“Hài tử của ta, con rốt cuộc cũng đến được nơi này.” Thanh âm cực kỳ mềm
nhẹ, như là sợ nói quá lớn, sẽ làm Băng Huyết sợ hãi. Trong âm thanh kia bao
hàm rất nhiều tình cảm, không những làm ấm lòng một cách ngọt ngào ôn nhu,
sủng nịch, yêu thương, mà còn làm cho người ta cảm thấy chua xót cùng tưởng niệm.
“Mẫu thân.” Một giọt lệ trong suốt theo hai má trắng nõn của Băng Huyết
chảy xuống.
“Hài tử của ta, hãy tha thứ cho ta và phụ thân khi con còn nhỏ như vậy đã rời
đi. Mấy năm nay chúng ta không ở bên cạnh con, khổ cho con rồi. Nhìn con
trưởng thành, chúng ta càng vui mừng, tự hào. Nhưng mà lại càng thêm đau
lòng, con nhất định rất thống khổ mới có thể giải trừ phong ấn đi.”
“Mẫu thân, người ở nơi nào, vì sao….. Vì sao Băng Huyết không nhìn thấy
người.’’ Băng Huyết nhìn bốn phía, chỉ thấy một mảng sương mù màu lam giá
lạnh, cho dù có chạy quanh như thế nào đều không thể tìm được bóng dáng của
mẫu thân, từ trước đến nay trong lòng chưa bao giờ nôn nóng như vậy. Vì sao…
Vì sao không thấy được.
“Hài tử, đừng nóng vội. Đây chỉ là một tia thần thức ta lưu lại trước khi rời đi,
chỉ vì chờ con đến, vì ta tin tưởng…. Tin tưởng con một ngày nào đó nhất định sẽ
trở nên cường đại. Bởi vì con là nữ nhi của phụ thân con a~~ (D: ý nói hổ phụ vô
khuyên nữ ấy). Thực xin lỗi…. Ta không thể cùng con gặp mặt. Nhưng ta tin có
một ngày, con nhất định sẽ đến bên cạnh ta, cùng với phụ thân của con, chúng
ta cùng nhau về nhà.’’
“Mẫu thân, Băng Huyết…. sẽ không để người chờ quá lâu.” Tiếng nức nở trong
lời nói, mang theo kiên định không gì sánh kịp.
“Được, nương vẫn luôn tin tưởng con. Cái này là Ma lam chi giới, là nhất tộc
chí bảo của phụ thân con, bên trong có rất nhiều thứ có ích đối với con, là phụ
thân để lại cho con. Nó nhất định thay chúng ta bảo hộ con. Không phải sợ, tin
tưởng chính mình. Ta chờ con….”
“Mẫu thân.” Tiếng khóc tê tâm liệt phế, giống như con thú nhỏ bị thương. Vốn
là kiên cường, là nhẫn nại đều hóa thành nước mắt, nhỏ giọt rơi xuống. Vô lực
ngồi dưới đất, vô lực nhìn màn sương màu lam bên người tán đi, vô lực để cho âm
thanh bên tai biến mất.
“Mẫu thân…” Tự ngồi dưới đất, nước mắt giàn giụa, khóc giống như đứa bé.
Sống hai kiếp đây là lần đầu tiên nàng khóc yếu ớt, vô lực như vậy.
Một đôi tay ôn nhu, hữu lực, dịu dàng đem Băng Huyết ôm vào lòng, bên tai vang
lên giọng nói khẽ tràn đầy đau lòng.
“Không khóc, ngươi còn có ta bồi ở bên cạnh ngươi. Ta sẽ luôn luôn ở bên
cạnh ngươi. Chúng ta cùng nhau cố gắng, đi cứu bọn họ về nhà.”
“Minh.” Ngẩng đầu, nhìn thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi trước
mắt. Minh trở nên càng thêm tuấn mỹ động lòng người, đó là nét đẹp không thể
dùng ngôn ngữ để miêu tả dung nhan tuyệt thế, dáng dấp khuynh thành, nhưng
không hề có một chút nữ tính nào, cả người tản ra khí phách đế vương.
Đây là Minh, trong thiên hạ, là Minh độc nhất thiên hạ, Minh của ta. (D: Nhiều lúc
ta cũng ức chế lắm…. ta không thích quá sến súa, không thích yêu quá nhanh!
Ta là ta thích dị giới nữ cường mà ít tình yêu các thứ sến súa hơn!) - (Sky: Ta
cũng vậy, thấy sến quá và nhanh quá mức cho phép rồi, mà tự nhiên bắt đầu lại
để Minh là khế ước thú, không thể có một thân phận khác lúc bắt đầu được à
...!!!)
“Đúng, ta là của ngươi. Vĩnh viễn là của ngươi.” Giọng nói êm ái, mang theo nụ
cười tuyệt mỹ. Như vậy rất cảm động, khiến cho người ta không tự chủ được mà
chìm đắm trong đó.
“Ừ. Hiện tại không phải là lúc để bi thương. Huống hồ phụ thân mẫu thân đều
vẫn mạnh khỏe, ta nhất định cố gắng trở nên mạnh mẽ, cứu bọn họ trở về.” Khí
tức bi thương hoàn toàn biến mất. Băng Huyết lại biến thành người cuồng ngạo tự
tin. Bi thương cũng không làm được gì, chỉ có thực lực cường đại mới có thể đạt
được mục tiêu của mình.
Tử Minh nhẹ nhàng cầm lấy hộp Ma lam chi giới, cắt ngón tay của Băng Huyết,
một giọt máu đỏ tươi rót vào trong đó, ánh sáng màu lam lóe ra, nhận chủ thành
công.