Vừa đến cửa liền thấy Trần Vũ đang đi vào, người đầy vết thương, Trần Hải em Trần Lâm, con trai của nhị trưởng lão Trần Hạo, nhếch miệng khinh bỉ đi ra.
Ạch!
Lúc hai người đi ngang, Trần Hải cố tình bắt chân làm Trần Vũ ngã sấp mặt, mặc cho Trần Vũ nằm chật vật trên mặt đất, Trần Hải cười lớn nói:
- Ha ha, Vũ ca ngươi thấy có thoải mái không, ha ha, chắc không thoải mái đúng không, lần sau đệ sẽ chiếu cố tốt cho ngươi, hắc hắc...
Trần Vũ liếc mắt nhìn Trần Hải, sau đó mặt kệ hắn, cố gắn chịu đau đứng dậy lách người một bên đi vào.
- Các ngươi hãy đợi đi, nếu có một ngày ta có thể tiếp tục tu luyện ta sẽ cho từng người một các ngươi thê thảm hơn cả ta!
Trần Vũ vừa bước vào trong đình viện, Hàn Nguyệt vừa thấy con mình quần áo rách nát, thân thể bị thương khắp nơi, chật vật đi vào, nàng chạy ra đỡ con mình hỏi:
- Sao con lại bị như thế này? Tại sao lại bị thương khắp người thế này? Hôm qua mới vừa bị thương xong, sau hôm nay lại bị thương nữa!
- Không sao đâu mẫu thân, lúc nãy con đi không cẩn thân nên vấp ngã, chỉ bị thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi một lúc là khỏe hẳn.
Lúc này, một người râu tóc bạc trắng đi lại, thấy Trần Vũ người đầy vết thương thì sắc mặt xám lại, sát khí nổi lên nhanh bước lại gần, người này không ai khác chính là gia gia của hắn Trần Thiên Hàn.
Trần Thiên Hàn thân là gia chủ của Trần gia, thực lực cũng đã đến Binh Khí Cảnh là một trong những đại cao thủ trong gia tộc.
Lúc này gia gia của Trần Vũ lên tiếng nói:
- Có phải là con trai của tên Trương Nộ Lãng làm không?
Trần Vũ chỉ gật đầu nhẹ một cái, mặc dù không biết làm sao mà gia gia biết hắn đánh mình, nhưng hắn không lên tiếng, chỉ cúi đầu xuống đất.
- Thôi con vào phòng dưỡng thương đi!
Trần Vũ gật đầu, tiến vào phòng của mình, khi hắn vừa đi khuất, Hàn Nguyệt liền câm phẫn lên tiếng.
- Trương gia thật quá đáng, dám đánh Vũ Nhi như vậy, không lẽ chúng ta cứ nhịn như vậy sao?
Trần Thiên Hàn nghe vậy liền lắc đầu, thở dài, nói:
- Ai… chúng ta căn bản không đụng được với Trương gia, chúng ta chỉ đành im lặng thôi, về sau không nên để Vũ Nhi đi đến Luyện Võ Đường nữa.
Trần Vũ đi vào phòng của mình, tiến lên chiếc giường gỗ ngồi xuống dưỡng thương.
- Ta phải tiếp tục nhịn, phải nhịn, chỉ khi thực lực ta đủ mạnh mới có thể bảo vệ được chính mình cùng người thân, còn hiện tại không được, nếu không lại gây phiền phức cho gia gia và mẫu thân nữa.
Trần Vũ cười thảm, ngước mắt nhìn xa xa ra cửa, thở ra một hơi thật dài.
- Ta năm nay mười sáu tuổi đã là Tụ Khí Cảnh tầng bốn, suốt bốn năm rồi, bốn năm liên tục mà không có chuyển biến gì!
Hắn thầm suy nghĩ, nếu hắn có thể tu luyện được, thì có thể tham dự cuộc tỷ thí năm tháng sau, nếu trong tỷ thí biểu hiện xuất sắc, thì được chọn làm đệ tử của Lưu Vân Tông, xem như một bước lên mây.
Lưu Vân Tông là một tông phái lớn nhất trong Nam Lĩnh Thành, các trưởng lão trong đó thấp nhất cũng là Hóa Khí Cảnh, mà nghe nói tông chủ trong đó đã đến Tiên Thiên Cảnh, cao cao tại thượng.
Mà mỗi lần Lưu Vân Tông tuyển chọn đệ tử, họ chỉ nhận một ngàn người có thiên phú tốt nhất, nếu vào được Lưu Vân Tông gia tộc cũng sẽ được hậu thuẫn vinh quang theo.
Mà muốn vào làm đệ tử của Lưu Vân Tông thì phải đạt một yêu cầu trọng yếu, đó là trước 22 tuổi phải đạt được Ngưng Khí Cảnh tầng năm, mà trong khi đó hắn chỉ là Tụ Khí Cảnh tầng bốn, khoản cách xa như vậy không phải hắn có thể với tới được.
- Ta đây phải tìm cách để có thể tiếp tục tu luyện, tuy kinh mạch bị hư tổn nhưng không phải không có cách!
- Đúng rồi, Thanh Diễm Sâm Lâm, trong đó có rất nhiều yêu thú và linh dược, nếu may mắn ta có thể hái được linh dược nghịch thiên thì có thể trị khỏi kinh mạch của ta. Ngày mai ta phải đi Thanh Diễm Sâm Lâm để lịch lãm.
Ý nghĩ vừa lóe lên, hắn liền hưởng ứng, hắn cũng phong man nghe nói cố một số ít người không thể làm võ giả, nhưng khi vào trong sơn mạch may mắn hái được linh dược nghịch thiên liền biến thành một người thiên phú cực cao.
Hắn cũng đang có ý định này trong đầu, thầm hi vọng mình sẽ may mắn như những người đó. Quyết định như đinh đóng cột, Trần Vũ ngồi xuống chữa thương, uống vào một bình Hồi Huyết Dịch, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
* * *
Nam Lĩnh Thành - Ngô Gia!
- Cha, con không muốn lấy tên phế vật đó, hắn không xứng đáng với con, con thấy quá mất mặt, từ khi nào một tên phế vật lại có thể cùng con kết làm phu thê? Cha đến nhà hắn từ hôn đi.
Ngô Nhã Phi tức giận dẫm chân nói với Ngô Thương.
- Hừ, lúc trước ta cứ tưởng Trần Vũ là thiên tài, nên mới cùng với Trần Thiên Hàn kết làm thông gia, nếu bây giờ hắn đã là phế vật, vậy thì không cần nói nữa, một tên phế vật như vậy thì làm được gì chứ?
- Với lại ta thấy Trần gia những năm gần đây rất suy yếu, theo ta thấy Trương gia rất tốt, con hãy qua lại nhiều với Trương Thiếu La, bắt được mối quan hệ tốt vào.
Nghe cha mình nói như vậy Ngô Nhã Phi vội vàng gật đầu, trong lòng nàng vui mừng không thôi, nàng chỉ sợ nói ra cha nàng sẽ mắng nàng một trận, nhưng không ngờ lại đồng tình như thế.
Nàng chán ghét Trần Vũ đã lâu, căn bản hắn không xứng với nàng mà chỉ có Trương Thiếu La kia mới xứng với nàng.
- Con đi với ta qua Trần Gia, chúng ta giải trừ hôn ước!
Ngô Thương không chậm trễ, liền bước ra khỏi phòng trước.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK