Hồn Điệt hương còn lưu lại trong phòng chậm rãi tán đi. Bốn mắt nhìn nhau. Tri giác tứ chi của ta từ từ khôi phục
Im lặng nằm ở trong lòng hồ ly, nhìn ánh mắt đau thương của hắn khiến ta nhớ đến đôi mị nhãn khinh vũ phi dương kia, khuôn mặt tươi cười khuynh thành mị nhân
Hồ ly, thực xin lỗi…Tâm bị phá nát thành mảnh nhỏ còn có thể yêu thương sao….Thực xin lỗi, hồ ly. Thực xin lỗi, hiện tại ta không thể cho ngươi điều gì…
Hắn nhìn ta vì cố kềm nén mà thân thể run rẩy tựa hồ nhận ra điều gì đó, có thể là cho rằng ta bệnh phát, bàn tay thon dài vội vàng đi vào bên trong lớp áo lót màu trắng, cứ như vậy trắng trợn xoa xoa ngực của ta.
A, hắn muốn làm gì? !
“Yên nhi” hắn quan tâm chăm chú nhìn vào mắt ta, ưu thương trong mắt kia mềm nhẹ dần tan đi, “Yên nhi…ngươi có chỗ nào không thoải mái sao…Người có phải còn rất đau hay không a….?”
Rất đau? Lúc đầu thì không , nhưng mà bị ngươi sờ qua sờ lại như vậy một hồi, ta thật sự rất muốn nói một tiếng : Con mẹ nó, quả thật rất đau!
Ta nghĩ ta rất muốn cùng lão thiên gia nghiên cứu nghiên cứu một chút, thân mình này là hắn sáng tạo ra như thế nào vậy. Vì sao lúc đầu đang hảo hảo, nhưng vừa có một nam nhân chạm vào ta, ngực liền ầm ĩ đau đến không chịu nổi.
Còn có, hồ ly nhà ngươi quan tâm đến ta là tốt, nhưng mà bàn tay nóng hổi kia của ngươi cứ đặt trên ngực ta là vì chuyện gì a….( hồ ly biến thân thành sắc lang chứ gì >_