Chợt nghe có tiếng vỗ tay.
Có người vừa vỗ tay vừa đi đến gần, vẻ mặt ôn hòa cười nói:
- Cảm ơn, đa tạ, thật cảm tạ!
Ôn Nhâm Bình vừa nhìn thấy người này lại nhíu mày:
- Ngụy quân tử!
Đó là một người mập mạp.
Một người mập mạp nở nụ cười như lượm lấy được.
Dáng vẻ của hắn mày thanh mắt tú, hơn nữa còn tươi cười hớn hở, khiến người ta vừa nhìn đã dễ sinh thiện cảm.
Một người thân thiết ôn hoà như vậy, chẳng biết vì sao Ôn Nhâm Bình vừa nhìn thấy lại muốn mắng chửi hắn.
Hắn dường như cũng không tức giận.
Lôi Du Cầu bất giác đồng tình với người này.
Ôn Tử Bình lại nói:
- Ngươi cảm ơn cái gì, chúng ta không có khen ngươi!
Người mập mạp trước tiên vái cự hiệp, cười hì hì nói:
- Các người cho rằng bụng lớn thì dễ nhìn, ta đương nhiên giơ tay tán thành, còn giơ chân phụ họa. Các người xem, ta luôn có một cái bụng bự, giống như mang thai mười tháng, chướng mắt cản trở. Hôm nay các người nói như vậy, ta đây không tự ti nữa, ngay cả đi đường cũng có hào quang. Ta là người đứng mũi chịu sào, giữ bụng không bỏ, các người nói như vậy giống như đang khen ta, ta làm sao có thể không cảm tạ các người từ đáy lòng.
Cự hiệp đáp lễ, nói:
- Nói cũng phải. Ta thật sự cũng không thích người bụng ốm o, gầy còm, giống như gặp phải năm hạn mất mùa, khó coi chết đi được. Càng không thích bản thân mình đã có cái bụng như ong vò vẽ, lại luôn nói người khác bụng bự bung lớn, đánh đòn phủ đầu, như vậy không chỉ thiếu ánh mắt thẩm mỹ, kẻ ác tố cáo trước, ngay cả nhân cách cũng có một chút vấn đề.
Y lại biểu thị hoan nghênh người mập mạp kia:
- Có ai không biết bụng của Hình bộ đại lão tổng Chu Nguyệt Minh, cũng không làm trở ngại một thân khinh công trác tuyệt, hơn nữa còn là một trong những vũ khí khó mà đề phòng, vượt bậc thiên hạ. Trong võ lâm có ai dám xem thường bụng của Chu tổng, e rằng đời này phải gãy ngón tay rồi.
Lôi Du Cầu nghe vậy lại kinh ngạc, không ngờ cái người khiến cho người khác thiện cảm này lại là Chu Nguyệt Minh danh động thiên hạ, lòng dạ độc ác, khó phân chính tà.
Chu Nguyệt Minh lại chắp tay, lại thi lễ:
- Phương cự hiệp phóng đại rồi. Kẻ hèn này không thừa nhận nổi, không đảm đương nổi, thẹn thùng, thẹn thùng! Xấu hổ, xấu hổ!
Ôn Nhâm Bình lại hừ lạnh một tiếng:
- Lão hồ ly!
Ôn Tử Bình đính chính:
- Hắn không phải là lão hồ ly.
Ôn Nhâm Bình không ngờ vào lúc này em của mình lại “tạo phản”:
- Hắn còn không phải là lão hồ ly sao? Bao nhiêu người bởi vì hắn khẩu phật tâm xà mà phải chịu hình ngục, vĩnh viễn không thể trở mình; bởi vì hắn nụ cười giấu đao mà bị vu khống chịu tội, không thấy mặt trời.
Ôn Tử Bình chỉ nói:
- Hắn là hồ ly, cũng là con hổ biết cười. Nhưng hắn không phải lão hồ ly, hắn còn chưa đủ “già”.
Cao Tiểu Thượng chen vào một câu:
- Hồ ly thật sự đủ “già” là Thái Kinh.
Ôn Tử Bình gật đầu:
- Nói đúng.
Chu Nguyệt Minh cũng không tức giận, mặt dày cười nói:
- Ta vẫn khá giống con hổ biết cười.
Hắn vẫn cười rất khả ái, khuôn mặt mập mạp giống như một đứa trẻ to béo, lại giống như thần tài không râu.
- Ta thích cười mà, hòa khí phát tài, nhưng lúc cần thiết ta cũng đủ hung ác giống như một con hổ, chẳng qua là hàng mã. Cho nên ta là con hổ biết cười, không hề giả chút nào.
Ôn Nhâm Bình cũng không chịu thua:
- Con hổ biết cười, ngươi tới làm gì?
Chu Nguyệt Minh đưa tay ra, vẫn tươi cười nói:
- Ta cũng giống như các người, tới để nghênh đón Phương cự hiệp.
Ôn Nhâm Bình vẫn xem thường hắn:
- Ngươi cũng tới mời cự hiệp? Chẳng lẽ muốn mời y vào thiên lao sao?
- Ta không dám, cũng mời không nổi.
Chu Nguyệt Minh vẫn cười đến viên mãn hạnh phúc, giống như hắn là một người rất dễ thỏa mãn:
- Ta không nghĩ ra, đương thời người nào có thể giải Phương cự hiệp vào nhà giam.
Về mặt này Ôn Tử Bình và huynh trưởng của y tuyệt đối thân mật khắng khít:
- Các ngươi muốn trừng trị người khác, luôn có biện pháp. Đừng nói là người chính trực hơn các ngươi, cho dù là người lợi hại hơn các ngươi, bản lĩnh cao hơn các ngươi, chức quan lớn hơn các ngươi, cũng sẽ rơi vào tay các ngươi. Một khi rơi vào tay các ngươi thì sẽ không còn hình người. Hiện tại trong thiên lao có không ít trung thần, liệt sĩ, danh tướng, cao thủ, ngay cả Thê Lương Vương năm đó danh chấn giang hồ, cũng phải thê thê lương lương trải qua nửa đời sau trong dinh Đại Lý. Thủ đoạn của hình tổng ngươi ở phương diện này là đệ nhất, tuyệt đối không hư truyền.
- Cảm ơn, cảm ơn!
Chu Nguyệt Minh lại xem những lời này là nịnh hót, nhận hết toàn bộ:
- Có thể bắt cao nhân, danh nhân, văn sĩ, hiệp sĩ, đều là công lao của quan lại, bổ khoái các nơi. Hình tổng ta chỉ ngồi không ăn bám, đánh lận con đen, đánh cắp danh vị, nhờ huynh đệ giang hồ lưu tình, anh em trong bộ có nghĩa, mới có thể phân phát công văn, tu bổ ấn giám. Những thứ khác, ta cũng chỉ là một kẻ làm nền, đại sự không có phần của ta, bắt hảo hán ta càng đứng một bên, còn về oan uổng người tốt, ta càng lực bất tòng tâm. Huynh đệ họ Ôn quá lời rồi.
Hắn lại cười hì hì nói:
- Nói đến chuyện bắt cao thủ, phá đại án, làm đại nhân vật, bốn vị bảo bối Tứ Đại Danh Bổ kia còn lòng dạ ác độc hơn ta nhiều, trên giang hồ đã có bao nhiêu hảo thủ mất mạng trong tay bọn họ. So với bọn họ, ta ngay cả chỗ đứng cũng không có.
Hà Phạm vừa nghe lại rất bực dọc, lên tiếng kháng nghị:
- Thế nhưng, người mà công tử nhà tôi và các sư thúc bắt đều là kẻ ác, tội phạm!
Chu Nguyệt Minh dường như lúc này mới “phát hiện” ra Hà Phạm, tấm tắc cúi người nhìn kỹ, ngạc nhiên nói:
- Vị tiểu ca này chắc hẳn là một trong bốn kiếm đồng của Vô Tình đại bổ đầu? Chà, nhất thời không phát hiện ra, thật là đắc tội, thất lễ rồi…
Phương cự hiệp mỉm cười hỏi:
- Vậy ngài mời ta đi làm gì? Ta đã phạm tội gì? Ngài cứ áp giải ta đi chịu hình đi!
Chu Nguyệt Minh vội cung kính nói:
- Sao lại nói vậy! Kẻ hèn này chỉ mời cự hiệp qua ăn bữa cơm thôi.
- Ăn cơm?
Phương cự hiệp hơi nhíu mày:
- Ta cũng không dám quấy rầy cơm nước trong tù.
- Đương nhiên không phải trong tù.
Chu Nguyệt Minh lễ độ cung kính nói:
- Ta đây kính mời cự hiệp ăn một bữa ngon, đến tiệm ăn phô trương nhất, cao quý nhất, cũng ngon nhất trong kinh để ăn một bữa.
- Vậy ngươi không xem là ăn rồi.
Phương cự hiệp khẽ thở dài nói:
- Thông thường, những nơi phô trương càng lớn, giá tiền càng cao, món ăn quá nửa chẳng ra gì.
Cao Tiểu Thượng ở bên canh chen vào:
- Đủ thấy là Chu hình tổng đã đến chậm một chút, nếu không ngài sẽ không mở lời mời đi yến tiệc.
- Không nên đi!
Ôn Nhâm Bình vẫn tức giận:
- Tên này là chồn chúc tết gà, không có lòng tốt đâu. Loại địa phương như dinh Đại Lý dễ đi khó về, dễ vào khó ra, không thể đi được, loại người này cũng tin không được.
Chu Nguyệt Minh đầy ý cười:
- Ôn tiên sinh lúc thì nói ta là hồ ly, lúc thì nói ta là chó, bây giờ lại nói ta là chồn, như vậy cũng không sao, nhưng lại gọi Phương cự hiệp danh trọng thiên hạ là gà, không nên nói bậy như vậy chứ!
Ôn Nhâm Bình nhất thời nghẹn họng.
Ôn Tử Bình lại lạnh lùng phun ra một câu.
Câu này chỉ có một chữ:
- Chó!
Chu Nguyệt Minh vẫn mỉm cười, quay đầu nhìn Ôn Tử Bình, cười hỏi:
- Thực ra, hai huynh đệ các người cũng muốn mời Phương cự hiệp qua. Tại sao các người có thể mời, còn ta lại không thể?
Hắn tươi cười hỏi.
Nhưng trong lời có lời, trong nụ cười giấu đao.
Ôn Tử Bình lại không giật mình, cũng không kinh ngạc.
Y thản nhiên trả lời:
- Nguyên nhân rất đơn giản.
Ôn Tử Bình không hề nghĩ ngợi, liền nói:
- Bởi vì chúng ta là trung, còn các ngươi là gian.
Chu Nguyệt Minh cười híp mắt nói:
- Vậy sao? Ta lại cho rằng mình mới là trung. Chỉ nhìn người, làm thế nào phân định trung gian? Đại gian như trung, đại trung như gian, nhìn vào sử xanh, đậy nắp quan tài mới đánh giá còn khó, huống hồ là người còn sống?
- Nếu muốn luận nhân vật, định trung gian, không cần nói lời thừa, chỉ xem hành vi và việc làm của hắn.
Ôn Tử Bình dứt khoát nói:
- Trước kia ngươi đã làm chuyện gì? Trong bụng ngươi tự biết. Bình sinh ngươi đã làm những chuyện tốt gì? Đếm ngón tay cũng tính ra được.
Chu Nguyệt Minh lại không hề tự ti:
- Có lẽ, bởi vì ta ngoài mặt không làm chuyện tốt, mới có thể ngồi ở vị trí này lâu như vậy. Có lẽ, như vậy mới có thể khiến ta ở trong tối làm không ít chuyện tốt.
Hắn cường điệu hai chữ “ngoài mặt”, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “trong tối”.
Hắn giống như có ý ở ngoài lời, âm thanh ở ngoài dây đàn.