Lúc này Khô Mộc điều tức đã phục hồi gần như toàn thịnh, hắn cùng Sở Khanh và thủ hạ đuổi theo Thiên Lão.
-Thiếu Chủ cố lên, chỉ cần thoát được chúng ta liền lên Âm Dương Tông. Khi thiếu chủ còn trong bụng mẹ phụ thân người đã cùng tông chủ Âm Dương Tông đính ước hôn sự. Người ở đó tu luyện một ngày nào đó chúng ta sẽ trở về báo thù. Thiên Lão vừa dứt lời thì thân ảnh Khô Mộc bất ngờ xuất hiện trước hai người, một chưởng đánh về thiếu niên.
- Ngươi dám.
Thiên lão hét lớn một tiếng, chớp nhoáng nhảy tới, một kiếm trực tiếp bổ vào Khô Mộc,hai công kích va chạm xé rách không khí sinh ra tiếng nổ ầm ầm.
Khô Mộc nhăn nhó mày, bàn chân khẽ giậm vào hư không lui lại tay vẫn tích tụ công kích một băng cầu xoáy tròn trên tay, không khí xung quanh như khô lạnh lại, Thiên Lão thấy vậy liền đánh tới đẩy Khô Mộc ra xa.
- ẦM
Hai người một trảo một kiếm giao phong, Thiên lão dồn hết lực vào kiếm dễ dàng đánh xuyên phá băng cầu, chấn Khô Mộc lùi lại, thấy thắng thế Thiên Lão lao đến chém liên tục không cho địch kịp trở tay. Nhưng mà lúc này, thân ảnh Sở Khanh đã lao thẳng tới thiếu niên kia.
- Thiếu chủ cần thận.
Thiên lão quát to vội chạy lại nhưng bị Khô Mộc cùng thủ hạ vây công không thoát ra được. Lúc này Thiên Lão mới nhận ra là Khô Mộc dùng kế giả thua để lừa mình. Không ngờ mình lại háo thắng để bị lừa đơn giản như vậy. Tức giận tột đột Thiên lão vận công, thủ ấn biến hóa, không gian tràn ngập chân khí, bảo kiếm trên tay bùng sáng kiếm khí màu đỏ,tà áo tung bay cuồn cuộn trong gió, như thiểm điện đâm ra.
Kiếm khí mạnh mẽ hung hãn, không khí chung quanh chấn động đất đá nổ tung, mấy tên thủ hạ trúng thương văng ra ngoài hộc máu, một kiếm này đã là toàn lực của Thiên Lão.
- Buông thiếu chủ ra. Thiên lão chĩa kiếm về phía Sở Khanh lao đến.
Sở Khanh thấy vậy vội chụp lấy thiếu niên thoái lui, một lần nữa Khô Mộc lại nhảy tới tính cản trở.
-Tam nguyên hóa kích.
Thiên lão cầm kiếm chém vào hư không, ba đạo kiếm khí hình cung màu đỏ nối đuôi nhau bay đi. Nhát thứ nhất chém dọc tạo ra một đường nứt dài trên đất, Khô Mộc nhảy sang một bên né tránh, nhát thứ hai chém ngang mang theo tiếng gió bén nhọn Khô Mộc vội đạp mạnh lên mặt đất bay lên cao, nhát thứ ba chém lên không trung Khô Mộc tung chưởng hóa giải rồi bay vượt qua trên đầu Thiên Lão thẳng đến chỗ Sở Khanh.
Lúc này thiếu niên kia bất ngờ thừa cơ Sở Khanh không chú ý lấy một con dao nhỏ trong người đâm về phía sau, bị bất ngờ dù nhanh chóng né tránh lùi lại thật nhanh nhưng Sở Khanh vẫn bị đâm trúng đùi máu chảy ra. Thiến niên lúc này thấy Khô Mộc phóng tới chính mình, thần sắc kinh hãi, trong lòng rất rõ thực lực bản thân không mạnh mẽ gì, nhưng vẫn cắn răng vận nội lực tới đỉnh điểm.Chân khí tuôn ra tới mức tận cùng, lao người chạy trốn về phía Hắc Sương Vực. - Không biết tự lượng sức mình.
Khô Mộc lạnh lẽo quát một tiếng, thân ở giữa không trung, chân khí đột nhiên tăng vọt, một đạo năng lượng cực mạnh trong tay đánh ra phía sau lưng làm cho tốc độ lão bay tới tăng lên rất nhanh áp sát, Một chưởng giết tới.
Bành!
Thiếu niên bị một chưởng ngay bả vai ngã nhào về phía trước chục trượng rơi xuống vực.
-Thiếu Chủ. Thiên Lão gào thét nhảy theo xuống vực. Lão liều mạng cứu chủ nếu không cứu được nguyện chết cùng thiếu chủ của mình để tỏ lòng tận trung.
Hai người Khô Mộc cùng Sở Khanh đưa mắt nhìn xuống vách núi chỉ thấy dưới vách núi ngàn trượng là mây mù đen tối dày đặc, sâu không thấy đáy, không cách nào nhìn thấy phía dưới.
- Sư phụ giờ phải làm sao?
-Hừ rơi xuống đó chắc chắn là phải chết không hề nghi ngờ. Tình hình phía dưới Hắc Sương Vực nguy hiểm muôn trùng. Cho người xuống tìm kiếm hết mức có thể là được. Còn về phía Đại trưởng lão cứ báo là bọn chúng trước khi chết đã tự hủy Thanh Hư Thần Mạn Lục. Khô Mộc tức giận phất tay rời đi để lại Sở Khanh sử lý nội tình.
Thiếu Niên ngã xuống vách núi thì trong lòng có chút buồn bã lại có chút vui vẻ,hắn buồn vì là thân nam nhi chưa báo thù được đã chết, hắn vui vì bao nhiêu năm nay hắn thân là con của trưởng môn phải kế thừa sau này nên từ bé hắn đã bị bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, ngưỡng mộ có, ghen gét cũng có kèm theo biết bao áp lực và trông mong của phụ mẫu. Lúc này hắn như được giải thoát khỏi tất cả.
Thân hình không ngừng rơi xuống trong mây mù. Tiếng gió gào thét bên tai, hắn đang rơi xuống, trái tim của hắn đập loạn nhịp, áp lực dồn vào cơ thể giống như muốn xé tan thân thể.
Cùng lúc này ở trên một hòn đảo cách xa mười vạn dặm, trên một tế đàn cao trăm trượng, Một Thiếu Phụ mặc đồ như thầy pháp, tay cầm một thanh trượng dài trên đỉnh trượng có khắc một con Rắn cắm trước mặt. Nữ nhân này chính là Đại tế tự Vu Man.
-Đã đến lúc, bày trần. Vu man quát to đồng thời tung hỏa chưởng về bốn góc xung quanh tế đàn, bốn cột lửa đỏ rực phụt cháy nghi ngút.
Phía dưới xung quanh một trăm người khác cùng lúc tay kết thủ ấn, trong miệng niệm một ngôn ngữ kì lạ rồi chỉa tay chưởng lên trời. Năng lượng của họ hội tụ lại trên đỉnh tế đàn thành một quả cầu khổng lồ bảy sắc cầu vồng.
Vu Van tay kết thủ ấn xung quang thân nàng xuất hiện nhiều kí tự bằng kim quang bay lên xoay quanh thất sắc cầu rồi áp sát bao bọc nó lại.