Bower khóc không ra nước mắt, cố nén ủy khuất, đem đạn bên hông móc ra, lập tức liền trông thấy Nhạc Hằng nhanh chóng bóp lấy cò súng, một phát một đầu, thì nộ khí trong mắt dần dần biến thành bội phục, chờ lúc hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Thần,thì tròng mắt thiếu chút nữa lồi đi ra, chỉ thấy súng trong tay của Diệp Thần nhanh chóng xạ kích, ánh lửa lập loè, mỗi lần hắn bóp cò thì đều có một đầu Zombie ngã xuống đất, có khi thậm chí một viên đạn, kích tại trên yết hầu của Zombie, đem chỗ yết hầu xỏ xuyên, thế mà dư thế sau đó vẫn không giảm, còn đem một đầu Zombie khác ở đằng sau cũng đánh chết.
Theo số lần xạ kích tăng dần, rất nhanh liền đem hơn mười đầu Zombie xông tới này đánh chết, Diệp Thần còn không kịp nhả ra khí, liền trông thấy từ cái đầu bậc thang kia, lại đến thêm Zombie nữa, hắn nhịn không được mà mặt khẽ biến.
-Sát!
Diệp Thần vội vàng nắm mấy đạn, thuần thục nhanh chóng cài đặt vào ổ đạn, rồi nhắm ngay đám Zombie mới đến kia mà bóp lấy cò súng, tất cả Zombie ngã xuống đã đem bên cửa chồng chất một đống xác chết cao hơn một thước, bất quá đằng sau lại tới tiếp theo một đợt Zombie nữa, chúng không ngừng vọt tới, đầu trước ngã xuống, đầu sau lại tiến lên.
Bành, bành, bành...
Một viên đạn lại tiếp tục được bắn đi ra ngoài, cánh tay Diệp Thần lúc này đã run nhè nhẹ, hổ khấu của hắn đã bị chấn rách ra, toàn bộ bàn tay gần như đã trở nên hoàn toàn tê liệt, hắn liền bắn liền mấy phát, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Mạc Phong, lớn tiếng nói:
-Tình hình có ổn hay không?
-Đợi thêm ba phút nữa.
trên trán Mạc Phong có chút mồ hôi lạnh.
Diệp Thần cắn chặt răng, nhìn thoáng qua số lượng đạn còn lại, chỉ còn còn thừa 13 viên, lúc này, hắn cài đặt 10 viên, lưu lại ba viên làm bảo vệ tánh mạng khi cần dùng gấp, theo số lượng đạn dần dần được dùng hết, hỏa lực dần dần yếu đi, đám Zombie kia lúc này đều đã tràn vào bên ngoài phòng làm việc.
Diệp Thần nhìn những đầu Zombie kia, đột nhiên cảm giác trước mắt một mảnh mờ ảo, thực chất bên trong phảng phất có ý niệm khát máu trong đầu, trong lỗ mũi ngửi được một hồi huyết khí, như lão Thuốc cán nhi nghe thấy được Trung Hoa, có loại cảm giác hai mắt tỏa ánh sáng.
-Ah...
Đột nhiên, bên cạnh vang lên một tiếng gầm nhẹ, Bạch Long giãy giụa mở mọi người, trong đôi mắt hiện ra lục quang nhàn nhạt, móng tay biến dài, hàm răng lồi ra, vành mắt trở nên đen nhánh, diện mục củahắn dữ tợn không ngừng nhìn chằm chằm vào bọn người Nhạc Hằng, Chư Cát phàm, rít gào nói:
-Đều cút ngay, cứ mặc kệ ta!
Nói xong, quay người xông về phòng lưu trữ, đem cánh cửa mở ra, rống giận xông ra ngoài.
-Đợi ta!
con mắt Nhạc Hằng đỏ lên, bi phẫn gào rú một tiếng, đem súng ngắn đã hết đạn quăng xuống mặt đất, một tay bắt lấy một cái ghế, cũng đi theo xông tới.
-Các ngươi...
Bower cùng cái nam tử cường tráng kia có chút sững sờ.
