"Ụt ụt ... út ụt ..."
Tiểu Trư có chút buồn bực ở nhà gỗ chạy tới chạy lui, đột nhiên nó nhảy dựng, lò mò bò lên giường - nơi ngày thường căn bản không dám bò lên, sau đó thoải mái vô cùng, không kiêng nể gì bắt đầu đi tiểu lên giường.
" Lợn chết!" Thiệu Cảnh sôi gan, hét lớn một tiếng, "Mau cút xuống dưới cho ta, ngươi muốn ăn thịt kho tàu sao!"
"Ụt ụt...." Tiểu Trư vừa lầm bầm như chửi rủa rồi chạy trối chết, nhanh như thiểm điện, Thiệu Cảnh như thế nào cũng đuổi không kịp, đang bực mình bỗng ngực tê rần, đau đớn, trán toát mồ hôi.
"A!" Thiệu Cảnh đột nhiên bừng tỉnh, khóe miệng co giật, một cỗ đau nhức trên người truyền đến. Chung quanh vẫn là bóng tối lạnh lẽo, màu xanh biếc nhẹ nhàng lóe ra, Thúy Lục Như Ý tựa hồ có thể cấp cho nơi này một tia ấm áp.
Nguyên lai là một giấc mộng.
Thiệu Cảnh chậm rãi lau đi mồ hôi trên trán, im lặng không nói. Hắn tiến vào cái động phủ không tên cũng không biết đã bao lâu, Tiểu Trư luôn luôn ở bên cạnh hắn cũng đã biến mất tại mê cung.
"Ụt ụt .."
Trong hoảng hốt, hắn tựa hồ lại một lần nữa nghe được thanh âm lầm bầm quen thuộc, Thiệu Cảnh có chút cười khổ, đột nhiên cảm thấy được có chút buồn bã, ngay cả Thúy Lục Như Ý đang ôm trong lòng đều thả lỏng, chậm rãi khép lại hai mắt của mình. Có lẽ từ lúc bắt đầu, Tiểu Trư đã muốn từ bỏ thân xác heo mà bắt đầu kiếp khác.
"Ụt Ụt .... ụt ụt ..." Thanh âm sắc lẹm như gió, vừa gần vừa lại xa, tựa hồ từ nay về sau biến mất trong ký ức của hắn.
Thiệu Cảnh nhắm nhắm hai mắt, thở dài, nhưng đột nhiên thân thể hắn giật giật, như có một luồng điện truyền qua người, một hơi mạnh đứng lên, miệng vết thương truyện đến sự đau đớn kịch liệt, làm cho sắc mặt của hắn trắng bệch, thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống. Nhưng Thiệu Cảnh vẫn cố gắng cầm lấy Thúy Lục Như Ý, tay phải bám vào vách đá, chẳng quan tâm nổi thống khổ của mình, trên mặt kích động, hét lớn vào cái thông đạo tối om:
" "Tiểu Trư, Tiểu Trư, Tiểu Trư ......"
Tiếng hét phá tan tĩnh lặng, vang vọng trong thông đạo như đợt sóng mạnh trong mặt nước phẳng lặng, " tiểu trư .......", Thiệu Cảnh lộ ra vẻ kích động.
Nhưng, mọi thứ dường như yên tĩnh lại mà không có tiến đáp lại.
Thiệu Cảnh thân mình lay động một chút, kích động trên mặt dần biến mất, thay thế vào đó là sự thất vọng thấy rõ. Hắn chậm rãi đem thân mình tựa vào nham bích, ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt.
Vừa lúc đó, trong thông đạo vốn đã khôi phục yên lặng, bên trong một mảnh bóng tối đột nhiên truyền lại một cái âm thanh quen thuộc:
"Ụt ụt ụt ụt ....."
Thiệu Cảnh đột nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào một mảnh bóng tối, khóe miệng toét ra, trong giây lát cười lớn, lớn tiếng kêu lên: "Lợn chết, đồ con lợn, mau tới đây, ta tại đây, ta ở trong này!"
Thanh âm lại một lần nữa vang lên, một lát sau tiếng kêu "ụt ụt" bắt đầu trở nên rõ ràng, xa xa trong bóng tối, một thân ảnh chậm rãi hiện ra.
Tiểu Trư cụp cụp vái lỗ tai, trong bóng đêm đi ra, cái mũi trên mặt đất ngửi ngửi, một bộ dạng đầu heo óc heo tiêu chuẩn, giống như là trong ngày thường ở ngoài phòng tìm đồ ăn. Đôi mắt hướng lên, nó thân ảnh nam tử quen thuộc đang dựa vào vách đá cười haha.
"Út út út ..."
Tiểu Trư bốn vó tung bay, vọt tới. Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK