đang đứng, hạ cửa xe xuống, cất tiếng bảo cô lên xe.

– Hôm nay chơi vui không?

– Đương nhiên là vui rồi\, nhưng mà Phong à\, em đói bụng.

Cô nhìn anh xoa xoa cái bụng rỗng, thực ra lâu rồi cô vẫn chưa ăn gà rán cho nên hôm nay, sẵn tiện đang ở ngoài đường nên cô muốn đi ăn một bữa nhưng lại sợ con người nguyên tắc kia lại ngăn cản.

– Em muốn ăn gì?

– Gà rán có được không?

Cô nhìn anh nói lí nhí trong miệng, hai mắt long lanh hy vọng mình sẽ được ăn đồ ăn mà anh cho là không lành mạnh.

– Được.

Anh trầm tĩnh trả lời làm cô vui mừng mà vỗ tay như hải cẩu, vẻ mặt của cô còn háo hức hơn khi được tăng tiền lương nữa đó.

Anh cũng bó tay với cô luôn, khi thì như trẻ con, khi thì quyến rũ như phụ nữ trưởng thành làm anh trỏ tay không kịp luôn.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK