Còn nhớ bầu trời đêm đó, ánh sao rực rỡ.
Ở phương xa, một toà nhà chọc trời bị chém ngang thành hai đoạn.
Dòng sông lớn vốn nên chảy xiết giờ khắc này đã bị đông cứng thành một cái sông băng.
Cây cầu cốt thép to lớn bị uốn nắn thành một cái bánh quai chèo.
Nơi xa chớp loé thân ảnh của Cự Thú.
Y Lẫm vẫn nhớ rất rõ đêm đó, có chút lạnh.
Khắp người hắn đều là huyết dịch.
Bên người hắn là một nữ tử đang nhẹ nhàng, yên tĩnh băng bó vết thương cho hắn.
"Lẫm, nếu như cuối cùng ngươi vẫn còn có thể sống sót thì ngươi muốn làm điều gì nhất?"
"A... kết hôn? Sinh hài tử?"
"Chỉ là những điều đó?" Nữ tử hé miệng cười một tiếng, nhẹ nhàng như nước.
"Mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, 9 giờ sáng đi, 5 giờ chiều về, lãnh tiền lương, lừa lãnh đạo, yêu lão bà, kiếm tiền mua sữa bột, còn phải suy nghĩ tương lai phát triển của hài tử, về việc đi nhà trẻ, về việc đi học thêm, về việc mua phòng gần khu trường học, khi hài tử lớn lên còn muốn nghĩ đến..."
"Ngừng ngừng ngừng!" Đôi tay nữ tử hơi dùng sức một chút, nàng nhịn cười không được nói: "Ngươi không cảm thấy quá phiền phức sao?"
"Phiền chứ, làm sao không phiền phức." Y Lẫm nhìn về phương xa, hắn tự lẩm bẩm: "Nhưng so với hiện tại thì tốt hơn nhiều đi."
"Ngươi làm sao không suy tính một chút cho bản thân mình? Chỉ nghĩ đến cho hài tử?"
"Tỉ như?"
"Tỉ như... hôn lễ thì phải cử hành ở nơi nào?"
"Ách... Ở Nam Cực đi. Rất thanh tĩnh."
Nữ tử khẽ cười một tiếng: "Ngươi quên là Nam Cực đã bị đánh chìm rồi sao."
"Vậy thì... chờ hết thảy mọi thứ đều kết thúc, chúng ta liền tạo lại một cái."
"Ngươi muốn cùng ai?" Nữ tử khẽ híp mắt mà cười, ở dưới bóng đêm giống như là một vành trăng khuyết cong cong loá mắt, cả đời không thể quên.
"Cùng ai cùng một chỗ tạo Nam Cực?"
Nữ tử tức giận khẽ vỗ vết thương của Y Lẫm một cái: "Ngươi biết ta là đang nói về kết hôn."
"Cái này, ta còn chưa nghĩ ra... Ngươi tại sao lại vỗ ta?"
"Ta nghe mọi người nói Mạc Lỵ trông rất đẹp? Ta nghe ngữ khí của nàng khi nàng nói chuyện cùng với ngươi nha..."
"A, ngươi là không có nhìn thấy được, Manh Manh vùng đất bằng phẳng kia... Không đủ khả năng."
"Mạc Lỵ... Thật sự là nàng khi lớn lên xinh đẹp như vậy sao?"
"Vẫn được, bất quá so với ngươi, vẫn là kém một chút."
Nữ tử trầm mặc xuống.
Y Lẫm trầm mặc một lát, nhìn qua bầu trời đầy sao, rất đẹp.
Chỉ là đại địa nơi này đã vỡ vụn không chịu nổi, không cách nào tô điểm khung cảnh tuyệt đẹp này.
"Chờ ngươi có thể nhìn thấy, ta chính thức giới thiệu để các ngươi nhận biết."
Nữ tử im lặng không nói.
Nàng rất nhanh lại nở nụ cười xinh đẹp, thấp giọng nói: "Được."
...
Không hiểu thấu.
Y Lẫm nhìn qua bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Trong đầu vậy mà như đèn kéo quân, không ngừng hiện lên từng cái ký ức vốn được phong tồn tại nơi hẻo lánh.
Y Lẫm cười tự giễu một tiếng, đây không phải là dấu hiệu tốt lành gì a.
Vào lúc này.
Điện thoại của Y Lẫm điên cuồng chấn động.
Y Lẫm nhìn thoáng qua, là một cái dãy số không xác định.
"Uy?"
"Hỗn đản! Là ta!" Là thanh âm của Mạc Lỵ.
"Ta biết là ngươi, chuyện gì vậy."
"Ngươi bây giờ ở đâu?" Mạc Lỵ ngữ khí rất gấp gáp.
"Ở nhà, thế nào?" Y Lẫm khẽ chau mày.
"Ngươi cẩn thận một chút! Tốt nhất mau rời đi nơi đó! Tiêu Mặc tại Địa Hạ Thế Giới ban bố treo giải giá trị trên trời, ngươi có biết giá trị sinh mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền hay không? Một trăm triệu! Nếu để cho người khác tra ra được..."
Y Lẫm thần sắc khẽ động.
Hắn nhìn về phía ngoài cửa.
Nơi đó không có bất cứ động tĩnh gì.
"Uy uy? Hỗn đản? Này???"
Đầu dây điện thoại bên kia, Mạc Lỵ còn đang tất tất tất.
Y Lẫm dùng tốc độ nhanh nhất cúp máy, sau đó, hắn đầu tiên là dùng điện thoại di động tiến vào giao diện điều khiển của quản gia AI, tắt toàn bộ đèn điện của ngôi nhà.
Tê ——
Trong chốc lát ngôi nhà vốn đang đèn đuốc sáng trưng triệt để lâm vào bóng tối tĩnh mịch.
...
Một lát sau.
"Ừm? Đã ngủ rồi?"
Một cái âu phục nam tử, cho dù là tại trong đêm tối cũng mang theo một bộ kính râm.
Chính là Tiêu Nhất.
Hắn đã sớm thay đổi một cái găng tay sạch sẽ màu trắng khác, đứng ở trước cửa.
"Vừa vặn, bớt đi không ít phiền phức."
Tiêu Nhất mỉm cười, năm ngón tay khẽ động, khoá cửa bằng hợp kim tựa như một khối đậu hũ bị xuyên thủng.
Xì xì xì ——
Một thanh âm vang lên lanh lảnh, cùng một trận chói mắt hỏa hoa.
Vài giây sau, hỏa hoa triệt để tắt ngấm.
Tiêu Nhất đảo năm ngón tay như móc câu, dùng lực một chút, đem toàn bộ khóa cửa xé rách, tạo ra một cái động lớn chừng bàn tay.
Hắn dùng phương thức đơn giản nhất phá hư khóa cửa, sau đó liền mỉm cười bước vào trong nhà.
Trong nhà là một màu đen kịt.
Đưa tay không thấy được năm ngón.
Trong bóng đêm, bước chân Tiêu Nhất lại không chần chờ chút nào, hắn tự nhiên hành động trong bóng đêm, trực tiếp hướng gian phòng của Y Lẫm mà đi đến.
Một vòng đỏ sẫm khó mà thấy được, lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại sau lưng Tiêu Nhất.
Y Lẫm cẩn thận ngừng thở, hắn giấu ở trong bóng tối.
Hắn sớm đã triển khai kỹ năng [ Như hình với bóng ], giống như quỷ mị, tiềm ẩn sau lưng Tiêu Nhất.
Y Lẫm từ một nơi bí mật gần đó, đại não nhanh chóng vận chuyển.
Suy tư nhiều loại khả năng.
Giết?
Vẫn là không giết?
Đây là một vấn đề.
Địch nhân đã tìm tới cửa, không thể nghi ngờ chỉ có hai loại khả năng.
Thứ nhất, Tiêu Mặc thông qua con đường nào đó, xác nhận Y Lẫm chính là kẻ đã giết Tiêu Dương.
Nhưng ở mấy phút đồng hồ trước, thông qua cuộc điện thoại của Mạc Lỵ, Y Lẫm rất nhanh loại bỏ khả năng này.
Nếu như Tiêu Mặc có thể xác nhận hung thủ là ai, thì cái giải thưởng cao tới 100 triệu ở Địa Hạ Thế Giới chính là vẽ vời cho thêm chuyện.
Nói cách khác, chỉ có loại khả năng thứ hai.
Tiêu Mặc đã điên rồi.
Mâu thuẫn... Không cách nào hóa giải.
Đây là cục diện không chết không thôi.
Nghĩ tới đây, Y Lẫm vô thanh vô tức tới gần phía sau Tiêu Nhất.
Hai mắt Y Lẫm đã thích ứng hắc ám.
Huống hồ nơi này là nhà của hắn, trong phòng hết thảy bố trí hắn đều rõ như lòng bàn tay, Y Lẫm cho dù là nhắm hai mắt cũng có thể hành động tự nhiên.
Giết!
Y Lẫm trong lòng sát ý mãnh liệt, nhưng trong mắt vẫn thanh tịnh.
Không có một tia sát ý bị tiết lộ ra ngoài.
Sát ý là một thứ rất huyền diệu, nhìn không thấy sờ không được.
Nhưng người có thuộc tính tinh thần cao lại có thể cảm ứng được loại sát ý này.
Y Lẫm không rõ ràng thuộc tính của đối phương, nhưng từ việc hắn dùng phương thức thô bạo phá cửa mà suy đoán thì có vẻ đối phương là cao thủ có lực lượng thuộc tính cao.
Một động tác này, Y Lẫm luyện 41.600 lần, quen thuộc đến như là bản năng.
Một đao...
Phong hầu!
Huyết Mạt Lỵ trong bóng đêm xẹt qua một đường cong hoàn mỹ!
Vô thanh vô tức xẹt qua cổ của Tiêu Nhất!
Nếu thuận lợi, một đao kia sẽ đem động mạch cổ cùng khí quản của đối phương chặt đứt!
Nhưng trong nháy mắt xuống đao.
Toàn thân Y Lẫm chấn động.
Cái cảm giác này không thích hợp a?
Cảm giác mà Huyết Mạt Lỵ phản hồi cho Y Lẫm cũng không phải huyết nhục đối phương bị cắt ra.
"Làn da" hoàn toàn chính xác đã bị cắt ra. Nhưng dưới làn da lại không phải cấu tạo mà Y Lẫm quen thuộc.
Y Lẫm thần sắc khẽ động, ngay lúc hắn cảm thấy không thích hợp liền lập tức tăng thêm lực lượng cắt xuống càng sâu, cho đến khi tại cái cổ chỗ sâu, tựa hồ truyền đến đinh một tiếng giòn vang... Hiển nhiên không phải cột sống, không có nhân loại bình thường nào có cột sống mà lúc bị cắt lại phát ra thanh âm đinh đinh đinh như là bật hack.
Hết thảy đều phát sinh ở trong điện quang hỏa thạch, tại lưỡi đao cắm vào cổ, sau đó liền tiến sâu vào vết thương, thuận thế kéo ra một vòng vết cắt tại trên cổ Tiêu Nhất, ba một tiếng, đao được rút ra.
Trong nháy mắt đao được rút ra, cổ của Tiêu Nhất tuôn ra chất lỏng sáng lấp lánh.
Xùy ——
Một cỗ mùi nồng nặc khó ngửi, từ trong cổ Tiêu Nhất bay ra ngoài!
Không phải mùi máu tươi!
Càng giống là...
Tiêu Nhất đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác!
Phía sau kính râm, trong bóng tối, mắt phải Tiêu Nhất lóe ra quỷ dị hồng quang!
Cái cổ kia cực kỳ quỷ dị chuyển động một vòng ba trăm sáu mươi độ!
Nếu là đổi một người khác, có lẽ sẽ bị một màn này doạ sợ đến cứng ngắc tại nguyên chỗ, thật lâu không tỉnh hồn.
Nhưng giờ khắc này trong đầu Y Lẫm hiện ra một cái từ ——
Người cải tạo!
Cũng được xưng là... Cơ giới sinh mệnh!
Y Lẫm không nghĩ tới, tại Tháp Kỷ Nguyên năm 2121 mà đã xuất hiện người cải tạo!
"A... Lại là ngươi!"
Tiêu Nhất quỷ dị cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng hếu.
Tay phải như là vòng sắt, hướng sau lưng duỗi ra, phát ra tiếng gió bén nhọn, trực tiếp chụp vào cổ Y Lẫm!
Đây chính là bàn tay có thể xuyên thủng khoá cửa bằng hợp kim!
Không hề nghi ngờ, nếu để cho cái năm ngón tay ngón tay này bắt được, đầu Y Lẫm sẽ bị bứt ra.
Chỉ ngắn ngủi mất giây, tình huống trở nên cực kì căng thẳng.
Chỉ mấy giây, Y Lẫm triệt để mất đi thế cục hoàn mỹ, lâm vào hoàn cảnh sinh tử!
Trong nháy mắt Y Lẫm xuất thủ, Tiêu Nhất cũng đã xác nhận kẻ giết chết Tiêu Dương...
Là hắn!
"Ta gọi Tiêu Nhất, lão gia của chúng ta mời ngươi đi... Bồi bạn cùng thiếu gia của chúng ta."
Tiêu Nhất nhếch miệng cười một tiếng, lại nói ra một câu làm cho người ta rùng mình.
"!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK