-----o0o-----
Tiếng thở dài xen lẫn tiếng hét sợ hãi, rồi tiếng còi chói tai của xe cảnh sát...
Tư Mã Ngũ Nhan cố gắng mở to con mắt rồi nghi ngờ nhìn tất cả những sự việc xảy ra trước mắt: Chính mình đang bị mấy người mặc áo khoác trắng khiêng đi bằng cáng cứu thương. Mọi người ở bốn phía xung quanh không thở dài thì cũng sợ hãi bàn tán...
"Mẹ kiếp, lần này lại không bị đụng chết, mạng của ông đây ghê gớm thật."
Không biết tại sao lúc này Tư Mã Ngũ Nhan lại tỉnh táo cực kỳ, hắn cũng không hề cảm thấy đau đớn trái lại còn cảm thấy may mắn vì đã được cứu. Dù sao đối với Tư Mã Ngũ Nhan rơi một chút máu hay gãy vài cái xương cũng như người bình thường ăn cơm mà thôi. Hơn nữa, dựa vào khả năng hồi phục kinh người của mình đã đủ để hắn không cần lo lắng.
"Con mụ chết tiệt đó, ông đây mà bình phục xong liền quay lại thu thập mụ..."
Nghĩ lại mới biết nguyên nhân xảy ra chuyện không may đều do mình mắng chửi con mụ ấy quá nhập tâm mới bị xe đụng. Tư Mã Ngũ Nhan nghiến rắng nghiến lợi chửi thầm. Hắn hận không thể bật dậy, nhảy xuống cáng cứu thương rồi đi đánh mụ một trận cho thông suốt đầu óc.
"Nhưng còn chiếc xe bánh mì kia đâu mất rồi?"
Chẳng lẽ vừa đụng mình xong thì chiếc xe nọ lại phủi mông chạy mất?
Bỗng nhiên Tư Mã Ngũ Nhan nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng: Nếu như chiếc xe bánh mì chết giẫm đó đã chạy mất vậy thì tiền thuốc men của hắn phải làm sao đây?
Nghĩ đến đó, Tư Mã Ngũ Nhan vội vàng quay đầu nhìn bốn phía. Cũng may, hắn mới tìm một lát thì đã nhìn thấy được chiếc xe bánh mì nọ. Bây giờ nó vẫn đầy bụi đất như mới nãy. Bên cạnh xe, mấy người cảnh sát đang tra hỏi một người. Có lẽ đó chính là người tài xế, cũng là kẻ đã gây ra tai nạn cho hắn.
"Ưm? Đây là bóng lưng của gã tài xế... Nhưng tại sao lại quen mắt quá vậy?" Vừa nhìn thấy bóng lưng của kẻ gây ra tai nạn, bỗng nhiên Tư Mã Ngũ Nhan có nghi vấn.
Quá quen thuộc! Dường như hắn là người kia!
Nhưng người kia là ai?
Ngay khi Tư Mã Ngũ Nhan đang buồn bực thì gã tài xế chợt quay đầu về phía hắn. Rốt cuộc Tư Mã Ngũ Nhan cũng thấy rõ khuôn mặt của người này!
Chính là hắn!
Chính là ông chủ tiệm chân giò hun khói Triệu Ký!
"Sao lại trùng hợp đến như vậy? Hai bên vừa rời khỏi cục cảnh sát chưa lâu thì lại gặp nhau bằng cách này? Quả thật không thể tưởng tượng được!"
Lúc này, vị bác sĩ và một cô y tá đã đi tới phía sau xe cứu thương rồi bốn cẳng năm chân đẩy Tư Mã Ngũ Nhan vào trong thùng xe. Trong chớp mắt khi cáng cứu thượng vừa vào bên trong thùng xe, ông chủ của tiệm Triệu Ký lại tự nhiên nở ra một nụ cười!
Nụ cười gã dành cho Tư Mã Ngũ Nhan rất quỷ dị!
Mặc dù Tư Mã Ngũ Nhan chỉ nhìn thấy nụ cười này trong 0,1 giây nhưng trái tim hắn liền đập loạn nhịp.
Không đúng!
Không phải trùng hợp!
Bỗng nhiên một cảm giác nguy hiểm tràn ngập mỗi sợi dây thần kinh trên người hắn.
"Ầm" Cửa xe cứu thương đã đóng lại, người lái xe bắt đầu phóng nhanh về phía bệnh viện nhưng tâm tình của Tư Mã Ngũ Nhan khó có thể bình tĩnh.
Chẳng lẽ đây chính là hành động trả thù của cặp vợ chồng tiệm chân giò hun khói Triệu Ký?
Nụ cười tà ác mà ông chủ tiệm Triệu Ký dành cho hắn quả thật rất giống nụ cười khi gian kế đã được thực hiện...
Đột nhiên, Tư Mã Ngũ Nhan cảm thấy mình đã trúng chiêu. Dường như hắn đã bắt đầu tiến vào trong một hành động trả thù rất biến thái...
"Cố gắng chịu đựng nhà, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu! Chúng tôi sẽ phụ trách cuộc sống cho hắn!" Tư Mã Ngũ Nhan đang miên man suy nghĩ thì bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc. Hắn nghi ngờ chuyển động đôi mắt để nhìn những hình ảnh trong chu vi xung quanh mình. Ngoài mấy người y tá ngồi bên cạnh hắn. Lúc này, còn có một người phụ nữ mặc bộ đồ màu đỏ...
Trời ạ!
Khi Tư Mã Ngũ Nhan vừa nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của nàng, hắn kinh ngạc đến nỗi thiếu chút nữa đã hét thật to.
Bà chủ...!
Bà chủ tiệm chân giò hun khói Triệu Ký!
Nàng đang ở bên cạnh mình!
Hơn nữa, rõ ràng nụ cười đang treo trên mặt nàng không hề có ý tốt!
"Tuy không phải là lỗi của chúng tôi nhưng nếu đã đụng trúng cậu thì nhất định chúng tôi sẽ phụ trách hậu quả." Người phụ nữ nhẹ giọng lặp lại một lần nữa rồi mỉm cười nhìn Tư Mã Ngũ Nhan. Mấy người y tá nghe được lời nói này thì đều nhìn nàng bằng một ánh mắt kính phục.
"Hê hê..." Đợi đến khi ánh mắt của những y tá xung quanh không còn tập trung vào mình, người phụ nữ này chợt nở một nụ cười âm hiểm đối với Tư Mã Ngũ Nhan. Đồng thời, nàng còn vươn bàn tay trắng trẻo làm một thủ thế cắt cổ.
"Con mẹ nó, thảm rồi! Hai vợ chồng chết giẫm này muốn chơi chết ta rồi!"
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!" Cho tới bây giờ, rốt cuộc Tư Mã Ngũ Nhan cũng tích tụ được một chút hơi sức rồi "cao giọng" gào lên. Tuy nhiên bên trong lỗ tai của người nghe cũng chỉ là một âm thanh cầu xin giúp đỡ một cách suy yếu mà thôi.
"Chúng tôi không phải đang ở đây để cứu cậu hay sao? Cố gắng lên, sẽ nhanh chóng đến bệnh viện thôi." Người y tá gần nhất nghe hắn nói xong thì có lòng tốt nên nói một câu an ủi.
"Không phải... Cô ta... cô ta...!" Tư Mã Ngũ Nhan nỗ lực vươn ngón tay chỉ bà chủ đang ngồi ở một bên.
Cô y tá tưởng rằng hắn đang trách móc người gây tai nạn vì vậy quay đầu nhìn bà chủ tiệm Triệu Ký. Nhưng trong nháy mắt, khi nàng quay đầu thì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra!
Vốn bà chủ tiệm Triệu Ký (Từ lúc này tạm gọi là bà chủ Triệu) đang cười lạnh nhưng sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, tay hóa chưởng đánh về phía người y tá.
Một chưởng này nhanh chóng vỗ lên tai trái của người y tá. Một tiếng "Bụp" giòn rụm vang lên. Ngay lập tức, một sự tình quỷ dị khác lại xảy ra. Chỉ thấy cổ của người y tá này phát ra một tiếng "Crắc", rồi cái đầu lệch sang vai bên trái.
Một chưởng này đã trực tiếp đánh gãy xương cổ của người y tá!
Tiếp theo, trong ánh mắt kinh hoàng của Tư Mã Ngũ Nhan hiện ra hình ảnh bà chủ Triệu mỉm cười vung hai bàn tay rồi tựa như hai cái lò xo bắn mạnh ra. Sau khi hai chưởng này đã đục một lỗ trên mỗi lồng ngực của hai y tá còn lại một cách chính xác thì bàn tay của nàng không rút lại mà kéo lồng ngực của xác chết đến bên người. Nàng ta bỗng há to miệng, nhe răng cắm vào yết hầu bên trái của người y tá.
"Rắc!" Động mạch trên cổ xác chết bị đứt đoạn, bà chủ Triệu tham lam mút máu tươi đang ào ạt tuôn ra một cách thỏa mãn.
Con mẹ nó, đây có phải là đóng phim không, hay chính là sự thật vậy? Trong nháy mắt, ba mạng người đó nha! Còn nữa, con mụ này sao lại biến thái đến thế. Giết người thì không nói, đã vậy còn hút máu!
Trong lúc nhất thời, Tư Mã Ngũ Nhan sợ đến choáng váng, toàn bộ không gian trong xe đều tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, bên tai hắn còn vang lên tiếng xương gãy và tiếng nuốt máu tươi ừng ực của bà chủ Triệu.
"Hê hê..." Ba chủ Triệu hút máu được một lúc thì không biết là do mệt mỏi hay là đã uống no máu mà đẩy xác chết trong tay sang một bên rồi ngửa đầu lên trời cười như điên. Tư Mã Ngũ Nhan kinh ngạc phát hiện, răng nanh của người phụ nữ này thật dài, đã vậy còn lóe ra ánh sáng lành lạnh nữa chứ...
"Con bà nó, chẳng lẽ là..." Tư Mã Ngũ Nhan đang muốn đem cảnh tượng "tốt đẹp" trước mắt lồng vào một sinh vật kỳ quái trong những phim điện ảnh nước ngoài và phim truyền hình thì đã thấy bà chủ Triệu ngừng cười. Sau khi lau máu tươi còn vương trên khóe miệng, nàng giơ hai cánh tay lên. Lúc này, hai bàn tay của nàng đã không còn bình thường như trước mà nói là trảo thì còn chính xác hơn. Bởi vì trên năm ngón tay thon thả, uốn lượn đang mang theo những chiếc móng rất dài và bén nhọn, có lẽ nó cũng đủ sắc lẹm như dao găm.
"Không thể nghi ngờ gì nữa, nếu móng vuốt này vồ xuống thì mạng nhỏ của mình cũng đi tong." Nghĩ đến đây, một lần nữa hắn há mồm hét to: "Cứu tôi với!!!"
"Không ai có thể cứu cậu đâu." Bà chủ Triệu cười lạnh nói tiếp: "Hai vợ chồng chúng tôi đang sống khiêm tốn, chỉ sợ đụng phải chuyện thị phi thì cậu lại gây khó dễ..."
"Tôi không có ý đó, không phải tôi cố ý đâu..." Tư Mã Ngũ Nhan nói năng không còn theo trình tự van xin bình thường nữa.
"Ầm!"
Khi mắt của Tư Mã Ngũ Nhan đã nhìn thấy mạng nhỏ sắp xong thì một âm thanh thật lớn vang lên, chiếc cửa xe cứu thương đang đóng chặt bỗng nhiên mở tung, gió ở bên ngoài cửa mạnh mẽ rót đầy khoang xe.
Kỳ quái chính là ở chỗ không ai lên tiếng! Cũng không hề có bất kỳ người nào xuất hiện!
Trong lúc này, người lái xe vẫn chưa biết những chuyện đang xảy ra ở phía sau xe. Vả lại xe cứu thương đang chạy với tốc độ rất cao. Dựa theo tốc độ này thì xem ra không thể có người đột nhiên lên xe.
Chỉ là, cửa xe cứu thương bật mở như thế nào đây? Tất nhiên không phải tự động mở tung mà do bạo lực gây nên, bởi vì một trong hai cánh cửa đã không cánh mà bay.
Không chỉ Tư Mã Ngũ Nhan cảm thấy kỳ quái, mà bà chủ Triệu cũng có cảm giác y như hắn. Cặp trảo sắc bén của nàng vẫn đang trong tư thế hướng đến yết hầu của Tư Mã Ngũ Nhan. Mà khuôn mặt đang nghi hoặc nhìn cánh cửa xe cứu thương đột nhiên cực kỳ vặn vẹo, đó là biểu tình của trạng thái sợ hãi cực độ!
"Vô ảnh...!"
Bỗng nhiên, bà chủ Triệu run rẩy gọi một cái tên không ai có thể hiểu nổi. Ngay sau đó, nàng bắt đầu biểu diễn những hành động kỳ quái ở trước mặt Tư Mã Ngũ Nhan.
Bốp bốp!
Đầu của bà chủ Triệu bỗng nhiên nghiêng sang một bên này rồi lại ngả sang bên nọ. Tựa như trong không khí có người dùng lực đánh lên má của nàng vậy. Quỷ dị hơn đó chính là mỗi lần âm thanh vang lên thì cùng lúc đó, trên mặt bà chủ Triệu lại xuất hiện thêm một dấu tay, tựa như bàn tay của con người vậy.
Bang bang!
Bây giờ, bà chủ Triệu lại dùng sức đập đầu mình lên vách của thùng xe.
Bốp!
Đột nhiên nàng muốn chạy theo hướng cửa xe cứu thương nhưng vừa chạy được hai bước thì thân thể liền bay lên cao rồi sau đó ngã sấp xuống xe. Nhất thời, va chạm này khiến sàn của thùng xe lõm xuống một mảng lớn.
"Con mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cho dù đã đắc tội với ông đây thì cũng không nên tự ngược đãi bản thân mình như thế chứ?"
Tư Mã Ngũ Nhan trơ mắt nhìn một cảnh bà chủ Triệu tự sát, thậm chí trong lòng hắn còn có cảm giác thương hoa tiếc ngọc. Nhưng ngay khi hắn vừa muốn mở miệng khuyên can thì bà chủ Triệu lại kêu một tiếng thật thê lương. Lúc này, thân hình của nàng đang mạnh mẽ thối rữa, từ đầu đến chân đều bị hòa tan... Không đến hai mươi giây, cả thân thể của nàng chỉ còn lại một bãi dịch thể màu xanh đậm hơi sềnh sêch. Sau đó những dịch thể này lại nhanh chóng bốc hơi. Sau một lát thì những dịch thể này cũng hoàn toàn bốc hơi sạch sẽ, không hề lưu lại bất kỳ một dấu vết nào!
Toàn bộ không gian trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh như trước.
Nhìn những sự kiện quỷ dị xảy ra ở trước mắt, Tư Mã Ngũ Nhan vẫn chưa kịp bĩnh tĩnh lại. Hắn cứ nằm trên cáng cứu thương, rồi đưa ánh mắt nhìn về nơi bà chủ Triệu vừa biến mất.
Kết thúc rồi sao?
Rốt cuộc đây chính là ảo giác của ta hay chính là sự thật đã phát sinh?
Tư Mã Ngũ Nhan cố gắng thôi miên để có thể tin tưởng đây đều là ảo giác nhưng dựa vào những thi thể ba y tá ở bên cạnh và mùi máu tanh gay mũi lại vô tình nói cho hắn biết đây chính là sư thật.
"Mặc kệ nó, dù sao cuối cùng cái mạng nhỏ bé của mình cũng được an toàn..." Tư Mã Ngũ Nhan thở hổn hển nghĩ thầm.
Thế nhưng dường như những ý nghĩ trong đầu lại muốn đối nghịch với hắn. Ngay khi vừa thở ra một hơi, thì hắn lại cảm thấy chiến xe lắc lư trái phải rồi cứ như một con rắn uống say vặn vẹo thân thể.
Tư Mã Ngũ Nhan liền bị quăng từ trên cáng cứu thương xuống mặt sàn xe.
"Con mẹ nó! Lại tình huống nào nữa đây? Cho dù bị đụng chết ông đây cũng không muốn bị ngã chết đâu."
Tư Mã Ngũ Nhan nhe răng nhếch miệng giùng giằng, hắn đang nỗ lực bò dậy. Kết quả là vừa cử động thì chỉ nghe một tiếng "Oanh" thật lớn, chiếc xe cứu thương chấn động kịch liệt! Theo quán tính, thân thể của Tư Mã Ngũ Nhan bị vứt ra khỏi xe rồi tà tà bay trên không trung.
"Đụng xe!"
Tư Mã Ngũ Nhan lập tức nghĩ đến một hai từ này, hơn nữa còn là một vụ đụng xe rất nghiệm trọng nữa!
"Thật đúng là họa vô đơn chí (Tai họa không đến một mình)"
Ầm ầm!
Hai tiếng nổ đinh tai nhức óc qua đi, vô số mảnh vỡ văng tung tóe khắp khu vực xung quanh đó. Ánh lửa sinh ra bởi vụ nổ trong ánh nắng buổi sáng lại rực rỡ vô cùng.
Nhưng trong lúc này, trong đầu Tư Mã Ngũ Nhan lóe ra một ý niệm:
"Oh my Allah, ông đây cũng biết bay!"
Lúc này hắn mới nhớ, mình đã hất tung từ trong một chiếc xe có tốc độ rất cao!
"Con bà nó, mạng ta xong rồi!" Đến lúc này, Tư Mã Ngũ Nhan mới ý thức được ranh giới của cái chết!
Sau khi bay trên không nửa giây, thân thể hắn bắt đầu hạ xuống theo tốc độ của một vật rơi tự do.
Ngay sau đó, mặt đường thô ráp dần xuất hiện bên trong con ngươi đang mở trừng trừng, thậm chí hắn còn có thể thấy rõ hình dạng của mấy hạt đất trên đường nữa.
"Phanh!" Hắn nghe thấy thân thể của mình mạnh mẽ hôn lên mặt đường xinh đẹp...
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK