Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




“Trong tòa nhà đó. Anh gọi tên tôi, tôi vẫn nhớ mãi. Anh làm cái đếch gì mà biết tên tôi.”

Tớ không thèm trả lời. Chẳng có cách gì có thể giải thích tại sao tớ biết với khả năng từ ngữ của đứa trẻ đi mẫu giáo mà nó còn ở trong lớp đặc biệt về cách phát âm. Do đó tớ lùi lại thoát ra khỏi phi cơ bằng đường thông, tớ cảm nhận mình chính xác hơn bao giờ hết đó là sự giới hạn của vấn đề tớ là cái gì.

Khi đang đứng ở cổng số 12 tớ còn đang lưỡng lự đi nơi nào, ai đó chạm vào vai tớ. Julie đang đứng đằng sau. Cô nhét hai tay vào túi quần jean đen bó chặt, vẻ mặt hốt hoảng. “Hãy để tôi đi ra ngoài và thả bộ một chút,” cô nói, “Tôi sẽ điên lên trong cái phi cơ này.”

Tớ không trả lời, chỉ nhìn hành lang chung quanh.

“Được mà,” cô nói, “Tôi thả bộ ở đây, không ai ăn tôi đâu. Hãy để tôi đi với anh tìm thực phẩm. Anh không biết tôi thích cái gì.”

Điều này …. không hoàn toàn đúng. Tớ biết cô ây thích ăn món mì Thái Lan. Tớ biết cô chảy nước miếng với món sushi Nhật bản. Tớ biết cô sẽ chịu thua trước món bánh mì kẹp thịt với phó mát mặc kệ cho điều kiện khắt khe về thể hình của Sân Vận Động. Nhưng sự hiểu biết đó không thuộc về tớ. Nó bị ăn cắp.

Tớ gật đầu chậm rãi và chỉ vào cô. Tớ phát âm “Chết”. Tớ nhăn răng và làm động tác thái quá của bọn zombie đang nhai.

“Đồng ý,” cô nói.

Tớ lảo đảo đi một vòng tròn với những bước run rẩy và chậm rãi, thỉnh thoảng lại gầm gừ.
“Hiểu rồi.”

Tớ nắm cổ tay và dẫn cô ta ra khỏi hành lang. Tớ quơ tay chỉ từng đám nhỏ zombies lang thang trong ánh sáng mờ mờ của bình minh. Tớ nhìn thẳng vào mắt cô. “Đừng …… chạy.”

Cô can đảm trả lời. “Tôi hứa.”

Đứng bên cạnh cô, tớ thấy rằng mình có thể ngửi thấy cô lần nữa. Cô đã lau phần lớn máu đen trên da cô nhưng tớ vẫn phát hiện dấu vết của năng lượng sống thông qua những chỗ hở trên da. Nó phập phồng và lấp lánh như rượu champagne, nó thắp sáng sâu tận bên trong xoang mũi của tớ. Vẫn còn nhìn cô, tớ chà lòng bàn tay vào một vết thương mới nhất trên cánh tay cho dù nó đã gần khô rồi, tớ xoay sở lấy cho bằng được một lớp máu thật mỏng. Từ từ tớ thoa lớp mực này lên má và cổ của cô. Cô giật mình nhưng không lùi lại. Nói đến cùng thì cô ta là một cô gái thông minh.

“Được không?” Tớ hỏi, nâng hai hàng lông mày.
Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nhăn mặt trước cái mùi tớ vừa mới thoa rồi gật đầu. “Được rồi.”

Tớ bước đi, cô theo sau, lảo đảo nghiêng ngửa sau lưng tớ và gầm gừ mỗi ba bốn bước. Cô làm thái quá, hành động quá đáng như bọn trung học đóng kịch Shakespeare, nhưng cô sẽ thông qua. Bọn tớ đi xuyên qua một đám đông zombies, chúng đi lướt qua bọn tớ cả hai bên nhưng không ai liếc nhìn cả. Tớ ngạc nhiên khi thấy nỗi sợ hãi của Julie giảm dần khi bọn tớ bước đi, cho dù tình thế hiểm nghèo của cô rất rõ ràng. Ở vào vài thời điểm, tớ bắt gặp cô ráng không cười sau khi phát ra những tiếng gầm gừ đặc biệt lớn. Tớ cũng cười nhưng giấu không cho cô biết.

