• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù chất độc đã được loại trừ, sự xung đột giữa các thuộc tính cũng không còn, tuy nhiên cô gái dù có vẻ đã lấy lại được ý thức nhưng vẫn không thể cử động được.

Vậy là cô được Tiểu Y thân thiết mang vào bên trong xe, hơn nữa còn được dùng chút nước ngọt ướp lạnh do Lâm Minh chuẩn bị sẵn cho Thanh Lân.

Cô gái khi biết được họ là ân nhân cứu mạng mình thì rất chi là cảm động, tuy nhiên sau đó như nhớ ra thứ gì nét mặt cô ủ rũ hẳn đi và bắt đầu giới thiệu mình với một chất giọng buồn bã.

" Đầu tiên, tôi xin được cảm ơn mọi người rất nhiều. Lượng ma lực dự trữ trong bộ giáp này cũng không còn nhiều, nếu không có các vị thì sớm muộn gì tôi cũng trở thành bữa ăn cho lũ Sa Long!"

" Tôi tên là Yio Pendrado, là thành chủ Sa Ưng thành cách đây 500 dặm ( 250km) "

Thiệt là bất ngờ, cô gái trước mặt này vậy mà cũng là kẻ có địa vị cao.

Thành Sa Ưng, điểm tiếp tế duy nhất trong Tháp Qua Nhĩ sa mạc của tuyến đường giao thương giữa Liones và Gia Mã.

Bởi vì duyên cớ của lũ Sa Long, việc đi bộ trong sa mạc này trở nên là điều bất khả thi, trong khi giá của các trữ vật trang bị thì lại quá đắt, nên các thương đoàn tình nguyện nuôi dưỡng một loài ma thú gọi là Thanh Phong Ưng để làm vật chuyên chở.

Thanh Phong Ưng chỉ là một nhị cấp ma thú, tốc độ cũng không nhanh nhưng lại được cái thể lực rất bền, còn có thể nhịn ăn nhịn khát ba năm ngày cũng không hề hấn.

Tuy vậy, muốn vượt qua quãng đường bay lên đến 10000 dặm thì chúng cũng phải mất đến bảy ngày, nên việc xây dựng một điểm tiếp tế giữa sa mạc là điều cần thiết.

Mà Sa Ưng thành nằm ở trên một ốc đảo khổng lồ chính là nơi không thể lý tưởng hơn.

Người cầm quyền lớn nhất ở đó dĩ nhiên là thành chủ, một cường giả Tông cấp đỉnh phong được cả hai quốc gia tin tưởng, chính là cô gái Yio trước mặt này.

" Vậy, chuyện gì đã xảy ra mà có thể khiến một Tông cấp như cô phải suýt chết như vầy??"

Lâm Minh không kiềm được tò mò hỏi, Thanh Lân ngồi trong lòng hắn vừa cắn lấy một miệng bánh ngọt vừa dỏng tai cao lên mà nghe ngóng.

Yio cười khổ một cái, sau đó bắt đầu kể

Mà có thể tóm tắt câu chuyện như sau,

Hai ngày trước, một tiểu đội dong binh ở Sa Ưng thành vô tình phát hiện một kế hoạch động trời của lũ Sa Long có trí tuệ cao ( trên Hoàng cấp), bọn chúng vậy mà định tập hợp hai vạn tộc loài đi tấn công Sa Ưng thành.

Tin tức này dùng tốc độ chóng mặt nhanh chóng lan truyền khắp toà thành, hầu hết những cường giả trên Hoàng cấp hoặc có khả năng bay lượn đều trong một đêm trốn mất đi.

Các thương buôn đang dừng chân cũng như đứng chảo than mà chuồn lẹ, để lại Sa Ưng thành chỉ còn có dân thường và người tu luyện dưới Hoàng cấp.

Để ổn đinh tình hình ở lãnh thổ mình cai quản, Yio quyết định lập tức đi xin viện trợ từ hai đế quốc, muốn một lượng lớn quân lực để trấn áp lần khó khăn này.

Tuy nhiên, khi cô vừa rời khỏi thành chưa được bao xa thì đã bị một nhóm người bịt mặt tập kích, tất cả chúng đều có tu vi không hề thua kém gì Yio, hơn nữa còn tu luyện một loại độc công nào đó bá đạo vô cùng.

Yio đã cố gắng chống cự rất nhiều, nhưng cuối cùng thì cũng song quyền nan địch tứ thủ, ôm lấy một thân nhiễm độc bỏ trốn đi, cuối cùng gục ngã rồi được nhóm người của Lâm Minh cứu.

" Lúc này đây, lũ Sa Long có lẽ đã bao vây lấy toà thành, Ma Trận Hộ Thành có lẽ cũng không chống cự được bao lâu. Nếu nó mà sụp đổ thì hơn mười vạn nhân mạng bên trong sẽ...."

Yio ánh mắt bi thương nói, dù không còn sức lực nhưng đôi tay cô vẫn nắm chặt đến bật máu, có vẻ là một người khá có tinh thần trách nhiệm với vị trí lãnh đạo của mình.

Tuy nhiên, may mắn thay cô có một bộ giáp ma pháp có thể tự động hộ chủ, nếu không thì đã sớm trở thành thức ăn trong bụng chúng rồi, nói chi đến việc gặp được nhóm người Lâm Minh.

“…Tôi muốn mọi người, không, là tôi thỉnh cầu mọi người với tư cách thành chủ chính thức của Sa ưng thành. Xin hãy cho tôi mượn sức mạnh.”

Nói xong, Yio cúi đầu, sự im lặng bao trùm lấy xe ngựa.

Bên ngoài, tiếng cát bị gió thổi đập vào kính xe kêu lên " lách cách ", bản thân Yio biết rằng mình thân là một thành chủ thì không nên cúi đầu nhưng vì sinh mạng của vô số con người trong thành cô chấp nhận, sự tuyệt vọng đau thương trong lòng đã thôi thúc cô nhất định phải lấy được sự trợ giúp của người nam nhân mạnh mẽ thần bí trước mặt này.

Ánh mắt Tiểu Y nhìn về phía Lâm Minh, hiển nhiên là giao cho hắn toàn quyền quyết định, nhưng trước khi hắn kịp nói gì thì Thanh Lân đã cất lên chất giọng ngọt ngào của mình

"Papa~, Papa không giúp chị ấy sao?”

Cô bé nói, trong khi nhìn cậu bằng con mắt trong trẻo thuần khiết. Cô bé có vẻ tin tưởng vô điều kiện rằng Lâm Minh có thể giải quyết bất cứ vấn đề nào. Đối với Thanh Lân, hắn như là một vị siêu nhân cứu vớt thế giới mà mẹ cô thường kể khi còn sống, vậy nên việc hắn giúp người là lẽ dĩ nhiên rồi!

Trước Tiểu Y và ánh mắt mong đợi của con gái nuôi, “Không còn cách nào khác”, Lâm Minh nhún vai nói một câu, đồng ý giúp đỡ Yio.

Dù sao thì ngay từ đầu hắn cũng đã có ý định ghé qua Sa Ưng thành để mà tham quan thăm thú, nếu xảy ra chuyện đúng lúc đó thì cũng không ngại giúp một tay, nhất là để giữ gìn hình tượng trong lòng cô con gái nuôi bé nhỏ thì càng cần giải quyết nhanh gọn sạch sẽ.

" Thật tốt quá!!"

Yio nghiêng đầu, nở một nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng, xinh đẹp đến mức khiến Lâm Minh phải dừng ánh mắt trong thoáng chốc.

Hắn bỗng nhiên, muốn giữ lấy nụ cười này bên cạnh mình, mãi mãi...!!

" Vậy, Lâm Minh đại nhân, ngài có phiền không khi đưa tôi đến Gia Mã đế quốc xin cứu viện. Ngài biết đó, dù sao bọn chúng cũng có đến hai vạn...."

" Tôi nghĩ là không cần, nếu bên trong như lời cô nói chỉ có Bát cấp là cao nhất thì mình tôi có thể giải quyết được!!"

" Chuyện này, cho dù ngài có là Tôn cấp đỉnh đi nữa nhưng...."

Câu nói của Lâm Minh khiên Yio thấy hơi chút nghi ngờ, bởi vì hắn chỉ phóng thích khí tức như một Tôn cấp bình thường nên điều đó cũng là bình thường thôi.

Dĩ nhiên, Yio không hề biết rằng người đang đứng trước mặt cô đây lại là một lão quái Thần cấp chỉ có trong truyền thuyết, tùy tiện một tay cũng có thể diệt đi Cổ Long tộc mạnh mẽ nhất nhì cái Đấu Ma đại lục này.

Tuy nhiên, nhìn nụ cười nửa miệng tự tin của ai kia, trong lòng Yio lại dấy lên một tia hi vọng ấm áp.

[ Có lẽ....không, chắc chắn sẽ được. Mình tin vào Lâm Minh đại nhân, ân nhân của mình!]

Ps: chương viết xong từ đêm qua nhưng ngủ quên nên k có up!^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK