Thời gian: Buổi chiều ngày xx, tháng xx, năm xx, ánh nắng ấm áp, bầu trời rất xanh.
Địa điểm: thần điện gia tộc phù thủy.
Có một thiếu nữ vừa qua tuổi mười tám, lại bị xem như đồ vật ném vào giữa Tinh Mang trận, hơn nữa, một bà lão còn hét to với cô gái: “Con nhóc chết tiệt kia! Nếu như con không học được cách tự mình sinh tồn thì không cần quay về đâu…”
“Hả?! Sư phụ, không nên á a a….” Cô gái kêu thảm thiết rồi dần dần biến mất giữa ánh sáng vàng.
Lúc này, cửa chính thần điện được mở ra, một cô nhóc chừng chín tuổi đi vào, toàn thân mặc trang phục màu đen của phù thủy, mái tóc đen nhánh kéo xuống tới mắt cá chân, dù không nhìn thấy mặt nhưng ở cô nhóc lại có một loại cảm giác thần bí, tĩnh lặng hơi quỷ dị…
Cô bé ấy là phù thủy của gia tộc phù thủy thần bí- Hoa Duệ!
“Bà tạo nhầm trận pháp rồi…” Hoa Duệ thản nhiên mở miệng, trong giọng nói trẻ con kia lại lộ ra giọng điệu bình thản khiến thần điện đen tối càng lộ ra sự kỳ dị lạ thường.
“Cái gì?” Lão phù thuỷ cả người mặc đồ màu đen bối rối.
Hoa Duệ đưa tay lên chỉ vào trang giấy màu vàng: “Mở trận mới là ‘Truyền tống trận xuyên không’…”
“Còn cái trận này…” Bà lão giơ tay lên, tờ giấy màu tím cầm trong tay mở ra.
“‘Truyền tống dị giới trận’!”
“Hả?!” Bà lão kêu thảm thiết. Bà đã đưa đệ tử tới đâu vậy?! Thật sự là đáng thương mà… Bà chỉ muốn tiết kiệm tiền hơn thôi, không ngờ lại như vậy…
“…” Hoa Duệ không biết nói gì, cô gái kia cuối cùng đã đi tới đâu? Không phải đã nói với cô ta rồi sao? Không nên phá hoại đồ của bà ấy, giờ thì tốt rồi, vì tiết kiệm tiền, ngay cả đệ tử cũng tống tới “Thế giới loài người” để thể nghiệm cuộc sống tiếc tiền, mở truyền tống trận, kết quả…
Một lần đưa đi, liền đưa tới thế giới song song kia…
Nếu như là một phù thuỷ mạnh thì không có vấn đề gì, có năng lực cũng không sợ bị người ta bắt nạt; Hơn nữa, sau khi xuyên qua cũng có thể tự mình quay lại. Vấn đề ở chỗ, đây là một kẻ vừa trưởng thành, không phải “Huyết phù thuỷ”, cũng không phải “Phù thủy bất tử”, chỉ là một kẻ bình thường, vẻn vẹn là nữ phù thủy có một chút ma pháp… Hơn nữa thiếu nữ này, hiện tại chỉ mới học được một pháp thuật– thủy cầu, là thủy cầu cấp một, lực công kích không mạnh, chỉ như một cái trứng gà lớn, miễn cưỡng đánh vỡ được một quả dưa hấu…
*thủy cầu: quả cầu nước.
Tiếp đó, có rất ít nữ phù thủy như vậy bị đưa đến thế giới kia, còn chưa biết thời đại bị đưa tới, chưa biết… Đến một con hổ thường cũng có thể cắn chết cô!
Cô gái trẻ đáng thương…
Hoa Duệ mặc niệm giúp cô gái kia trong chốc lát, vỗ vỗ vai lão phù thuỷ: “Ai cũng có cái số của mình…”
…
Ở gia tộc phù thủy, tất cả các phù thuỷ vừa ra đời đều có thể rất mạnh, ví dụ như — nhóm học viên phù thủy, các cô ấy phần lớn đều giống như những đứa bé bình thường, trưởng thành, học tập rồi sau đó trở nên rất mạnh! Còn việc các cô ấy đã ở mức độ nào thì không ai biết!
Những phù thuỷ bản lĩnh như vậy, đúng là ông trời ban cho! Các cô gái bình thường chỉ là phù thuỷ bán huyết, trước khi trưởng thành, các phù thuỷ nửa dòng máu sẽ liên tục ngủ say, cho đến khi…
*bán huyết: nửa dòng máu
Cho tới khi đến ngày tỉnh dậy!
Tả Tả chính là thiếu nữ nửa phù thuỷ, mẹ của cô là một người bình thường, bố phù thuỷ ở gia tộc phù thủy! Không biết có phải hay không vì bố của cô “Huyết thống phù thủy” rất loãng mà ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của cô, so với bạn cùng lứa thì chậm hơn rất nhiều, cho tới bây giờ cô đã mười tám tuổi mà vẫn không học được các phép thuật công kích loại yếu!
Bố cô mặc dù là phù thuỷ của gia tộc nhưng vẫn sinh hoạt tại thế giới loài người. Vốn là khi cô được sinh ra cũng có thể cùng gia đình sống tại thế giới loài người, có lẽ sau đó cô cũng sẽ như một cô gái bình thường, học tập, làm việc, kết hôn rồi sinh con…
Nhưng mà khi Tả Tả bảy tuổi, máy bay mà ba mẹ cô đi nhân kỷ niệm ngày kết hôn lại gặp tai nạn, hai người không may qua đời. Mà mẹ Tả Tả lại là trẻ mồ côi, không người chăm sóc, vì vậy cô được gia tộc phù thủy bên bố nhận về, sau đó trưởng thành đến bây giờ!
Các phù thuỷ bán huyết giống cô đến năm mười tám tuổi, gia tộc phù thủy sẽ đưa họ trở về “Thế giới loài người”. Nếu như năng lực vẫn không hề thức tỉnh, thì họ sẽ giống những người bình thường, có sinh lão bệnh tử, phải ở đó cả đời!
Tả Tả ở gia tộc phù thủy sống mười một năm, vô cùng hạnh phúc, cô có rất nhiều “cô”, “chú” chăm sóc, rồi một đám “anh họ”, “chị họ” trông nom. Còn có một sư phụ, chỉ là sư phụ rất yêu tiền, có chút “khác người”! Cô không nỡ rời khỏi nơi này nên làm náo loạn mấy ngày, không muốn đi.
Nhưng mà cô không ngờ là sư phụ “khác người” này lại có thể… Có thể vì tiết kiệm tiền mà tuỳ ý làm một “Truyền tống trận” đem cô “quẳng đi”?!
Sư phụ, con là đệ tử tốt nhất mà người yêu thương, sao người có thể…
Lúc này, Tả Tả nhìn rừng cây um tùm nguyên thuỷ trên đỉnh đầu, không nói nên lời. Sư phụ, người đưa con đến nơi nào thế này?! Người chắc chắn đây là Trái Đất chứ?! Khỉ mốc, không thấy thành phố, không thấy người? Sẽ không tới Châu Phi đấy chứ?!
Tả Tả rầu rĩ, lôi kéo bộ đồ phù thuỷ màu đen trên mình. Sư phụ, con không biết ngoại ngữ, núi Đại Hưng An thì con có thể chịu được, ít nhất ở đó vẫn là ở Trung Quốc… Mẹ của con là người Trung… Con ở thế kỷ 21 sống bảy năm cũng là ở Trung Quốc…
Tả Tả ngờ vực bò lên một chỗ, giẫm lên lá rụng rất dày, đi lên phía trước. Dù thế nào thì cô cũng phải rời khỏi khu rừng này mới được.
Tả Tả không biết được khu rừng nay nguy hiểm cỡ nào, dường như cô ở gia tộc phù thủy sống mấy năm, đi qua không ít rừng cây, nhưng chưa thấy qua dã thú! Hơn nữa, cô tinh rằng sư phụ cô dù có “khác người” cỡ nào cũng sẽ không đưa cô đến một nơi nguy hiểm không có người sống…
Chẳng qua, tuy nói Tả Tả rất nhỏ xinh, nhưng mà vận may rất không tệ. Hai ba giờ đầu, chính là không gặp được chút nguy hiểm gì! Cô chỉ là nhìn cây cối to lớn bên cạnh, chiều rộng của cái cây so với mông cô còn tròn, to hơn, mơ hồ nghĩ– đây là cây gì vậy?
Nhưng mà, cô không nghiên cứu thực vật, ngoại trừ biết vạn niên thanh, dương liễu gì gì đấy thì thật sự không biết gì nhiều!
*vạn niên thanh:Cây vạn niên thanh là cây thân thảo thấp & thường xanh sống lâu năm. Đây thuộc loại thực vật lá màu, hình elip, đốm cẩm thạch hoặc màu trắng ngà tổ điểm trên nền lá màu xanh lá cây. Các gân lá hình xương cá biancho. (tìm hiểu thêm tại đây)
*dương liễu: Tên khoa học là Salix babylonica. Cây có nguồn gốc từ Trung Quốc. Cây gỗ nhỏ, phân cành nhiều, mềm cong rủ xuống. Cành non có lông mịn, màu lục hay tím nhạt. Lá mọc cánh, hình dải, đầu và gốc thuôn đều, mép có răng cưa nhỏ, mặt trên màu lục nhạt, mặt dưới mốc trắng, nhẵn, cuống ngắn cong, đưa lá rủ xuống. Cụm hoa dạng đuôi sóc ngắn. Quả nang mở 2 mảnh nhỏ. Mùa hoa tháng 3-4. Mùa quả tháng 5-6. Cây có dáng đẹp, mềm mại rất thích hợp với trồng cảnh ven lối đi bên hồ. (tìm hiểu thêm tại đây)
Vì vậy, thực vật trước mắt này căn bản không phải sinh vật ở Trái Đất!
Tả Tả cao khoảng 1m57, thân hình nhỏ nhắn, chẳng qua thể lực lại rất tốt. Nếu không thì uổng công sư phụ của cô huấn luyện nhiều năm! Mấy cái kia luyện không được nhưng thể lực lại cứ tăng! Mấy giờ sau, ngoại trừ thấy hơi mệt, cũng không cảm thấy khó chịu! Cũng khó trách rơi xuống khu rừng cũng không thấy cô nôn nóng!
Nôn nóng cái gì? Cô cũng không phải là tiểu thư nhà giàu được nuông chiều, thể lực của cô rất tốt, phép thuật không rành nhưng đói một hai ngày cũng không thành vấn đề! Hai ba ngày này, chỉ cần uống một ít nước, với tinh thần của cô chắc là không có ảnh hưởng quá lớn!
Không thể không nói, cơ thể của cô có tố chất đặc biệt “hơn người”!
Cuối cùng qua một giờ, nàng nghe thấy tiếng nước chảy tách tách truyền đến.
Oa… thật tốt quá! Có nước! Tả Tả hét một tiếng sung sướng, lập tức chạy tới.
Khà khà… Tắm thôi…
Không có cách nào, cây trong rừng rất cao, cỏ rất ướt, nhiệt độ không khí cũng quá cao, nhưng mà đi mấy giờ, cô người cô đã ẩm ướt hết, rất không thoải mái!
Tả Tả không có sở thích gì khác ngoài sạch sẽ, có lẽ là di truyền từ người bố đã qua đời của cô!
Không ăn cũng có thể chống đỡ vài ngày, không uống nước cũng được, cô sẽ biến ra “nước”. Nhưng không thể chịu được chính là– không sạch sẽ!
Con suối không sâu lắm, chỗ sâu nhất cũng chỉ tới mười thước. Con suối trong vắt, có thể nhìn thấy đáy, dưới đáy sông có chút sỏi, rong, còn có mấy con cá nhỏ bằng ngón út…
Tả Tả vội vã cởi đồ, cả người trần truồng nhảy xuống nước…
“Oa…” Thoải mái… Cảm giác lành lạnh khiến nhiệt độ không khí giảm đi rất nhiều! Dựa vào tảng đá lớn gần bờ, mặt nước vừa vặn che khuất ngực của cô, nhiệt độ lúc sau cũng rất vừa. Tả Tả thoả mãn vô cùng…
Chỉ chốc lát sau, cô lại nổi hứng hát.
Cô không chú ý rằng ngay lúc mình chạy vội tới bờ suối thì ở bên kia bờ, trên cây đại thụ vươn ngang tới mặt sông kia, ẩn trong bụi rậm xanh um dày đặc là một con báo dài hai thướt đang ngủ trưa ở đó. Sự xuất hiện của cô lập tức khiến đôi mắt xanh biếc của con báo nheo lại, ẩn nấp.
Ngâm mình đến chán, tiểu bạch Tả Tả mới nhớ đến nhìn trời để biết lúc lên đường.
Vừa nhìn lên, cô lập tức kinh ngạc: “Hai… hai mặt trời?!”
Ngón tay của cô chỉ vào không trung, ngây dại. Cái gì?! Trên Trái Đất khi nào thì có hai mặt trời rồi?! Không đúng không đúng…
Tuy tiểu bạch Tả Tả cũng ý thức được điều bất thường, cô lắc đầu quầy quậy, lâu mạnh hai mắt. Hu… nhưng mà vẫn con hai mặt trời!!! Cô có thể thề ở Trái Đất chắc chắn không có hai mặt trời…
“A…aa…” Tả Tả thét chói tai: “Sư phụ…” người đưa con đến nơi nào thế này?!
Con nói, Truyện Tống Trận thì đừng có dùng bậy, rất dễ gây ra sai lầm… Sư phụ, người đùa con đấy à?!
Hu hu… Sư phụ…
Vẻ mặt Tả Tả tủi thân. Xác định chắc chắn là vị sư phụ “khác người” kia đã làm sai, đưa cô đến một nơi cái gì cũng không biết?! Lúc trước, cô đọc trong mấy truyện tiểu thuyết thì khi đọc đến tiểu thuyết xuyên không, cô chạy tới chỗ sư phụ hỏi bà, nếu gia tộc phù thủy lợi hại như vậy thì chắc cũng có thể xuyên không đúng không? Cô còn nói, nếu như có thể cô sẽ xuyên rất nhiều lần để du lịch rồi…
Lúc đó, sư phụ nói như thế nào? Sư phụ chỉ lên trời mà thề– gia tộc phù thủy sẽ không xuyên!
Sau đó, cô tin…nhưng còn bây giờ…
Hu… Sư phụ, con chỉ muốn đùa một chút, cái gì cũng chưa chuẩn bị, người lại quăng con tới đây… Ngộ nhỡ người ném con tới một nơi nguy hiểm, không phải là con thảm rồi sao? Rất may, ở đây không nguy hiểm…