Diệp Thần trong nội tâm trầm xuống, nhìn đám Zombie xông vào, còn Bạch Long cùng Nhạc Hằng thì đang vung cái ghế cuồng nện, chậm rãi hạ thủ, lập tức bỗng nhiên mắt mở to, hai đạo hào quang sáng chói bạo lướt đi đi, hắn xoay người từ trên bàn nhảy xuống, đem súng lục ném cho Chư Cát phàm, còn có ba viên đạn bảo vệ tánh mạng, nói:
-Chờ chúng ta bị bao vây, nhớ rõ, giết chúng ta!
Nói xong, không hề nhìn mặt thiếu niên này đã trở nên tái nhợt mà quay người dứt khoát chạy ra khỏi phòng lưu trữ.
-Ca ——
diệp trúc nghẹn ngào khóc rống.
Mạc Phong mặt mũi tràn đầy lo lắng, người nam nhân này trong cả đời có rất ít cảm xúc như vậy, hắn nhìn cái khối rắn màu lam kia đang từng điểm từng điểm hoá mềm, nắm chặt nắm đấm, gấp đến độ trên trán chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
thời điểm Diệp Thần đi ra khỏi phòng lưu trữ, hắn có chút hít một hơi thật sâu, lập tức chằm chằm vào cái đám Zombie xông lên kia, có lẽ đã sắp bệnh phát trở thành Zombie, cho nên trong cơ thể đã bắt đầu có ý niệm khát máu hiện ra trong đầu, ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên dữ tợn, đi nhanh vọt tới, bàn tay liền đem cái ghế bên cạnh nhắc tới, hướng cái đám Zombie kia đập tới.
-Sát!
Diệp Thần mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn, đem cái ghế vung lên, nện xuống hai đầu Zombie, chân của ghế dựa bị một đầu Zombie ở đằng sau bắt lấy, Diệp Thần liền đá tới một cước, lập tức vung vẩy cái ghế, quét ngang qua.
-Chết rồi, cũng phải kéo cái đệm lưng!
Bạch Long dữ tợn cười một tiếng, đôi mắt của hắn đã biến thành lục sắc, hắn biết rất nhanh chóng thì bản thân sẽ trở thành Zombie, cho nên không chút do dự, giơ lên cái ghế vọt vào bên trong bầy Zombie, đem bốn năm đầu Zombie quét đoạn, lập tức bị vô số Zombie vây quanh...
Nhạc Hằng huy động cái ghế, thở hổn hển, thân thể có chút lắc lư, như người uống say vậy, rất nhanh cũng bị một loạt Zombie vây quanh tại bên trong.
Diệp Thần chỉ cảm thấy trong đầu trận trận bối rối đánh úp lại, phảng phất như đã mười năm không có chợp mắt, buồn ngủ mãnh liệt làm hắn hận không thể vứt bỏ hết thảy, lập tức ngủ say, thế nhưng mà, vừa nhìn thấy Zombie ở trước mặt thì liền không khỏi nhớ tới đạo thân ảnh kia đang trong phòng... Ngươi đã nói, phải bảo vệ nàng... Ngươi đã nói, muốn cho nàng an toàn... Ngươi đã nói...
-Ah ah ah!!
Diệp Thần mạnh mẽ cắn chặt răng, hắn lúc này như một đầu khốn thú gào rú, hắn cắn nát đầu lưỡi, nhưng lại không có nửa điểm cảm giác đau đớn, trong nội tâm lúc đã trở nên nguội lạnh, biết mình đã Zombie hóa rất nghiêm trọng, liền ngay cả đến tri giác cũng đều đã mất đi.
Hắn chằm chằm vào đám Zombie đang chen chúc đi lên, bi phẫn xông tới.
-Chết đi, cùng chết đi!!
Diệp Thần gượng chống lấy một hơi, giơ cái ghế vọt vào bên trong đám Zombie, đem bốn năm đầu Zombie quét ra, lập tức lui ra phía sau vài bước, đứng tại nơi cửa của phòng lưu trữ, thở hồng hộc, tóc đen rủ xuống, một đôi tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đám Zombie kia, phàm có một đầu tới gần, liền bị cái ghế đập trúng đầu.
Thủ hộ đến cuối cùng một khắc! đám người Bower nhìn thấy bóng lưng Diệp Thần, trong mắt nổi lên khiếp sợ, hoàn toàn đã bị cổ khí thế này làm cho rung động, kinh ngạc nói không ra lời.
Sau khi giết được bảy tám đầu Zombie xong, thân thể Diệp Thần nhoáng lên một cái, bị đại lượng Zombie dâng lên, lôi vào trong bầy Zombie.
Trong phòng lưu trữ, cánh tay Chư Cát phàm cầm súng có chút phát run, mặt hắn tái nhợt, mắt thấy Diệp Thần bị đám Zombie vây quanh, trong lòng của hắn đau bị như đao cắt, trong mắt chảy xuống nước mắt, phảng phất lại nhớ tới cái thời gian Hắc Ám tại trong kho chứa hàng của siêu thị ẩn nấp. Sợ hãi Hắc Ám, sợ hãi cô độc, nhưng từ khi gặp gỡ Diệp Thần, trong lòng của hắn liền tràn đầy ôn hòa, thế nhưng mà tại thời khắc này, tất cả đều đã mất đi!
Hắn cắn nát miệng, quật cường ngẩng đầu, không cho nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, đúng lúc này, thanh âm Mạc Phong kinh hỉ vang lên:
-Tốt rồi!
Chỉ thấy cái khối rắn màu lam lúc trước kia, giờ phút này đã biến thành hình dáng chất lỏng, công hiệu cũng đã khôi phục, Mạc Phong nhanh chóng cất vào bên trong ống nghiệm, quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy thân ảnh của bọn người Diệp Thần thì không khỏi mặt biến đổi, nói:
-Bọn hắn đâu!
-Bị Zombie...
vành mắt Chư Cát phàm đỏ lên.
bàn tay Mạc Phong run lên, suýt nữa không có nắm chặt ống nghiệm, thân thể diệp trúc ở bên cạnh nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa đã bất tỉnh, bất quá đã trải qua nhiều tai nạn như vậy, cái nữ Hài này đã trở nên rất kiên cường, nàng cắn mạnh miệng nhìn rậm rạp chằng chịt Zombie ở bên ngoài, đối với Mạc Phong nói:
- giải thể của virus này sử dụng như thế nào?
Mạc Phong phục hồi tinh thần lại, liền nói:
-Có thể trực tiếp tiêm hoặc là uống vào.
Diệp trúc hơi gật đầu, chợt thò tay đem trường mâu ở bên cạnh bắt lấy, tay kia đem cái Tiểu Đao sắc bén kia ngược lại cầm ở bên cạnh, lập tức trực tiếp thẳng đi ra ngoài.
Chư Cát phàm kinh hãi, nói:
-Ngươi muốn làm gì?
Diệp trúc mặt không biểu tình, nói:
Đembọn họ tìm ra, sống thì phải thấy người, chết phải thấy thi thể!
-Bên ngoài đều là Zombie, một mình ngươi không được!
Chư Cát phàm thần sắc lo lắng, hắn cũng không phải muốn lại mất đi người trọng yếu ở bên người.
Thông qua cửa sổ thủy tinh của phòng lưu trữ, cả bọn có thể thấy được ngoài phòng bò đầy Zombie, chúng đang dùng sức gõ, thế nhưng mà, cửa sổ ở đây chính là dùng thủy tinh chống đạn, ngay cả đạn cũng không bắn thủng, cho nên muốn mở ra là không thể nào.
Bỗng nhiên, Bower kinh kêu một tiếng, mặt hắn trở nên tái nhợt, mặt mũi tràn đầy khẩn trương, chỉ vào cửa sổ, nói:
-Mau nhìn, là bọn hắn!
ba người Diệp trúc cùng Chư Cát phàm, Mạc Phong, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thân thể run lên, chỉ thấy trên cửa sổ kia, nằm sấp lấy ba thân ảnh, theo thứ tự chính là ba người Diệp Thần, Bạch Long, Nhạc Hằng. Giờ phút này, ba người này đều giống như đã thay đổi thành một người khác, răng nanh dữ tợn, móng tay chộp vào bên trên chống đạn thủy tinh, dùng đầu hung hăng nện vào trên cửa thủy tinh, ánh mắt tham lam mà khát máu nhìn mọi người trong phòng.
thân thể Diệp trúc run nhè nhẹ, nàng chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn cái gương mặt quen thuộc này, miệng có chút phát run. Trong nội tâm nàng không khỏi nghĩ về cái bóng lưng kia vì để cho nàng mua một cái bao da, đã đi công trường làm suốt một tháng, toàn thân dính đầy nước bùn... Cái khuôn mặt tươi cười kia vẫn mỉm cười che chở nàng... Cái khuôn mặt kia mỗi ngày bị chính mình hô lười biếng... Gần trong gang tấc! Nhưng mà, một chút khoảng cách này, lại như khe trời!
Diệp trúc trong mắt chảy xuống nước mắt, run rẩy xòe bàn tay ra, dán tại bên trên thủy tinh chống đạn, phảng phất muốn lại sờ thoáng một chút khuôn mặt kia trong năm tháng, mỉm cười dễ thân...
Zombie Diệp Thần tóc tai bù xù, răng nanh dữ tợn, trên người có rất nhiều chỗ bị trảo tổn thương, tại lúc bị Zombie vây quanh, ý thức biến mất, đã trở thành Zombie, hắn đối với cái dung nhan xinh đẹp trước mặt này gào thét, gầm thét, rốt cuộc nhìn không thấy được chút nào dáng tươi cười, che chở ngày xưa... Thẳng đến... Cái giọt nước mắt kia theo cằm của nàng, tích rơi xuống, cái bàn tay kia, dán cửa sổ sờ mō, phảng phất muốn lại một lần nữa cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn... Cái ánh nhìn này phảng phất vĩnh hằng!
trong não của hắn nổ vang một tiếng, phát tiếng vang ông ông, mặt mũi tràn đầy dữ tợn đều ngốc trệ, nhìn cái đôi má kia thút thít nỉ non, phảng phất như có vô số hình ảnh, thanh âm, vang lên tại bên tai, một đoạn đoạn trôi qua tại trong năm tháng cười cười nói nói, hắn kinh ngạc nâng lên bàn tay, dán tại bên trên cửa sổ thủy tinh chống đạn này.
Tay tay tương ấn!
Nhiệt độ lẫn nhau phảng phất truyền lại, một loại tình cảm nồng đậm như máu, dưới đáy lòng bắt đầu sinh ra... Đem ngươi đã trở nên không còn là chính mình lúc trước, còn có thể nhớ rõ về những người lúc trước sao?
Trong nội tâm, phảng phất có đồ vật gì đó bị xé rách, trái tim kịch liệt đau đớn, như hỏa diễm từ nơi sâu kín nào đó bốc lên, đang đốt cháy tại trong lồng ngực!
-Rống!!!
Hắn ngửa đầu điên cuồng hét lên. Khóe mắt chảy xuống nước mắt. Lập tức, trong đôi mắt Diệp Thần dần dần khôi phục vẻ thanh minh, hắn cúi đầu xuống, nhu hòa nhìn thoáng qua đôi má ở bên trong thủy tinh chống đạn, chợt bỗng nhiên quay người, đem Zombie Bạch Long cùng Zombie Nhạc Hằng ở bên người đẩy ra, cũng nắm lên cái ghế, hướng phần đông Zombie xông tới thủy tinh chống đạn đập tới!
Bành!
Lần này lực lượng mạnh đến thần kỳ!
Hai đầu Zombie trực tiếp bị nện thành tương, trong mắt Diệp Thần lập loè hung quang, đem những Zombie ghé vào trên cửa sổ này nhao nhao kéo ra, trong cơ thể phảng phất mji8 có lực lượng vô cùng, những Zombie này bị hắn một trảo, liền trực tiếp bị lật tung. Diệp Thần cầm cái ghế, quét ngang đi ra ngoài, vọt vào trong đống xác chết, triển khai điên cuồng giết hại.
Những Zombie này ngơ ngác nhìn hắn, không rõ vì cái gì mà cái đồng loại này lại đột nhiên nổi giận, không ngừng giết "Người một nhà".