Tác giả: Vi.
– Tề Thị –
“Thưa lão đại, thuộc hạ đã kiểm tra tất cả đều không thấy định vị của phu nhân” Kình Lôi cùng Kình Thiên cúi người báo cáo.
Những ngày này Tề Ngạo Thần rất dằn vặt, trong chuyện này chỉ là anh hiểu lầm rồi tự đày đọa cô, căn bản cô không cần hứng chịu những đau đớn đó! Là do anh, do anh quá hung tợn một hành động dứt đi hai mạng sống. Mạng của đứa bé và cả linh hồn của cô, cô chắc hẳn bây giờ rất hận anh..
Thật đúng là không bằng cầm thú mà!
Tại sao anh lại ích kỉ như vậy vừa muốn bên cạnh Hàn Uyên Vân vừa muốn cô ở lại bên cạnh anh, mấy ngày nay cô đi đâu được chứ chẳng lẽ cô đã chết?
Phiền muộn bao trùm xung quanh anh hai tay ôm đầu vò tóc ngẩng đầu nhìn Kình Lôi và Kình Hiên “Tiếp tục tìm kiếm!”
Hai anh em nhà họ Kình nhìn hắn chỉ biết lắc đầu không thôi, mở cửa đi ra ngoài.
Xin lỗi, xin lỗi em Hàn Yêu Hy..
Anh không biết sao? Xin lỗi có thể khiến con cô quay lại? Xin lỗi có thể làm lành vết thương khổng lồ trong lòng cô ư…
Hàn Uyên Vân từ khi giả vờ sẩy thai thì càng bị anh lạnh nhạt, mỗi ngày đi về nhà chỉ lo cho con. Cô ta suy nghĩ nếu có một ngày anh biết đó không phải là con của anh sẽ như thế nào.
Chỉ suy nghĩ thôi cô ta rùng mình, nhất định phải giữ kín như bưng chuyện này.
…
Hàn Yêu Hy dùng cả tuần này để chấn chỉnh lại cảm xúc, tạm thời cất ưu thương vào hộc tủ quá khứ. Cô sẽ trả thù những người không bằng súc sinh đó!
Cô xây một ngôi mộ nhỏ không hình chỉ có một cái tên là Hàn Thiên Mặc, là tên con trai đáng thương bé nhỏ của cô đã bị tước đi. Tên là do cô tự đặt, nhưng thật đáng tiếc chưa được nhìn thấy ánh sáng đã bị ba của nó tàn nhẫn tước đi!
Nước mắt như bông hoa rơi xuống thềm mộ như pha lê bị vỡ ra, chỉ một lần thôi sẽ là lần cuối cô khóc cho con trai.
Con trai, mẹ xin lỗi ..
Thắm thoắt, một tuần trôi qua không quá dài nhưng với cô dường như là cả một thế kỉ.
Sân bay tấp nập người đi người về kín khắp nơi, Hàn Yêu Hy cùng Lục Thương Phong đi vào nơi soát vé
“Máy bay AX654 khởi hành đi Mỹ – Los Angeles sau 30 phút nữa” Giọng cô tiếp viên trong trẻo vang lên giữa đại sảnh rộng lớn.
Cô cùng Lục Thượng Phong ngồi ghế chờ, đối diện cô là cửa sổ trong suốt rộng lớn nhìn ra máy bay ngoài kia.
“Em có khát nước không anh đi mua cho em nhé?” Giọng trầm ấm của Lục Thượng Phong vang lên, cô quay sang nhìn anh.
“Không cần đâu, em không khát”
Từ lúc ở cùng với Lục Thượng Phong cô cảm giác rất vui vẻ tâm trạng đi lên rất nhiều. Anh luôn quan tâm và dành cho cô những khoảng thời gian khiến cô tự do thoải mái.
Cứ như vậy thời gian trôi đi cô tiếp viên lại lần nữa bắt loa lên “Chuyến bay AX654 sẽ khởi hành sau 5 phút nữa yêu cầu hành khách nhanh chóng về đúng vị trí của mình”
Hàn Yêu Hy đứng dậy nhấc bước đi về phía cửa máy bay nhè nhẹ nhấc từng bước đi lên không chút lưu luyến.
Một làn gió thổi qua tóc của cô, tóc cô bay nhẹ về phía sau tựa như cuốn hết những buồn phiền, sầu muộn và vô vàn thứ cảm xúc không đáng bỏ lại phía sau.
Từ nay về sau, Hàn Yêu Hy yếu đuối đau khổ sẽ không còn nữa.
Trời xanh mây trắng, máy bay khởi động cất cánh bay lên xuyên qua tầng mây cao đi về vùng đất mới!
Trung Quốc – Ngàn đau thương, tạm biệt..!
Hết chương 33
Like nào 🤙
*Vi