Mục lục
[Dịch] Ngã Lão Bà Thị Hiệu Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đừng nhỏ mọn như vậy, tôi sờ chút thôi mà.

Đường Kim có chút buồn bực, Tống Oánh thật quá nhỏ mọn mà, nụ hôn đầu tiên của hắn cũng cho nàng, nàng không thể để cho hắn sờ một chút sao?

Đám người Tiểu Thất, Tiểu Bát cổ quái nhìn Đường Kim, người này đúng là sắc đảm ngập trời, dù lão Đại có hảo cảm với hắn, cũng không thể ở chỗ đông người như vậy đòi sờ ngực nàng chứ.

Bất quá bọn hắn rất biết điều đứng bên cạnh không nói gì, đơn giản bọn họ biết chuyện này mình không quản được.

- Đường Kim, mày nhận thua đi.

- Quay về đi đừng cố nữa!

- Có dũng khí thì sờ ngay, không thì cút trở lại.

Vô số nam sinh tại nơi này kêu la, thậm chí có một nam sinh lớn tiếng hô một câu:

- Tần Thủy Dao buổi trưa hôm nay bọn mình đi ăn cơm chỗ nào đây?

Đúng lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Tống Oánh lộ ra một nụ cười, những người nhìn chằm chằm vào nàng đồng thời hoa mắt, nàng chỉ cười thôi mà đã khiến cả sân vận động yên tĩnh lại, sau đó nàng cố ý nâng thanh âm lên khiến mọi người nghe thấy:

- Tôi là của cậu, cậu cần gì phải xin phép?

Tất cả mọi người ngẩn ra, lời này là có ý gì đây?

Đường Kim cũng ngẩn ngơ, Tống Oánh không phải keo kiệt mà là quá hào phóng đi.

Mọi người sững sờ một lúc, giọng nói động lòng người của Tống Oánh lại vang lên:

- Tôi là của cậu, cậu thích làm gì thì làm.

Thấy Đường Kim còn ngẩn người, Tống Oánh đột nhiên đưa tay ra bắt lấy cổ tay phải Đường Kim, hắn liền có một cảm giác thật tuyệt vời, bàn tay hắn dưới sự dẫn đường của Tống Oánh đã đặt lên vị trí cao ngất kia.

Toàn trường yên lăng như cũ, Tống Oánh hành động như vậy khiến cho tất cả mọi người ngây dại, ngay cả Đường Kim cũng không kịp phản ứng, bàn tay truyền đến cảm giác vô cùng tuyệt vời, làm cho hắn thuận thế xoa bóp vài cái, bộ vị kia thật co dãn làm cho trái tim hắn đập rộn ràng.

- Yêu tinh, thật sự là mê chết người.

Đường Kim lại càng quyết định, yêu tinh mê người như vậy tuyệt đối phải đích thân mình trông coi, không thể để nàng gây tai họa cho người khác được.

- Đê Ka Mờ thì ra bọn nó quen nhau.

Trên khán đài đột nhiên có người hô lớn một câu, nhất thời làm toàn trường nổi giận mắng lớn.

- Vô sỉ, quá vô sỉ.

- Đường Kim thằng cờ hó mày thắng không có hay ho gì đâu.

- Trận này không tính…

Sau khi mắng xong, một đám nam sinh lại càng hâm mộ và ghen tị, con cờ hó Đường Kim này sao lại có phúc thế này, hắn mới đến Ninh Sơn vài ngày, sao có thể cưa một yêu tinh xinh đẹp như vậy đây?

Trên khán đài, Tần Thủy Dao vội vàng lay tay Tần Khinh Vũ:

- Mẹ mau nhìn xem tên lưu manh kia thật đáng chết, lại còn dám sờ ngực người ta, con nói hắn không phải là người tốt nha, hắn chính là một tên lưu manh đáng chết, đến chết cũng không biết xấu hổ!.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Khinh Vũ mơ hồ xuất hiện một tia lo âu, nàng nhẹ nhàng thở dài:

- Dao Dao con phải giám sát cậu chặt chẽ vào

- Mẹ, hắn đã như vậy mà mẹ muốn con coi chừng hắn? Không chừng hắn vì nữ nhân kia mà từ hôn với con.

Tần Thủy Dao tức giận không thôi.

- Từ hôn là điều không thể.

