Phía dưới sườn núi có tiếng vượn kêu khỉ hú bi thương.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối, trăng sáng vằng vặc, cái lạnh thấm vào y phục.
Phương Ứng Khán nhanh chóng nhíu mày một cái.
Hắn dường như rất không thích nghe tiếng vượn kêu gào.
Nhưng lời của hắn đã khiến Cao Tiểu Thượng và Đường Phi Ngư cảm thấy hứng thú.
Nếu có thể đứng vững trong triều đình, cung điện, có ai muốn dấn thân vào giang hồ sóng to gió lớn, lưỡi đao liếm máu, dưới kiếm siêu sinh?
Loạn Thế Giao Long cũng không muốn mãi mãi lãnh đạo đám hào kiệt nghĩa sĩ Kim Tự Chiêu Bài. Từ sáng đến tối, đông đánh Hà Hoàng, tây công Thổ Phiên, bắc phạt Tây Hạ, nam diệt Bốc Lậu. Nhưng cho dù mạo hiểm lớn, lập công lớn, cũng không được triều đình ban thưởng, ngược lại còn bị cấm quân chỉ huy, lo lắng hoang mang, tốn công vô ích. Đó là vì ai? Vì cái gì?
Nếu như tay nắm binh quyền, lại được phong quan tiến chức, Cao Tiểu Thượng đương nhiên vui vẻ làm quyền thần ái tướng, chứ không muốn đi ra từ trong đống người chết đầy máu và mồ hôi.
Đường Phi Ngư đến kinh sư, gia nhập tập đoàn Hữu Kiều, chính là vì muốn thành đại công, thành đại danh, thành đại sự. Ngoại trừ những thứ này thì không còn gì khác.
Hắn muốn giống như Phương Ứng Khán, có vương hầu tước phong, thế nhưng hắn không có.
Hắn cũng muốn giống như Phương Ứng Khán, có thể ra vào cung đình, yết kiến thiên tử, rạng rỡ tổ tông, vinh hoa phú quý, đáng tiếc hắn không được.
Hắn càng muốn giống như Phương Ứng Khán, một tay nắm giữ tập đoàn Hữu Kiều, một trong ba bang hội lớn kinh sư, ba thế lực võ lâm giang hồ, có điều hắn không thể.
Hắn không có danh dự này, không có may mắn này, không có năng lực tổ chức như vậy.
Nhưng hắn có thể chiến.
Hắn giỏi ám khí, hắn nhanh nhẹn dũng mãnh.
Cho nên hắn không phục, hắn muốn sở hữu.
Người quyết sách của Thục Trung Đường môn phái hắn vào kinh, nếu như hắn có thể vượt qua mọi người, nổi bật xuất chúng, có thể ổn định bước chân nơi kinh thành, mở ra một khoảng trời riêng, thậm chí có thể tranh giành quan cao chức lớn trong triều đình, nhờ đó làm rạng rỡ Đường môn, đưa thế lực Đường gia vào kinh sư, khi đó hắn có thể mười mặt uy phong trong võ lâm, đồng thời cũng có thể xem là đại công thần trong gia tộc.
Đó là chuyện tốt, chuyện rất tốt, chuyện cực kỳ tốt.
Cho nên hắn cũng động tâm giống như Cao Tiểu Thượng.
Cao Tiểu Thượng hỏi:
- Là chuyện gì, ngươi cứ nói!
Phương Ứng Khán nói:
- Chắc ngươi cũng biết, nhờ được thiên tử khen ngợi yêu mến, tại hạ nhiều lần có cơ hội được diện thánh khải tấu.
Đường Phi Ngư không kiên nhẫn nói:
- Ta biết ngươi có thể. Nhưng ta chỉ muốn biết, có chuyện gì ngươi không làm được mà chúng ta lại làm được.
Phương Ứng Khán cười, ung dung nói:
- Cũng không chỉ có ta.
Hắn quay đầu lại nhìn Mễ Thương Khung. Mễ Hữu Kiều thần sắc tịch mịch đứng ở bên núi, râu vàng và tay áo bị gió mạnh thổi dựng lên như muốn bay đi.
- Mễ công công cũng là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, y nghe được thánh thượng hiện nay cũng có lúc than thở.
Cao Tiểu Thượng hứng thú hỏi:
- Lại không biết là than thở chuyện gì?
Phương Ứng Khán thong dong nói:
- Hắn than rằng cục diện kinh sư không được ổn định, những thế lực giang hồ, nếu không phải giống như Lục Phân Bán đường bị Thái Kinh khống chế, giống như Ngũ Hổ Tướng, Vạn Nhân Địch bị Đồng Quán thao túng, hoặc như cha con Chu Trùng, Chu Miễn nắm giữ Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh, thì cũng giống như Vương Phủ khống chế Thiết Kiếm đại tướng quân, Kinh Bố đại tướng quân, còn Thái Du thì nuôi dưỡng Tứ Đại Hung Đồ. Hoàng thượng cũng muốn có thế lực giang hồ của riêng mình, muốn có cao thủ võ lâm tương trợ.
Cao Tiểu Thượng lạnh lùng nói:
- Vậy thì hắn có thể tự mình bồi dưỡng một số cao thủ.
- Có.
Mễ Thương Khung nói:
- Hoàng thượng trọng dụng đám thuật sĩ, phương sĩ, đạo sĩ như Trương Hư Bạch, Vương Lão Chí, Vương Tử Tích, Lâm Linh Tố, Ngu Tiên Cô, Trương Hoài Tố, xây dựng rầm rộ, thành lập đạo quán, chính là vì tiện bề bồi dưỡng những nhân tài nhân sĩ này cống hiến cho hắn. Hắc Quang Thượng Nhân cũng như vậy, nhưng cuối cùng lại phục vụ Thái Kinh. Thánh thượng vốn cũng hạ chỉ triệu nghĩa phụ vào kinh, muốn tổ chức một đám cao thủ giang hồ, tăng cường bảo vệ cho an nguy thánh thượng.
- Mời đám yêu tà lộng ngôn, lừa gạt dối trá kia đến hộ giá.Đường Phi Ngư lạnh lùng nói:
- Còn không bằng mời ta.
- Đúng vậy.
Phương Ứng Khán lập tức nói tiếp:
- Nhưng trước tiên các người phải lập công, thanh trừ kẻ xấu để vua nghe được, thánh thượng rất có thể sẽ đề bạt các ngươi, phong quan thưởng lộc, không chuyện gì không thể làm.
- Vậy các người thì sao?
Cao Tiểu Thượng luôn có thể bình tĩnh phân tích mọi chuyện:
- Công trạng lớn như vậy, sao các người không tranh giành mưu cầu? Chỉ cần diệt trừ kẻ địch, quyền thế của hầu gia có thể đầu gậy trăm thước, tiến thêm bảy tám chục bước rồi (1).
- Ta rất muốn, nhưng có đôi khi ta không tiện làm.
Phương Ứng Khán rất thành khẩn nói:
- Chẳng hạn như Lục Phân Bán đường đã ngầm lệ thuộc vào Thái Nguyên Trường, chúng ta đều ở trong cung, không dễ đắc tội. Lại như Mê Thiên minh đã bị Lương Sư Thành mua chuộc, Mễ công công và hắn ngang vai ngang vế, không tiện đụng chạm. Còn các người thì khác.
- Còn mấy tổ chức khác như hai đảng Phát Mộng, Kim Phong Tế Vũ lâu, Thiên Cơ thì sao?
Cao Tiểu Thượng vẫn có điểm không hiểu:
- Có thể chiêu an bọn họ, bán mạng cho triều đình.
Phương Ứng Khán nói:
- Bọn họ à? Thích Thiếu Thương đã chọc giận đến trời, hoàng thượng làm sao có thể dùng hắn? Vương Tiểu Thạch từng giết Phó tướng, Chí Tôn làm sao dám thu nhận hắn? Muốn được hoàng thượng tin tưởng coi trọng, trước tiên còn phải diệt trừ hai kẻ hung ác này mới đúng. Hai đảng Phát Mộng chưa thành bang lớn, Tượng Tị tháp chỉ là những kẻ lưu vong, Thiên Cơ đều là dân gian, Hủy Nặc thành không ngoài nữ lưu, dùng Tiểu Lôi môn thì không bằng nhờ các người, chẳng phải càng có thế lực, thực lực, phách lực (quả quyết) hơn sao.
Đường Phi Ngư liền phấn khởi, lớn tiếng nói:
- Ngươi nói đúng, nếu có thể cống hiến cho đương kim thánh thượng, ta nhất định sẽ làm hết sức mình. Nhưng sau khi thành công, ta muốn thống lĩnh cấm quân, phong quan ban tước, muốn gia tộc ta có thể được thụ phong tiếp nhận trong kinh.
Phương Ứng Khán nói ngay:
- Chuyện này thì dễ. Ta nhất định sẽ dâng tấu, mở con đường vào kinh vinh hoa muôn đời cho Thục Trung Đường môn.
Đường Phi Ngư càng hưng phấn:
- Vậy nên bắt đầu từ đâu?
Phương Ứng Khán đảo qua chung quanh một vòng, thấy mọi người đều chuyên chú nghiêng tai lắng nghe, mới nói:
- Ta đã dùng kế khiến đương gia Lôi Thuần của Lục Phân Bán đường hẹn gặp chủ sự Thích Thiếu Thương của Kim Phong Tế Vũ lâu vào tối mai, chúng ta dự định… như vậy như vậy… chỉ cần các người phối hợp… như thế như thế… nhất định nắm chắc trong tay, đại sự thành công.
Mọi người đều nghe rõ ràng mạch lạc, chỉ có gió núi càng lúc càng mạnh, càng lúc càng gấp, khe núi vượn kêu hổ gầm, liên miên không dứt, lạnh lẽo thấu xương.
Trăng sáng trên trời.
Ánh trăng giống như thắp sáng đôi mắt xinh đẹp của Lôi Mị.
Gió quá lớn.
Núi cũng giống như đang động.
Là núi này thật sự mọc hai chân, hay chỉ đơn thuần là một loại ảo giác?
Sườn núi cũng giống như khẽ lung lay.
Nhưng trên sườn núi này, một đám đệ tử ngoài phòng, hầu gia thái giám, những kẻ liều mạng, cao thủ võ lâm, vừa rồi không tiếc chọc giận luật trời, giết cha giết thầy, mà bây giờ vết máu còn chưa khô, đã hứng thú bừng bừng bày mưu lập kế, muốn tiến hành âm mưu lớn tiếp theo.
Đây chính là trăng lạnh gió gấp đêm giết người.
Kinh sư máu tanh gió bão lại bắt đầu từ đây.
Chú thích:
(1) Đầu gậy trăm thước, tiến thêm một bước: ám chỉ học vấn, thành tựu… đã đạt đến mức độ rất cao, nhưng vẫn tiếp tục cố gắng tiến thêm một bước.
HẾT