Bên Liễu Hà vài người nói:“ Sư Huynh Cường Cường đã hạ gục được tên lính mới”
Yến Phụng chưa kịp đến phụ thì thốt lên :“ kinh Quá”
Tửu khó khăn nói:“ khốn kíp bỏ cái côn của ngươi ra khỏi cổ ta.”
Cường Cường:“ Kết thúc thôi tạm biệt”
bỗng một cú sút từ đâu sút văng Cường Cường ra xa.
Cường nhìn người mới đá mình nói:“ Cô đến đây lúc nào sao ta không thấy, cô tàng hình sao?”
Cô gái vừa cứu Tửu chính là Sam Sam, cô nói:“ Các ngươi...các ngươi dám kẹp cổ đánh đập người yêu ta như vậy sao? (á có lẽ Sam Sam ngộ nhận) ta sẽ giết các ngươi, ta chưa bao giờ tất giận như thế này, ta sẽ chặc các ngươi từng khúc cho chó ăn.”
Tửu thở hồng hộc nhìn bóng lưng người con gái cứu mình nói :“ Sam Sam”
Sam Sam quay lại đỏ mặt lên :“ Dạ”
Tửu cười với cô cảm ơn. ở cuộc chiến khác, Hàn Lập đánh với Tùng Sơn bất phân thắng bại, lúc này lòi ra thêm một người là Tấn Đạt, hắn ta đy đến cười :“ He He”
Quay lại Sam Sam, cô đưa cho Tửu một viên đan dược nói:“ chàng uốn vào đi, đây là đan dược của sư phụ trước cuộc thi cho muội, nó rất quý đấy”
Tửu nắm tay Sam Sam lấy viên thuốc, Sam Sam đỏ mặt tự nói với chính mình:“ anh ấy...anh ấy nắm tay mình”
Tửu uốn thuốc đứng dậy ôm Sam Sam nói:“ Cảm ơn”
Sam Sam run rẩy tim đập chân run nói:“ không có...có..gì đâu mà, anh còn phải đi tiếp...đi tiếp mà!”
Tửu nhớ ra phóng đi kèm một câu nói:“ cám ơn nhé”
Sam Sam gục xuống ngất ngây, lúc này Yến phụng lắc đầu nói:“ ôi lưới tình,“
Nói rồi yến Phụng chạy đến cực nhanh biến cô thành tượng đá rồi làm cô nổ banh xác. Sam Sam chính thức bị loại.
Lúc này Một bà lão đang trừng mắt nhìn Sam Sam ngoài kết giới lắc đầu ngao ngán:“ Con bé này, dám đem thuốc quý của ta cho người khác, còn lộ sơ hở chí mạng thất thần trong trận đấu, mà thôi vì tình yêu ta cũng làm thế!”
Sam Sam mỉm cười với sư phụ mình rồi nhìn xuống quan sát Túy Tửu.
Tửu thoát nạn chạy đén kịp nơi Tùng Sơn đối mặt Hàn Lập và Tấn Đạt. Tửu Hỏi:
“ Sư Huynh thế nào?”
Tùng Sơn nói:“ ta không chắc lắm tên Hàn Lập nãy giờ bị ta đánh kiệt sức rồi duy tên Tấn Đạt này rất mạnh, cũng may có ngươi, chiến thôi. “
Tùng Sơn phân thân ra mười hai người chạy đến đánh Hàn Lập, tung liên hoàng chiêu thức cuối cùng cũng hạ được Hàn Lập ( dù sao cũng là sư huynh người ta). Lúc này Đám người cùng phe đến kịp nhào vô chiến Tấn Đạt. Tửu không mất thời gian dây dưa phóng đến lá cờ.
Một chỗ khác tám người mới ra càng quét một lượng lớn đệ tử phe Liễu Hà, người thanh niên dùng lốc xoáy cát quất văng thêm mười tên mỉm cười nói đồng bạn bên cạnh:“ Đám Liễu Hà chỉ có vậy thôi sao?”
Đỗ Bình bên cạnh nói:“ có một tên lợi hại đến kìa”
Người đến là Tấn Đạt hắn chỉ vào Phát Đạt nói:“ Ta muốn chiến với ngươi, dám trùng tên với ta, chỉ có một người tên Đạt có thể đứng ở chiến trường này thôi”
Phát Đạt nói với bảy người bên cạnh:“ Hãy để ta sô lô với hắn, mọi người đừng xen vào!”
Bảy người lui ra, Phát Đạt vận Kim Cương Bất Hoại bao phủ cơ thể.
Quay lại Túy Tửu cậu chạy thì bị một người chắn ngang, người đó là đệ nhất kiếm Phan Vũ. Hắn ta nhìn Tửu cầm cây kiếm huyền thoại nói:
“ Nếu là kiếm khách hãy chiến với ta, nghe nói ngươi là kiếm khách mạnh nhất đệ tử lĩnh việc, dù là mạnh nhất lũ yếu đuối nhưng đệ nhất chỉ có một mình ta giữ.”
Tửu Vừa chạy vừa nói:“ Hay lắm một chút nữa thôi là lấy được cờ”
Cậu cầm kiếm đỏ phóng đến Phan Vũ, Phan Vũ tung một chém một luồn kiếm khí cực mạnh phóng đến Tửu. Cậu dùng kiếm đỡ nhưng vẫn bị kiếm khí đối phương hất văng đi xa, kiếm của cậu gãy tan nát, quần áo rách te tua, máu chảy ròng ròng. Cậu thốt lên:“ Quá Mạnh”
Lúc Này Sơn Tùng cũng vừa chạy đến lao vào Phan Vũ hét:“ tránh ra, ngươi không phải đối thủ của ta”
Vừa nói anh phóng ra rất nhiều bom. Phan Vũ vung một chém. hàng chục quả bom đứt làm đôi nổ tung tóe.
Sơn Tùng tung đấm “ Kỷ nguyên đại hồng thủy”
Phan Vũ không chiêu thức hoa hòe chỉ vung một chém
UỲNH.....
một vụ nổ mạnh Sơn Tùng bị hất bay đi cơ thể đứt đôi, chính thức bị loại. Lúc này viên đan dược ngấm thuốc, một luồn tiên khí và chân khí cuộn trào trong cơ thể Tửu, cậu đứng lên hưng phấn nói:“ thuốc Sam Sam tốt thật, tuy nhiên Phan Vũ quá mạnh ta không nên đấu với hắn, mục tiêu của ta là lá cờ.”
Lúc này Tùng Sơn ở đâu tung ra gió lốc để đánh lén hạ gục Phan Vũ. Vũ phóng lên cao không đếm xỉa đến Tùng Sơn mà dùng kiếm đâm xuống nơi Tửu đứng. nhờ chan-tiên khí khôi phục đỉnh phong Tửu né dễ dàng thoát một đâm của Phan Vũ.
Câu dùng tơ bao phủ toàn thân thể mắng:“ Tên khốn kiếp”
Sau đó dùng 16 quân cờ lao đến, Phan Vũ tung một chém tan nát hết tất cả quân cờ, một chút dư lực còn sót cuốn Tửu lui lại.
Tửu tự nhủ:“ không xong rồi, hắn quá mạnh”
Phan Vũ nói:“ ngươi quá yếu”
sau đó vung một chém ngang, may Tửu hụp người kịp. Luồn kiếm khí văng ra chạm vào lớp sóng cao bị đóng băng tạo thành một khe nứt dài. Lớp băng đứt đôi phần đỉnh văng lên trời nứt ra.
Sở Khanh cùng lông mày rậm thấy cảnh này thì đứng hình không nói nên lời. Lông mày rậm run rẩy nói:“ Tại sao hắn cũng cùng tuổi với chúng ta mà lại mạnh như thế cơ chứ, thế này ai mà thắng nổi”
Cả toàn trường run động. Băng vỡ vụn bay xuống như mưa. kẻ nào xui xẻo bị trúng mảnh vỡ chết tức tưởi.
nói về Trận Phát Đạt và Tấn Đạt. cuối cùng Phát Đạt bị Tấn Đạt dùng dây thép quấn quanh điều khiển như một con rối quay ngược lại tấn công bảy người Đỗ Bình. Do bị điều khiển nên mọi người hạ gục Phát Đạt dễ dàng, sáu người Đỗ Bình tiến lên không dây dưa, thanh niên dùng cát đánh với Tấn Đạt.
Tửu thì tránh né hàng trăm đường kiếm của Phan Vũ, nếu không nhờ khôi phục thực lực cậu đã thua từ lúc nào rồi.
Lúc Này Đỗ Bình biến kiếm rực cháy chạy lại chém Phan Vũ nói:“ Được đấu kiếm với ngươi là một sự vinh hạnh của ta!”
Nhân cơ hội đó Tửu bỏ chạy phóng gần đến cây cờ. chỉ còn vài người canh cây cờ nữa thôi.