Tần Khinh Vũ thái độ kiên quyết:

- Dao Dao, con cũng đừng lo lắng, cô bé kia tuy rằng xinh đẹp, nhưng con cũng không kém nàng ấy, con là nữ nhi của mẹ, con là xuất sắc nhất.

- Để cho con chết đi vậy.

Tần Thủy Dao hai tay ôm đầu, trong lòng lại hung hăng mắng Đường Kim một trận:

- Lưu manh đáng chết lại dám làm trò hạ lưu trước nhiều người như vậy, thật không biết xấu hổ.

Mắng Đường Kim xong nàng lại bắt đầu oán thầm Tống Oánh:

- Nữ nhân kia nha, trắng trẻo xinh đẹp như vậy, vậy mà một chút rụt rè cũng không có.

Bốn phía ầm ĩ không ngừng, Đường Kim có chút không muốn nhưng cũng thu tay về, cảm giác kia vô cùng tuyệt vời, đầu ngón tay vẫn còn lưu luyến.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tống Oánh cũng có chút đỏ ửng, nàng liếc mắt nhìn bốn phía một cái, sau đó nhẹ nói:

- Người ở đây nhiều lắm, tôi có chút không quen, tôi nghĩ tôi nên đi về trước.

- Được, cô quay về đi.

Đường Kim cảm thấy Tống Oánh quá hại nước hại dân, cô gái này xinh đẹp như yêu tinh, vốn không thích hợp lộ diện trước mặt công chúng thời gian dài như vậy.

Hai phút sau Tống Oánh rời sân vận động, trước khi rời đi nàng và Đường Kim trao đổi số di động để tiện liên lạc.

Tuy rằng Tống Oánh đã rời đi, nhưng trên sân vận động vẫn ầm í không thôi, mà đúng lúc này giọng nói Đường Kim truyền vào tai mọi người:

- Trương Tiểu Bàn, bây giờ đến phiên ai?

Trương Tiểu Bàn chưa kịp trả lời, bên cạnh đã có người lớn tiếng nói:

- Đường Kim trận này vẫn chưa xong đâu, mày vừa chơi xấu, trận này không tính.

- Cái này gọi là chơi xấu sao? Tôi từng nói tôi không biết cô gái kia sao? Các cậu ngu còn đổ thừa, chuyện này đâu có liên quan tới tôi?

Đường Kim có điểm khó chịu nói:

- Các cậu đi chỗ khác nhanh, nếu không tôi đi.

- Đường Kim mày chơi xấu.

Có người bất mãn.

- Được rồi, Trương Tiểu Bàn nói với những người khiêu chiến hôm nay đến đây chấm dứt, sau nay cũng không khiêu chiến gì nữa..., tôi phải đi rồi.

Đường Kim thực không kiên nhẫn, xoay người đã muốn đi.

Mắt thấy Đường Kim muốn chạy, những người chưa cùng Đường Kim đấu liền nóng nảy, lập tức nói với đám người không chịu thua:

- Tụi mày mau cút, thua thì thua, đàn ông đừng có như đàn bà vậy.

Tất cả mọi người đều công kích Đường Kim nói hắn chơi xấu, chỉ là khi thấy Đường Kim sắp rời đi, đội hình liền phân hóa, những người thua trận lúc nãy vây công không chịu rời đi, nhưng chưa đến một phút mặt xám xịt phải đi lên khán đài.

Đường Kim tự nhiên cũng không rời đi, nhìn trên sân còn dư vài trăm người muốn khiêu chiến hắn, hắn liền buồn bực, lâu như vậy mà chỉ thu phục được hơn một nửa người a.

- Chờ ta cưa bạn gái xong rồi thì cho các ngươi mỗi người một liều thuốc xổ đi thể dục với thím Tào đã đời luôn!

Đường Kim hạ quyết tâm rồi hỏi Trương Tiểu Bàn:

- Tiếp theo là ai?

- Người kế tiếp.

Trương Tiểu Bàn nhìn danh sách một chút, sau đó cầm loa lên hô lớn:

- Người khiêu chiến Đường Kim tiếp theo là Uông Tùng lớp 11/8.

Lời này vừa nói ra, nhất thời nữ sinh toàn sân vận động thét lên chói tai, như là Uông Tùng em yêu anh, Uông Tùng đập chai..., tiếng kêu là nhất thời không dứt, Đường Kim nghe được có chút sửng sốt, hắn nhìn Trương Tiểu Bàn có chút ngạc nhiên hỏi:

- Uông Tùng là ai? Rất có tiếng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK