Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, thân thể của ta phát sinh biến hoá, dường như có điều gì đó đang cắn rứt, sinh trưởng bên trong cơ thể ta, đó là một khối u ác tính chậm rãi hình thành trong phủ tạng ta. Nhưng cũng lúc đó ta vui mừng phát hiện ra ta có tiểu bảo bảo, bọn chúng chính là cốt nhục của ta và Tiểu Cường . Ta sắp làm mẹ rồi! Ta phải sống, phải sống!

Một tháng sau, những khối u to bằng hạt đậu vàng xuất hiện khắp nội của ta. Ta cả ngày đều run rẩy, đôi mắt đỏ như bảo thạch loét ra, phần lớn nội tạng mưng mủ, không thể đứng được, ăn cũng không được. Nhưng ta có thể uống nước, cho nên ta liều mạng uống nước. Liều mạng giữ lại cơ thể đã bị ma trảo của bênh tật nắm giữ. Ta phải sống.
Người mặc áo bào màu xám đến vài lần xem xét tình huống của ta, cũng rất ngạc nhiên. “Ồ?” Bọn họ nói: “Kì quái, hạt tử này sao vẫn còn sống?”

Một người mặc áo bào xám chỉ vào vùng bụng rõ ràng đã nhô lên của ta, nói “Ngươi xem, nó sắp sinh con rồi.” “Ồ, đúng a. Bất quá khẳng định nó không chịu nổi tới ngày sinh sản”. Người áo xám đầu tiên không có động tĩnh gì nhún nhún vai, thúc giục bằng hữu rời đi.

Lại chịu vài ngày, ta gầy gò trông thấy rõ xương cốt, bên bờ cái chết, toàn bộ dinh dưỡng trên người, đều đang bị khối u ác tính điên cuồng thôn phệ, ta sắp không xong rồi. Ta kéo theo hài tử và những khối u trong bụng không ngừng di động trong lồng, không động được nữa thì cố gắng lăn.

Ta không dám dừng lại để nghỉ ngơi, sợ rằng một khi ngừng lại, sẽ chết đi. Ta không thể chết, vô luận thế nào ta cũng phải sinh hài tử này!

Buổi tối, nhiệt độ giảm xuống, trong phòng rất lạnh. Các đồng bạn đều ngủ say, chỉ có ta vẫn mở mắt nhìn qua song sắt cửa sổ. Ta tới thế giới này cũng đã mười tháng. Mười tháng, ta còn chưa có sống đủ. Ta chỉ muốn sống vô ưu vô lo, sinh hài tử, nuôi dưỡng chúng thành người…

Bụng vừa động, sau đó lại động tiếp, theo sau đó là một trận đau đớn kéo dài, bằng bản năng, ta biết rằng mình sắp sinh. Ta dùng sức, liều xuất toàn bộ khí lực còn lại trong cơ thể chuyển mình một cái. Thân thể đã yếu ớt vô cùng giống như là kỳ tích bỗng chống lên, bố trí thành tư thế sinh sản.

Mấy khối u trong khi ta giãy dụa đã vỡ ra, máu mủ tanh tưởi khắp người thấm cả xuống đất, ta cố gắng bước lên phía trước, muốn cho các hài tử ra đời ở một chỗ khô ráo. Đau đớn tăng dần lên, cả người ta run rẩy, co quắp, trước mắt biến thành màu đen, không biết bản thân có thể vượt được không, nhìn hài tử một lần.

“Chi chi!” Một tiếng yếu ớt từ hạ thân truyền đến, ta miễn cưỡng mở mắt cúi đầu xuống. A, nó sinh ra rồi, hài tử của ta, mập mạp, đáng yêu, bám chặt vào bụng của ta, khóc to, giãy giũa…

Ta cố hết sức cúi đầu tới, há cái miệng khô khốc, học như mẫu thân ta, dùng đầu lưỡi còn một chút ẩm ướt , lau sạch máu dính khắp cơ thể. Một lần, lại một lần, tới khi toàn bộ đều sạch sẽ. Sau đó, với chút lực khí còn lại, dùng thân thể ôm lấy bọn chúng, bảo vệ ở trong lòng.

“Hài tử, có mẫu thân ở đây, đừng sợ, đừng sợ”. Ta ôm tiểu hài tử, thoả mãn nhìn ra ngoài cửa sổ. Tầm mắt chút một mơ hồ đi, nhưng ta không sợ hãi, cũng không thương tâm. Bởi vì ta sắp được gặp mẫu thân, gặp Tiểu Cường, gặp được các huynh đệ tỷ muội của ta rồi. Chúng ta sẽ vĩnh viễn sống hạnh phúc cùng với nhau, không còn lo lắng phải chia lìa nữa.

Sáng sớm, người áo xám xuất hiện rất đúng giờ, lạnh lùng liếc nhìn hạt tử đã cứng ngắc, nhẹ nhàng mở cửa lồng sắt, đem con bọ cạp đó ném vào trong thùng rác, không hề phát hiện ở trên cơ thể nó còn đeo theo một con bọ cạp nhỏ mới ra đời.

Trên vách núi, một loạt tiếng đổ rác vang lên, thi thể bọ cạp nhỏ bé lẫn vào trong rác, toàn bộ rơi xuống vách núi, biến mất trong vùng rùng rậm rạp dưới vách núi.

Loạt xoạt…Loạt xoạt… Loạt xoạt…

Trong rừng, một người tập tễnh đi tới, không cần hoài nghi, người đó chính là Lý Dật. Từ khi hoàn toàn lạc đường trong rừng, hắn đã ở trong rừng sâu lặn lội khó khăn suốt năm tháng. Tính ra, hắn đến thế giới này cũng đã tròn một năm rồi.

