•Tác giả: Vi.
Lúc này, Hàn Uyên Vân đang chơi cùng con gái ‘ hoang ‘ của Tề Ngạo Thần trong Tề Gia thì tivi trên tường đang phát hình Hàn Yêu Hy trước cửa Hy thị hôm trước.
Cô ta nhìn thấy liền lùi ra đằng sau ngã phịch xuống sofa mắt trợn tròn khuôn mặt tái lại khi nghe thấy câu phát ra từ tivi ” Tôi, Hàn Yêu Hy đã trở về “
Cô ta về làm gì chứ đang yên đang lành tại sao lại về, cô ta về giành lại Thần sao. Không không được..
Cô ta ngồi ôm đầu trên ghế sofa, Tề Kiều Y thấy vậy đi lại lay lay tay Hàn Uyên Vân.
” Mẹ ơi mẹ bị sao vậy “
” Tránh ra đi ” Hàn Uyên Vân tức giận đẩy con gái ra.
– A –
Tề Kiều Y ngã xuống nền đất lạnh lẽo
Cùng lúc Tề Ngạo Thần vừa đi làm về thấy con gái bị đẩy ngã mặt sa sầm lại bước đến bế con gái lên tay nhíu mày nhìn Hàn Uyên Vân đang ngây ngốc.
” Cô làm cái gì vậy! “
” Thần, cô ta về rồi anh có biết không” Hàn Uyên Vân ngẩng đầu nhìn anh.
” Đã biết ” Anh hờ hững phun ra hai câu.
” Anh tại sao lại lạnh lùng với em như vậy là vì ả ta đã về sao, anh đừng như vậy mà” Cô đứng dậy cầm tay anh.
” Ngày xưa nếu tôi không coi lại camera tôi sẽ không biết cô là một người đàn bà ác độc như vậy! ” Tề Ngạo Thần nhìn cô cười khinh bỉ.
Là anh đã ngu ngốc tin tưởng cô ta để rồi chính tay anh lại đẩy người con gái yêu anh nhất ra xa khỏi tầm tay!
” Không không phải là do cô ta đẩy em ” Hàn Uyên Vân vẫn một mực chối cãi, sống chết không nhận lỗi.
” Nếu không có con gái tôi đã sớm tống cô ra đường rồi, chính cô đã làm tôi giết chính con của cô ấy đều tại cô” Không muốn đứa con gái của mình không có mẹ nên anh mới nhượng bộ với cô ta.
Cô ta như bị điên ngồi xuống sofa lẩm bẩm trong miệng mãi.
Tề Ngạo Thần đưa con gái vào phòng rồi đi về phòng, tắm rửa thay quần áo, tiện tay rót một ly rượu ra ngoài ban công đứng.
Gió lạnh quật vào mặt Tề Ngạo Thần lạnh lẽo, từ lúc biết được sự thật anh luôn rất hối hận và dằn vặt mình mãi, anh độc ác tàn nhẫn với cô như vậy anh thật đáng chết mà..
Sáu năm từ lúc cô đi anh đã ít về Tề Gia, anh sợ về đó anh lại nhớ cô, nhớ hình ảnh cô nước mắt đầm đìa nắm cánh tay anh cầu xin đừng bỏ đi con cô, nhớ hình ảnh cô cười rạng rỡ vào ngày cưới của hai người..
Từ ngày cô đi anh tìm được một chiếc cà vạt màu xanh lục trong tủ đầu giường, kèm theo đó là một tờ giấy một dòng chữ đẹp như in.
” Ngạo Thần, chúc anh sinh nhật vui vẻ em muốn đây là quà trước khi ly hôn tặng cho anh. Ngạo Thần dù anh không yêu em nhưng em vẫn yêu anh, Hàn Yêu Hy “
Lòng anh lại càng đau như cắt, là lỗi do anh, anh đã không nghe cô giải thích mà đã làm như vậy. Anh vùi đầu vào công việc cố nhớ cô nhưng không được càng làm anh lại càng nhớ cô.
Lúc ngủ anh còn mơ thấy ánh mắt thê lương của cô nhìn anh ánh mắt ấy thương tâm biết bao..
Sáu năm là một khoảng thời gian giúp anh thức tỉnh hơn giúp anh tự chuộc lỗi giúp anh hối hận về những gì đã làm còn giúp anh có một nỗi nhớ da diết không dứt.
Anh thở dài tay siết chặt ly rượu..
Hết chương 42
Thả cho Vi 1 like và comment nha các tình iu ơi để mình có thêm động lực để viết nhé !
*Vi