Thần Châu Hạo Thổ, mảnh đất này không biết đã tồn tại bao lâu rồi, nơi đây yêu thú hoành hành, khí hậu khắc nghiệt, từ xưa đến nay, tồn tại vô số thế lực mạnh mẽ vì tranh đoạt tài nguyên và không gian sinh tồn mà cả ngày tranh đấu. Nhưng ngay cả sự tồn tại cường đại đó ở trước mặt sự uy nghiêm của trời đất cũng tỏ ra vô cùng nhỏ bé.
Không biết từ khi nào, cũng không biết là tự nhiên tiến hóa hay là kiệt tác trong lúc vô ý của các vị tiên nhân mà loài người đã sinh ra.
Cùng so sánh với những chủng tộc và yêu thú đã tồn tại từ xa xưa đó, lực lượng của loài người thật quá nhỏ bé, nhưng năng lực học tập và sáng tạo của loài người thật đáng kinh ngạc, loài người cuối cùng đã học được cách tạo ra lửa, dệt lưới, trồng lương thực, xây dựng nhà cửa, vẫn có thể lấy lực lượng nhỏ bé không đủ để nói đến ở trong hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt đó tranh đoạt được một mảnh không gian sinh tồn.
Nhưng lòng tham của con người lại là vô cùng vô tận, sau khi đã giải quyết vấn đề sinh tồn và ăn mặc, vỗn có tinh thần nhân định thắng thiên, vô số con người tài trí cao tuyệt bắt đầu hướng đến mục tiêu mới mà nỗ lực, đó chính là ---- Trường sinh.
Con người từ sau khi sinh ra, thì vô cùng ngưỡng mộ năng lực cường đại và sinh mệnh lâu dài của những chủng tộc đã tồn tại từ xa xưa đó, trải qua kinh nghiệm dò xét và học tập hơn vạn năm, con người cuối cùng cũng có được hệ thống công pháp của chính mình, lấy thân thể của chính mình làm một thiên địa nhỏ, hấp thu nguyên khí của thiên địa để rèn luyện bản thân.
Tuy nhiên chỉ có rất ít nhân tài có đủ thiên phú để tu luyện những công pháp đó, càng không thể có được sự trường sinh, nhưng lại làm cho những người có thể tu luyện này có thể lấy trăm tuổi trở lên để làm cơ sở, biết bao sinh tồn được rất nhiều năm tháng. Còn về năng lực của một người càng đạt đến trình độ quỷ khốc thần sầu, tu luyện đến cao nhất thậm chí có thể cùng chống lại với những chủng tộc xa xưa đó.
Tuy nhiên trong loài người có cao nhân có năng lực tu luyện công pháp chân quyết càng ngày càng nhiều, nhân loại quyết tâm độc chiếm Thần Châu Hạo Thổ cũng càng ngày càng lớn. cuối cùng dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, những chủng tộc xa xưa kia, hoặc bị phong ấn, hoặc bị tru diệt, mà mảnh đại lục này cuối cùng bắt đầu là nơi chịu sự cai quản của con người. tuy nhiên vẫn là bất cứ lúc nào cũng có vùng đất tụ tập yêu thú tấn công con người, nhưng nói tóm lại, xã hội của loài người cũng bắt đầu phát triển yên bình ổn định ở dưới sự bảo vệ của người tu luyện. mà mảnh đất này, cũng bắt đầu từ lúc này được người ta gọi là Thần Châu Hạo Thổ.
Còn về những con người rất ít có thể tu luyện này, lại được gọi là người tu tiên, hoặc người tu ma, gọi chung là người tu đạo, nhận được sự cung phụng đời đời của người bình thường, bọn họ căn cứ sự lý giải đối với đạo lý của trời đất không giống nhau, thái độ không giống nhau, tâm tính không giống nhau, chia làm môn phái chính đạo và ma đạo và bất đồng với nhau. Sau khi nhân loại chiếm được Thần Châu Hạo Thổ, không ngoài sự ưu sầu về chính tà lưỡng đạo thì các môn phái lớn nhỏ cũng bắt đầu nội đấu không ngừng, thê thảm vô cùng hơn rất nhiều cuộc tranh đoạt ban đầu với các chủng tộc xa xưa.
Theo thời gian trôi qua, những người tu đạo cũng dần dần lãng quên những chủng tộc thời xa xưa là cường đại như thế nào. Mà những chủng tộc xa xưa đó, thật sự sẽ cam lòng để cho Thần Châu Hạo Thổ bị loài người độc chiếm sao?
Câu chuyện của chúng ta chính là bắt đầu từ trong một môn phái tu tiên có tên gọi là Cửu Hoa môn.