Mặt trời bắt đầu mọc, xuyên qua tầng tầng lá cây, soi cả xuống người hắn, gian nan lau mồ hôi ở trên trán, hắn tiếp tục đi tới, hắn hôm nay phải tìm được nước uống, nếu không hắn sẽ bị thiếu nước mà chết.

Năm tháng, năm tháng như địa ngục, hắn dựa vào hoa quả dại cùng với dã thú để duy trì sinh mạng, về phần nguồn nước, tới bây giờ hắn mới tìm được năm cái.

Cơ hồ mỗi lần, hắn đều không muốn rời khỏi nguồn nước đó, trong rừng, không có nước cơ bản là chờ chết. Cho nên… mỗi một nguồn nước, hắn đều dừng lại một tháng, nếu không phải trong lòng muốn về nhà, hắn có thể đã vĩnh viễn ở bên cạnh một nguồn nước, chẳng đi đâu nữa.

Trong rừng tràn ngập nguy hiểm, tuỳ thời xuất hiện dã thú, các loại côn trùng cổ quái, lúc nào cũng có thể gây thương tổn trí mạng cho hắn, nếu không phải mệnh hắn lớn, có lẽ hắn đã sớm chết từ lâu rồi.

Người đang ở tuyệt cảnh sẽ bộc lộ hết tiềm lực lớn lao. Hắn cũng như vậy. Năm tháng trước, đối mặt với một hôi lang bị thương, hắn đã kĩnh hãi vô cùng, nhưng bây giờ… dù cho đối mặt với vương giả trong rừng - hổ, hắn cũng không có chút nào sợ hãi.

Tín niệm duy nhất của hắn là phải sống, vô luận phía trước là cái gì hắn đều phải đánh ngã nó, tiếp tục sinh tồn, cái tín niệm này giúp hắn duy trì mạng sống, hổ, báo, sư tử, lợn rừng, gấu, đều lần lượt chết dưới kiếm của hắn.

Hắn phải cảm tạ hai người, một là Tra Khắc Tư, một người kia là chị dâu. Nếu không phải Tra Khắc Tư tặng hắn ngân kiếm, hắn bây giờ đã thành thức ăn trong bụng dã thú. Nếu không phải chị dâu tặng hắn ngạnh bì chiến giáp chắc bây giờ hắn đã bị thương mà chết rồi.
Nhẹ nhàng xoa xoa ngạnh bì chiến giáp đã do ma sát sáng bóng, vốn là chiến giáp màu vàng, bây giờ đã thành màu đỏ thẫm, đó là do thấm quá nhiều máu huyết của dã thú.

Mặc dù hắn thập phần ghê tởm, nhưng bây giờ… ở những khe hở của ngạnh bì khải giáp, cũng giống như kiện mà Tra Khắc Tư mặc, đã bị tro bụi màu đỏ thẫm lấp đầy, đó là hỗn hợp do máu , thịt vụn, xương của thú cùng với bụi đất kết thành, phát ra mùi tanh tưởi.
Hắn không phải không muốn rửa sạch một phen, nhưng… đám hỗn hợp mỡ động vật này căn bản rửa không sạch, hắn lại không dám dùng lợi khí cạo, bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ để mặc nó.

Hô…

Chung quanh nổi lên một trận gió nhẹ, cảm giác sảng khoái xuyên suốt cơ thể hắn, chỉ là… đối mặt với trận gió này, hắn không những không cảm thấy cao hứng, ngược lại còn bắt đầu lo âu, mỗi một cơn gió đều mang đi một lượng lớn hơi nước trên người hắn, mà lần hắn uống nước gần đây nhất đã là chuyện của bảy ngày trước, cứ thổi như vậy nữa, hắn sợ rằng…

Quả nhiên… tuỳ theo gió mát thấm vào thân thể, đầu hắn không khỏi cảm thấy choáng váng, trước mắt hơi tối đi, hắn vội vàng cúi người xuống, bám vào thân cây bên cạnh đợi thân thể khôi phục.

Rốt cục…

Cảm giác choáng váng qua đi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn biết… Hắn lại khắc chế thành công rồi, nếu như đổi lại trước kia, hắn đã sớm mất đi ý thức, phải biết rằng, ở trong hoàn cảnh nguy hiểm này, vạn nhất hắn thật sự bất tỉnh, vậy có khác gì tự sát đâu.

Hít sâu một hơi, hắn chậm rãi đứng dậy, nhưng chính lúc này, một trận gió lớn hơn lại thổi tới, trong lúc toàn thân sảng khoái, hắn mơ hồ trông thấy một đạo hắc ảnh từ trên trời nhẹ nhàng hạ xuống, hơn nữa lại ở thẳng ngay trước mắt hắn to lên mau chóng

Bộp...

Một tiếng động nhỏ vang lên, một bóng đen chuẩn xác đập vào mặt hắn, liền đó… Trước mắt mây đen kéo đến, hắn rốt cục cũng không áp chế được nữa, thân thể hơi loạng choạng, sau đó hắn hoàn toàn mất đi tri giác.

Trước khi mất đi tri giác, hắn biết… Hôm nay xem như là phó mặc ở chỗ này, bởi vì… Đúng lúc ngất đi, hắn đã nhìn rõ thứ đập vào hắn là cái gì, đó là một con hạt tử toàn thân trong suốt, một con hạt tử to bằng bàn tay.

Chỉ là, hắn thật sự không hiểu, hạt tử biết bay sao? Hắn trước kia chưa từng nghe qua hạt tử biết bay? Chẳng nhẽ… Ông trời muốn hắn chết tại đây sao? Mang theo ý niệm này, hắn chìm vào bóng tối vô tận.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK