Sáng sớm Bách Trần trấn được bao phủ dưới một ánh nắng yên bình chan hòa, trấn nhỏ trở thành một tư vị khác đối với Băng Huyết. Đi trên đường cái, khắp nơi bày bán đủ loại vật phẩm, kiểu dáng nào cũng có, các tiểu thương vô cùng có tinh thần rao hàng, cách đó không xa ngẫu nhiên nghe được tiếng con nít huấn luyện trong sân làm cho tinh thần người ta không khỏi chấn động, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Băng Huyết một thân trường bào đen tím, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, anh tuấn, nhưng lại lạnh lùng, hai tròng mắt trong suốt sáng ngời, mái tóc dài như mực được buột cố định bằng một cọng dây màu tím ở sau đầu. Dưới trường bào, phía sau chân phải là thanh chủy thủ đỏ tươi thị huyết, như ẩn như hiện. Đại đao tản ra lãnh khí tà thích đặt ở bên hông, hơi thở lạnh lùng làm cho người khác phải nhượng bộ lui binh, không dám đến gần.
Phía sau là Ám Dạ trang phục màu đen, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng. Khi Ám Dạ bỏ mặt nạ của ám vệ Mặc đảo xuống, làm cho Băng Huyết có một phen kinh diễm. Khuôn mặt trái xoan tuấn tú ( mặt V- line ahihi), da thịt trắng nõn tinh tế, không tì vết, nhưng làn da trắng bệch giống như bị bệnh. E là vì hằng năm sống trong bóng tối mà thành. Đôi mắt màu đen toát ra hàn tinh, hai hàng lông mày giống như được chải nước sơn, mũi cao thẳng, môi bạc lạnh lùng, xứng với một đầu tóc đen dài đến thắt lưng. Oa…. Rất giống tiểu thụ. Đương nhiên nếu đâm vào tấm thân lạnh như băng kia, sẽ giống như bị xâm nhập hàn khí vào xương tủy.
Hai người đi trên đường cái của trấn nhỏ, quay đầu bổng nhiên trở thành tiêu điểm.
Đi không tới mười phút, Ám Dạ và Băng Huyết đã đến được mục tiêu của bọn họ, công hội lính đánh thuê. Băng Huyết im lặng đứng trước của lớn màu đen bằng huyền thiết, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, bốn chữ to như rồng bay phượng múa đập vào mắt: Công hội lính đánh thuê.
Người qua lại bốn phía, ai cũng có khuôn mặt bất mãn, kinh diễm, cộng thêm tòa mò nhìn Băng Huyết. Cao khoảng 1m6, thân thể nhỏ yếu suy nhược, nhìn thế nào cũng không [dđlqđ.com_yetvanduong] tương xứng với nơi này. Đối với những ánh mắt khác thường xung quanh Băng Huyết không hề để ý, bước chân kiên định, tiêu sái đi vào.
Bên ngoài an bình tốt đẹp, bên trong lại là một cảnh sắc khác. Đám người vẫn nhao nhao bàn luận, vay cùng một chỗ. Bất quá những người này vẫn có chung một điểm đó là cao lớn, tục tằng, to tiếng.
Mà sự xuất hiện Băng Huyết, nháy mắt làm cho đám lính đánh thuê mới vừa nãy còn cãi nhau lập tức im lặng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đứa bé vừa tiến vào. Ánh mắt của bọn họ khi nhìn Băng Huyết từ kinh diễm biến thành kinh ngạc, phần lớn là sự kinh ngạc mang theo khinh thường hèn mọn.
“Này tiểu quỷ, mới bao nhiêu a. Đủ mười lăm tuổi không? Thế nhưng dám đến công hội lính đánh thuê.”
“Có lẽ là đến tìm người đi.”
“Không phải là tới làm lính đánh thuê chứ, đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp a.”
“Làm lính đánh thuê, đùa cái gì. Tiểu hài tử này vẫn chưa trở thành kiếm sư đi. Lão tử đã làm lính đánh thuê ba năm, cũng chỉ có thể đảm đương trách nhiệm bảo hộ đương gia mà thôi. Tiểu quỷ này không có khả năng.”
Các dong binh họp thành nhóm bàn luận, ở cách đó không xa đương nhiên Băng Huyết có thể nghe được, nhưng mà đối với lời nói của những người không liên quan, Băng Huyết cũng không để ý tới, nếu không trêu chọc nàng, nàng sẽ coi hắn là không khí, không thấy không quan tâm.
Tuy rằng nàng là sát thủ, nhưng chưa bao giờ thị huyết thành tánh, lạm sát người vô tội.
Lạnh nhạt tiêu sái đi đến nơi đánh ký lính đánh thuê, trước một cái cửa sổ, nhìn tiểu thư chiêu đãi ở bên trong, âm thanh non nớt trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo xa cách nói: “Xin chào, ta muốn khảo nghiệm cấp bậc, đồng thời đăng ký lính đánh thuê.”