Từng luồng ánh sáng sặc sỡ phát ra, những vết thương trên thân thể Dạ
Nguyệt Tĩnh cứ từ từ ngưng chảy máu, và cũng từ từ mà lành lại. Lão thúc
thúc ấy thấy thế liền kỳ lạ, trong lòng có chút sợ, thầm nghĩ rằng Dạ
Nguyệt Tĩnh không phải người bình thường, mà là thần tiên hoặc có thể là
yêu quái a.
Ánh sáng kia mất đi, lão thúc thúc liền nhanh tay bế Dạ Nguyệt Tĩnh phi
thân biến mất trong khu rừng rậm rạp này.
…………………………………………
Bốn ngày sau…
“Chán thật, biết thế thì này thì sẽ không thèm ẩn cư trong khu rừng quái gỡ
này, haiz~” Lão thúc thúc ngồi trên cây than thở, rồi chợt nghĩ đến tiểu cô
nương mà mình đã mang về mấy ngày trước: “Không biết nha đầu này sao rồi
nhỉ?” Thầm nói, lão liền nhảy xuống cây, rồi chạy thẳng vào bên trong ngôi
nhà gỗ.
Ngôi nhà gỗ này đích thân lão dựng nên, nói đẹp thì không đẹp nhưng nói về
độ chắc chắn thì cho dù có thiên tai hay bão gió cũng không thể phá sập
được.
Lão đi tới, nhấc chiếc ghế gỗ, rồi ngồi bên cạnh Dạ Nguyệt Tĩnh đang nằm
trên giường không hề nhúc nhích, lão thúc thúc chăm chăm nhìn Dạ Nguyệt
Tĩnh, càng nhìn lão càng cảm thấy Dạ Nguyệt Tĩnh quái dị, người đã chết gần
bốn ngày sao lại không có mùi hôi chứ, chẳng những thế, những vết thương
trên thân thể cũng lành lại gần hết, da không chỉ không tái lại như những
thi thể bình thường mà còn ngày một trắng hồng. Nghĩ tới nghĩ lui lão chỉ
kết luận một câu rằng cô bé này rất khác so với người bình thường, có lẽ là
tiên nhân lạc đường chăng? Ai mà biết!
Bàn tay Dạ Nguyệt Tĩnh khe khẽ cử động, mắt chầm chậm mở ra, lão thúc thúc
này thấy tiểu cô nương mình đem về tỉnh lại liền rạng rỡ: “Tiểu cô nương,
ngươi tỉnh rồi sao?” Tuy lòng còn thắc mắc lý do nào đã khiến cho Dạ Nguyệt
Tĩnh từ chết đi thành sống lại, nhưng ông vẫn tin rằng tiểu cô nương này
chắn chắc không phải là kẻ ác gì!
Dạ Nguyệt Tĩnh ngồi dậy, không mấy khó khăn, quan sát khung cảnh xung quanh
một lượt, rồi nhìn tới vị lão thúc thúc đang ngồi, liền mấp máy môi: “Ông
là ai? Tôi vì sao lại ở đây? Đây là đâu?” Dạ Nguyệt Tĩnh hỏi với vẻ mặt
không chút cảm xúc, Nguyệt Tĩnh hỏi vậy thì liền cũng có lý do của nó, sau
một hồi quan sát Nguyệt Tĩnh biết mình không thể nào là đang ở nhà, bệnh
viện, nhà xác, địa phủ hay là thiên đình được, nên tốt nhất là hỏi xem, mình
hiện tại là đang ở đâu.
Dạ Nguyệt Tĩnh ngồi dậy, không mấy khó khăn, quan sát khung cảnh xung quanh một lượt, rồi nhìn tới vị lão thúc thúc đang ngồi, liền mấp máy môi: “Ông là ai? Tôi vì sao lại ở đây? Đây là đâu?” Dạ Nguyệt Tĩnh hỏi với vẻ mặt không chút cảm xúc, Nguyệt Tĩnh hỏi vậy thì liền cũng có lý do của nó, sau một hồi quan sát Nguyệt Tĩnh biết mình không thể nào là đang ở nhà, bệnh viện, nhà xác, địa phủ hay là thiên đình được, nên tốt nhất là hỏi xe, mình hiện tại là đang ở đâu.
“Ta là ta, vì ngươi ngất ở trong khu rừng này, ta thấy được liền đem ngươi về trị thương, đây là nhà ta.” Lão thúc thúc trả lời.
Nguyệt Tĩnh gật đầu rồi hỏi tiếp: “Hôm nay là ngày mấy rồi?” Ngưng một lúc Nguyệt Tĩnh nhìn xung quanh, thầm đánh giá, rồi nói: “Đây là năm bao nhiêu rồi?” Nguyệt Tĩnh đánh giá sơ lược, liền đoán rằng chưa chắc mình đã ở thế giới của mình, càng không chắc nơi đây là chỗ của mình, nhìn xem, đồ dùng đa phần bằng gỗ, gương đồng, khu rừng rộng này ở thế giới mình không thể có được, cả cái cách xưng hô của ông lão này cũng rất kỳ lạ, trước hết phải làm rõ.
Nghe Nguyệt Tĩnh hỏi xong, lão cười to: “Hahaha, tiểu cô nương, cô thật không biết ư? Tiểu cô nương đã lớn từng này tuổi rồi cơ mà, đừng chọc cười ta.”
Nguyệt Tĩnh chỉ im lặng, chưa tới một khắc Dạ Nguyệt Tĩnh nói tiếp: “Ông trả lời đi!”
“Được, ta trả lời, đừng làm mặt căng thế.” Ông lão ngưng cười: “Hôm nay là ngày 16 tháng 5 năm Liên Hợp (Tác giả chém đấy, không có năm đó đâu.)”
Năm Liên Hợp? Chưa từng nghe qua: “Đây là đất nước nào?”
“Đất nước? Ý ngươi là Kỳ Ngạo quốc?”
“Kỳ Ngạo quốc?”
“Ừ!” Lão thúc thúc gật đầu.
Kỳ Ngạo quốc ư? Chưa từng biết đến. Vùng đất mới? Không có khả năng. Công viên giải trí? Càng không phải. Vậy xuyên không? Có khả năng: “Ông nói thử xem nơi này ai là vua?”
“Vua? Lão hoàng đế cáo già ấy hả? Hắn ta cũng sắp chết rồi, ngươi hỏi làm gì?” lão không quan tâm tới câu hỏi của Dạ Nguyệt Tĩnh mà khinh khỉnh nói.
“Ai là vua? Tên? Hiệu? Không phải tình trạng!!!” Dạ Nguyệt Tĩnh nói khá nghiêm túc, ánh mắt vô cảm nhưng có phần sắc bén nhìn lão thúc thúc.
Lão thúc thúc cười gượng, trả lời: “Là Kỳ Ngụy!”
Dạ Nguyệt Tĩnh gật đầu một cái rồi nhìn lão chăm chăm: “Ông tên gì? Lý do cứu?”
“Ta tên là Thập Sát. Ngươi đặc biệt nên ta cứu, thế thôi.” Có cần phải hỏi ta với ánh mắt và khuôn mặt đáng sợ thế không, lão than thầm.
“Thập Sát?” Ngưng một lúc Dạ Nguyệt Tĩnh nói tiếp: “Tên không tệ. Nhưng đặc biệt ở chỗ nào?”
Lão thúc thúc tên Thập Sát trả lời: “Vì ta không biết ngươi đặc biệt ở chỗ nào nên mới cho rằng ngươi đặc biệt.” Tiếp đó hỏi ngược lại Dạ Nguyệt Tĩnh: “Vậy ngươi tên gì?”
“Dạ… “ Dù sao Dạ Nguyệt Tĩnh cũng đã xuyên không chi bằng đoạn tuyệt mọi liên hệ với thế giới cũ kia: “Không có!”
“Vậy ta đặt cho ngươi một cái tên nhé?” Thập Sát hớn hở khi thấy Dạ Nguyệt Tĩnh gật đầu đồng ý: “Miên Nhiên thế nào nhỉ?”
Nguyệt Tĩnh lắc đầu.
“A Hy?”
Nguyệt Tĩnh tiếp tục lắc đầu.
“Viên Mãn?”
Lại lắc đầu.
“Nguyệt Lục?”
Nguyệt Tĩnh chung thủy lắc đầu.
“Tĩnh Tử?”
Nguyệt Tĩnh vẫn lắc lắc đầu.
“Hy Tử?”
Nguyệt Tĩnh lần này không gật cũng không lắc đầu mà im lặng, một khắc trôi qua Nguyệt Tĩnh lên tiếng, ngắn gọn: “Nguyệt Tĩnh.” Phải, tên cũ là ổn nhất
Thập Sát buồn chán, nhìn Nguyệt Tĩnh bễu môi: “Mà ngươi từ đâu đến, gia đình ngươi ở đâu?”
“Xa, không có!” Nguyệt Tĩnh không tâm tới Thập Sát mà trả lời thản nhiên.
“Vậy ngươi làm đồ đệ của ta đi, ta ở một mình lại không có người nối truyền, chi bằng ngươi làm đồ đệ của ta, cùng ta sống ở nơi này, không ai biết đến, ta đảm bảo cho ngươi một cuộc sống sung túc, dạy ngươi hết nhưng thứ ta có được. Thế nào?” Thập Sát nói giọng dụ dỗ.
Nguyệt Tĩnh cũng không quan trọng vấn đề này nên cũng gật đầu ưng thuận. Thấy Nguyệt Tĩnh đã chấp thuận Thập Sát liền đỡ Nguyệt Tĩnh nằm lại xuống giường, chăm sóc tỉ mĩ.