Điều này… mới.

Tớ dẫn Julie đến khu vực bán đồ ăn, cô nhìn tớ một cách lạ lùng khi tớ lập tức hướng về nhà hàng Thái Lan. Khi bọn tớ tới gần cánh cửa cô che mũi.
“Trời ơi,” cô rên rỉ. Dãy hâm nóng đồ ăn đằng trước bốc mùi với dòi bọ. Mùi vị đối với tớ mà nói không tác dụng nhưng nhìn vào biểu hiện của Julie, nó thật ghê tởm. Bọn tớ lục lọi chung quanh cả phòng bên trong, vì điện năng của phi trường lúc có lúc không nên tất cả mọi thứ trong tủ lạnh đều thối rữa. Tớ hướng về chỗ bán bánh mì kẹp thịt bò. Julie lần nữa lại nhìn tớ một cách khó hiểu nhưng vẫn đi theo. Những con ruồi chết nằm đầy trên sàn tủ đông.
Julie thở dài. “Thôi rồi.”

Tớ nhìn về phương xa suy nghĩ. Phi trường có một quầy bán sushi . . . . nhưng tớ lại nhớ một điều nhỏ về sushi, chỉ cần vài tiếng đồng hồ là món cá phi lê sẽ bị hỏng, tớ không muốn thấy thứ đó sau mấy năm.

“Trời,” Julie nói khi tớ đứng đó trầm tư, “anh thật sư biết lên kế hoạch cho một buổi ăn tối hẹn hò.” Cô mở vài gói bánh mì mốc meo, nhăn mũi ngửi. “Anh chưa từng làm thế bao giờ trước đây, phải không? Dẫn một người sống về nhà.”

Tớ lắc đầu xin lỗi nhưng tớ nháy mắt với cô vì sử dụng từ “Người Sống”. Tớ không thích sự khác biệt đó. Cô là Người Sống và Tớ là Người Chết nhưng tớ tin rằng cả hai đều là người. Có thể gọi tớ là loại người lý tưởng.
Tớ giơ một ngón tay ra dấu để cô dừng lại. “Một … chỗ nữa.”

Bọn tớ đi tới một khu không bảng hiệu cạnh bên khu bán thực phẩm. Sau vài cánh cửa, bọn tớ đã ở trong trung tâm chứa đồ của phi trường. Tớ cạy một cánh cửa tủ đông, một luồng khí lạnh thổi ra. Tớ giấu sự hưng phấn. Chuyện này bắt đầu có chiều hướng nghịch lý. Bọn tớ bước vào trong và đứng giữa những dãy quầy chất cao ngất những khay thức ăn trên chuyến bay.

“Chúng ta có cái gì ở đây ….” Julie nói và bắt đầu lục lọi từ những quầy thấp ở dưới, chăm chú quan sát những miếng thịt bò Salisbury và khoai tây chiên sẵn. Cần phải cảm ơn những loại thuốc giữ tươi mà chúng đang chứa, những thực phẩm này có vẻ dùng được.

Julie liếc nhìn nhãn hiệu của quầy trên cao mà cô không với tới được, đột nhiên cô nhe răng, một hàm răng trắng muốt tuyệt đẹp mà hồi còn nhỏ cô đã đeo niềng chỉnh răng. “Coi nè, mì Thái! Tôi thích …” Cô kéo dài câu nói rồi nhìn tớ bối rối. Cô chỉ vào quầy cao. “Tôi muốn cái đó.”

Tớ thò tay vươn qua đầu cô, nắm lấy một đống mì Thái đông lạnh. Tớ không muốn bất kỳ zombie nào thấy Julie ăn thức ăn không năng lượng sống, không calo nên tớ dẫn cô ấy đến một cái bàn giấu sau một quầy bán bưu thiếp bị đổ. Tớ cố gắng dẫn cô ra càng xa trường học càng tốt nhưng bọn tớ vẫn còn nghe thấy những tiếng thét vang tới từ hành lang. Julie mang vẻ mặt hoàn toàn vô cảm ngay cả đối với tiếng than khóc thê thảm nhất, cô huýt sáo một đoạn nhạc để chứng tỏ rằng cô không hề quan tâm đến bữa tiệc ăn thịt người đó. Cô làm điều này lợi cho tớ hay cho cô?

Bọn tớ ngồi xuống một cái bàn cà phê, tớ để một cái khay thức ăn trước mặt cô. “Ăn …đi,” tớ nói.

Cô cắm một cái nỉa bằng nhựa vào khay mì đông cứng. Cô nhìn tớ. “Anh thật sự không nhớ nhiều phải không? Bao lâu rồi anh chưa ăn thực phẩm đúng nghĩa?”
Tớ nhún vai.

“Anh chết hoặc cái gì đó ……. bao lâu rồi?”
Tôi gõ nhẹ ngón tay vào thái dương rồi lắc đầu.

Cô nhìn tớ thật kỹ. “Thật ra, chắc không lâu đâu. Anh nhìn giống một cái xác.”
Tớ nháy mắt phản đối ngôn ngữ cô dùng nhưng rồi tớ nhận ra cô không thể hiểu nổi văn hóa tế nhị khi dùng từ “xác chết”. Đôi khi M dùng từ này như chuyện cười và bản thân tớ cũng xài nó trong những thời điểm tệ hại nhất nhưng nó được nói ra từ một người ngoài cuộc đã kích động sự công phẫn … mà cô thì không thể hiểu nổi. Tớ một hơi thật sâu rồi quên nó đi.

“Vấn đề là tôi không thể ăn như thế này,” cô nói, cắm cái nỉa vào thức ăn cho đến khi một tiếng gãy vang lên. “Chờ chút. Tôi phải đi tìm một cái lò vi ba.”
Cô đứng lên rời đi hướng vào bên trong một nhà hàng bỏ trống. Cô đã quên hành vi giả trang, mông cô lắc qua lắc lại thật đều. Nguy hiểm, tớ thấy vậy nhưng bản tớ cũng không quản.

“Đây này.” Cô nói khi trở về, ăn một miếng lớn mì bốc khói. “Ngon. Tôi đã không ăn mì Thái từ lâu lắm rồi. Chúng tôi đã không còn thực phẩm tươi ở Sân Vận Động, toàn đồ đơn giản thực dưỡng và Carbtein, loại viên, bột hoặc chất lỏng. Chúa ơi!”
Cô ngồi xuống cắn một miếng đậu hũ chiên đông lạnh. “Oh wow, cái này khá ngon.”

Tớ ngồi đó nhìn cô ăn. Tớ nhận ra cô có vẻ khó khăn khi nuốt một miếng mì xuống cổ. Tớ lấy cho cô một chai bia ấm từ trong tủ lạnh một nhà hàng và đặt nó xuống bàn.

Cô ngừng ăn và nhìn chai bia. Cô nhìn tớ và cười. “Tại sao, Mr. Zombie, anh đọc được những gì trong đầu tôi hả.”
Cô vặn nút chai ra và uống một ngụm lớn. “Tôi đã không uống bia một thời gian lâu rồi. Không có một chất gì làm thay đổi tâm trạng con người được phép dùng trong Sân Vận Động. Cần phải giữ trạng thái báo động bất cứ lúc nào, cần phải linh hoạt, bla … bla…bla bla.”

Cô uống thêm một ngụm nữa và nhìn tớ với con mắt tự giễu. “Có thể anh không phải là quái vật, Mr. Zombie. Ý của tôi là bất kỳ ai có thể thưởng thức một chai bia ngon đều thông qua tối thiểu là nửa đường trong cách nhìn của tôi.”

Tớ nhìn cô ấy, một tay nắm chặt trước ngực. “Tên . . . . tôi . . . .” Tớ nghẹn ngào nhưng không thể nghĩ làm gì để tiếp tục.

Cô đặt chai bia xuống và rướn người tới trước một ít. “Anh có tên?”
Tớ gật đầu.

Đôi môi cô cuộn lại giống như cười. “Tên anh là gì?”
Tớ nhắm mắt lại suy nghĩ thật kỹ lưỡng, cố gắng lôi nó ra từ trong trống không vô tận, nhưng loại này tớ đã làm nhiều lần. “Rrr,” Tớ nói, cố gắng phát âm ra.

“Rừa. Tên anh là Rừa.”
Tớ lắc đầu. “Rrrrr …”

“Rrr. Nó bắt đầu bằng chữ R.”
Tớ gật đầu.

“Robert.”
Tớ lắc đầu.

“Rick. Rodney.”
Tớ lắc đầu.

“Uh ………. Rambo.”
Tớ thở dài cúi đầu nhìn xuống bàn.

“Thôi được rồi tôi gọi anh là “R”. Bắt đầu là như vậy phải không?”
Mắt tớ nhìn lại cô. “R”. Một nụ cười hiện lên mặt tớ.

“Chào anh R,” cô nói. “Tôi là Julie. Nhưng anh cũng biết tên tôi rồi phải không? Đoán được mà tôi bây giờ nổi tiếng vãi hàng.”
Cô đẩy chai bia về phía tớ. “Uống một ngụm nào.”

Tớ nhìn cái chai một hồi, một cảm giác kỳ lạ giống như là muốn mửa vì việc suy nghĩ đến trong đó có cái gì. Một màu hổ phách đậm trong veo. Nước tiểu không sinh khí. Nhưng tớ không muốn hủy hoại cái thời điểm ấm áp này với sự nghi ngờ ngu ngốc của một zombie. Tớ nhận lấy chai bia và uống một ngụm lớn. Tớ có thể cảm nhận được bia đang chảy xuyên qua những lỗ lủng nhỏ xíu trong bụng và làm ướt áo tớ. Đó là … Có thể đó là một ký ức xa xôi của trải nghiệm uống bia còn lại từ cuộc sống trước đó. Nếu như vậy, hiện thời tớ thuộc loại nhẹ cân.

Julie nhăn mặt trước vẻ mặt ngớ ngẩn của tớ. “Uống hết đi,” cô nói. “Tôi thật sự là cô gái thích rượu nhiều hơn.”

Tớ uống thêm một ngụm nữa. Tớ có thể nếm mùi son môi cô ấy trên miệng chai. Tớ tự hình dung cảnh tượng cô ta diện quần áo cho một buổi biểu diễn, mái tóc dài ngang vai của cô suôn mượt và thời trang, thân hình bé nhỏ của cô tỏa sáng trong một cái váy dạ tiệc màu đỏ, và cảnh tớ hôn cô, son môi cô nhòe nhoẹt trên miệng tớ, màu đỏ thẫm lan rộng trên đôi môi màu xám xịt của tớ.
Tớ đẩy chai bia ra xa khỏi tớ.

Julie cười khẩy và trở lại ăn mì của cô. Cô cắm cúi vào đĩa thức ăn vài phút, quên hẳn cả sự hiện diện của tớ bên cạnh bàn. Tớ chuẩn bị thử bắt chuyện từ từ với cô thì ngay lúc đó ngước mắt nhìn tớ, tất cả niềm vui đã biến mất trên gương mặt cô, và nói, “Thế nào R, tại sao anh lại giữ tôi ở đây?”

Câu hỏi đập vào mặt tớ như cái tát bất ngờ. Tớ nhìn lên trần nhà. Tớ quơ tay chỉ chung chung hướng về những tiếng rên rỉ từ xa của đồng loại zombie. “Giữ an toàn cho cô!”

“Láo toét.”
Sự im lặng bao trùm. Cô trừng mắt nhìn tớ. Mắt tớ co lại.

“Nghe đây,” cô nói. “Tôi biết anh đã cứu tôi một mạng lúc ở trong thành phố. Anh biết tôi cảm kích anh về điều đó. Rồi sao. Cảm ơn đã cứu tôi. Không giết tôi. Cái gì cũng được. Nhưng anh dẫn tôi đến chỗ này, tôi chắc anh có thể dẫn tôi ra. Trở lại vấn đề, tại sao anh giữ tôi lại chỗ này?”

Đôi mắt cô nóng như than lửa chiếu lên mặt tớ, tớ chợt nhận ra mình không thể thoát thân. Tớ đặt một tay trên ngực chỗ trái tim. ‘Trái tim’ tớ. Chả biết cái cơ quan nội tạng tôi nghiệp này còn có thể đại diện cho cái gì không? Nó vẫn nằm bất động trong ngực tớ, chẳng hề đập, chẳng hề có tác dụng gì, nhưng cảm giác của tớ dường như vẫn còn xuất phát từ bên trong vách tim lạnh lẽo đó. Sự buồn bã lặng căm của tớ, khoảng trống không kéo dài của tớ, niềm vui kích động hiếm hoi của tớ. Chúng được trộn đều trong ngực tớ và tràn ra từ đó, tuy có phai nhạt và yếu ớt đi nhưng vẫn là sự thật.

Tớ áp tay lên ngực. Rồi từ từ hướng tới Julie, đặt tay lên ngực cô. Tớ xoay sở cách nào đó để vẫn nhìn vào mắt cô.

Cô nhìn xuống tay tớ rồi trố mắt nhìn tớ. “Oh cái đệch, có phải anh …? Anh dám ghẹo tôi!”

Tớ rút tay lại, cúi mặt xuống bàn, khoan khoái vì tớ có khả năng đỏ mặt.
“Cần …… phải đợi,” tớ lầm bầm trong miệng. “Họ … .. nghĩ cô là …..zombie mới. Họ sẽ để ý.”

“Bao lâu?”

“Vài …… ngày. Họ sẽ ….. quên.”

“Lạy Chúa,” cô thở dài, lấy tay che mắt lắc đầu.

“Cô sẽ …. không sao,” Tớ nói với cô ấy. “Tôi hứa.”

Cô lờ đi. Cô rút cái máy iPod từ trong túi ra và đeo tai nghe vào. Cô quay lại với đĩa thức ăn, nghe nhạc đối với tớ mà nói chỉ là những tiếng xì xèo mơ hồ.

Cuộc hẹn hò này không được tốt lắm. Một lần nữa sự ngớ ngẩn của ý nghĩ nội tâm đã lấn áp tớ. Tớ muốn bò ra khỏi cái vỏ da của mình, chạy trốn cái xấu xí của bản thân với da dẻ khó coi để trở thành một bộ xương, trần trụi và không ai biết. Tớ định đứng dậy và rời đi thì Julie kéo một tai nghe ra nheo mắt liếc nhìn tớ một cách sắc sảo. “Anh thật là . . . khác biệt, phải không?” cô nói.
Tớ không trả lời.

“Bởi vì tôi chưa bao giờ nghe thấy zombie biết nói gì khác ngoài chữ “não!” và cái tiếng rên rỉ kinh người kia thôi. Tôi hy vọng anh không mong thấy tôi cứ ngồi trong cái nhà phi cơ để tắm máu cả tuần chứ.”

Tớ suy nghĩ một hồi. Một đống hình ảnh lộn xộn tràn ngập trong đầu tớ, có thể đó là những đoạn phim ngắn mà tớ đã xem, tất cả đều là những phim tình cảm lãng mạn màu mè và không tưởng. Tớ phải tự đi điều chỉnh lại bản thân mình mới được.
“Tôi sẽ . . . thưởng thức,” tớ xuôi miệng nói và nở một nụ cười không thuyết phục lắm. “Cô là . . . . khách.”

Cô trợn mắt rồi trở lại việc ăn uống. Tai nghe thứ hai vẫn còn nằm trên bàn. Cô ta lấy nó mời tôi nghe một cách tự nhiên mà không cần ngước đầu lên. Tớ nhét nó vào tai và giọng ca của Paul McCarney kéo dài trong đầu tớ, tiếng hát vang lên những từ đối nhau như, có/không, cao/thấp, tạm biệt/chào.
“Anh biết không, John Lennon thù bài hát này lắm.”
Julie nói khi bản nhạc vẫn còn đang chơi, cô nói về phía tớ nhưng thật sự không phải kể lể với tớ. “Anh ta nghĩ đây là những lời nói lắp vô ý nghĩa. Chuyện vui đến từ một gã viết bài ‘Tôi là hải cẩu.’”

“Làm …tốôt lắm,” tớ nói.
Cô ngừng lại, nhìn tớ, nghiêng đầu ngạc nhiên trong vui vẻ. “Đúng vậy.”

Cô uống một ngụm bia, quên cả dấu môi của tớ trên vành miệng chai, mắt tớ trợn trắng trong khoảnh khắc hoảng sợ. Rất may không có gì xảy ra. Có thể sự nhiễm độc của tớ không thể truyền qua những lúc đơn giản như thế. Có thể nó cần phải có sự mạnh bạo của một cú cắn.

“Mặc kệ,” cô nói, “loại nhạc này có kích thích với tôi hiện nay.”
Cô nhảy qua bài khác. Tớ nghe một đoạn ngắn của Ava Gardner hát bài “Bill” rồi cô lại nhảy qua bản khác vài lần nữa cho đến khi gặp một điệu nhạc rock lạ lùng, cô mở to lên. Xa xa tớ biết nhạc nhưng tớ không nhe được giai điệu. Tớ quan sát Julie lắc đầu qua lại với đôi mắt nhắm. Ngay tại lúc này, ở đây, ở một nơi tối tăm nhất và lạ lùng nhất với một bầy zombies, âm nhạc làm cô chuyển động và tín hiệu sinh mạng của mạnh lên. Tớ lại ngửi thấy nó, một làn hơi nước lấp lánh màu trắng tỏa ra khỏi lớp máu đen của tớ. Ngay cả cho sự an toàn của Julie, tớ không thể kềm hãm chính mình muốn hút khô nó.

Sao mình lại tệ như thế. Tớ nhìn kỹ tay mình, cơ bắp màu xám xanh xao, lạnh lẽo, cứng nhắc, tớ mơ ước nó hồng hào ấm áp mềm mại để có thể hướng dẫn, xây dựng và vuốt ve. Tớ mơ tế bào máu của mình bài tiết chất độc không ngừng phát triển và thắp sáng như đèn Giáng Sinh từ sâu trong cơ thể tớ. Có phải tớ sáng tạo ra tất cả giống bia kích thích. Một loại thuốc trấn an. Một ảo tưởng tích cực. Dù loại nào đi nữa, tớ cảm thấy sự hiện hữu tầm thường của mình đang sụp đổ, tạo thành nhịp tim đập như ngọn đồi và thung lũng.

“Anh cần phải quẹo sát hơn. Anh gần như chạy ra ngoài lề mỗi khi anh quẹo.”

Tớ xoay cái tay lái bằng da mỏng manh và đạp mạnh chân ga. Chiếc Mercedes phóng nhanh tới trước làm đầu bọn tớ giật ngược ra sau.

“Trời! Anh thích đua lắm hả. Anh có thể đạp ga nhẹ hơn được không?”

Tớ chợt ngừng lại đột ngột và quên đạp cần ly hợp hộp số làm chết máy. Julie trợn tròn mắt và cố gắng giữ bình tĩnh trong giọng nói. “Nè, nhìn đi.” Cô khởi động máy, gác chân qua đùi tớ, đặt bàn chân cô lên bàn chân tớ. Dưới sức đạp của cô, tớ đổi chân ga cho cần ly hợp hộp số và chiếc xe chuyển động lăn bánh. “Giống như vậy,” cô nói và trở lại chỗ ngồi của mình. Tớ thở ra thoải mái.

Bọn tớ chạy trên đường băng, chạy tới chạy lui dưới cái nắng vừa phải của buổi trưa. Tóc bọn tớ tung bay trong gió. Vào thời điểm này, ở trên chiếc xe đua màu đỏ đời 64 với cô gái trẻ đẹp, tớ không thể tìm thấy một hoàn cảnh nào cổ điển hơn như trong phim. Trí óc tớ miên man trôi đi và tớ đã quên mất việc tập trung lái xe đây là việc tớ có thể làm. Tớ lạc tay lái trên đường băng và quẹt vào vành trước một chiếc xe cầu thang làm cho giáo đường bọn Boneys xộc xệch. Cú va chạm làm đầu bọn tớ giật ngược và tớ nghe tiếng răng rắc từ cần cổ mấy đứa trẻ ngồi phía sau. Chúng rên rỉ phản đối nhưng tớ vội nạt chúng. Tớ cảm thấy mắc cở và tớ không cần chúng làm rối thêm.

Julie nghiên cứu vết đụng ở vành trước xe, cô lắc đầu nói, “Đệch, R. Chiếc xe này quá đẹp.”

Đứa con trai tớ vụng về chồm tới cố gắng cắn vai Julie, tớ thò tay ra sau gõ vào đầu nó. Thằng bé bật xuống chỗ ngồi, khoanh tay lại, trề môi ra.

“Không được cắn!” Julie rầy nó và vẫn tiếp tục xem xét chỗ xe bị đụng.

Khi bọn tớ quay về nhà, tớ nhận ra hội đoàn “Chết” đang bước ra khỏi cánh cổng của chiếc phi cơ chở hàng. Giống như một đám tang diễu hành, đám zombies này bước đi từng hàng ngay ngắn, chậm rãi, từng bước tiến về giáo đường. Một nhóm bọn Boneys đang dẫn đoàn người hành hương, tiến tới phía trước có nhiều mục đích hơn bất kỳ nhóm nào khác. Bọn chúng là một trong những số người ít ỏi luôn luôn biết chính xác chỗ nào chúng muốn đi và cái gì chúng đang làm. Chúng không do dự, không ngừng hay thay đổi hành trình và thi thể chúng cũng không phát triển hoặc mục rữa. Chúng không hề thay đổi. Một đứa trong bọn chúng nhìn thẳng vào tớ làm tớ nhớ lại thời kỳ Đen Tối (1) trong lịch sử bị tạt át-xít mà tớ đã thấy chỗ nào đó, cảnh tượng một xác chết thối rữa chế nhạo một cô gái còn trẻ trinh trắng tròn trĩnh.

Quod tu es, ego fui, quod ego sum, tu eris
Bạn là gì, tôi đã từng là bạn.
Tôi là gì, bạn sẽ trở thành tôi.

Tớ dứt khỏi cái nhìn từ hốc mắt của bộ xương đó. Ngay khi bọn tớ chạy qua đoàn người, vài người trong số zombies liếc bọn tớ một cách vô tư và tớ thấy vợ tớ. Cô ấy bước cạnh bên một gã đàn ông, tay cô nắm chặt tay gã. Mấy đứa con tớ nhận ra cô trong đám đông, chúng đứng dậy ở ghế đằng sau vẫy tay và gầm gừ lớn tiếng. Julie dõi mắt theo hướng nhìn bọn trẻ và thấy vợ tớ đang vẫy tay lại. Julie nhìn tớ. “Hình như đó là . . . vợ anh.”
Tớ không trả lời. Tớ nhìn vợ chờ đón một sự khiển trách nào đó. Nhưng gần như không hề có một sự nhận biết nào trong mắt cô ấy. Cô nhìn chiếc xe, cô nhìn tớ. Cô nhìn thẳng phía trước và tiếp tục bước đi, tay trong tay với gã đàn ông khác.

“Có phải vợ anh không?”
Julie hỏi lần nữa, gằn giọng. Tớ gật đầu.

“Gã đi với cô ta là ai?”
Tớ nhún vai.

“Có phải cô ta cắm sừng anh hay chuyện gì?”
Tớ nhún vai.

“Chuyện ấy không làm anh khó chịu?”
Tớ nhún vai.

“Dẹp cái nhún vai của anh đi, đồ khốn nạn! Tôi biết anh có thể nói, nói gì đi chứ.”
Tớ suy nghĩ một phút. Bóng dáng vợ tớ mờ dần theo khoảng cách, tớ đặt một tay lên ngực. “Chết rồi.”
Tớ đảo tay về phía vợ tớ. “Chết rồi.”
Mắt tớ ngước nhìn lên trời và mất tập trung. “Muốn … đau khổ. Nhưng … không có.”

Julie nhìn tớ trông chờ những lời giải thích tiếp theo và tớ tự hỏi có phải tớ đã diễn tả được điều gì không với sự ngập ngừng và lẩm bẩm một mình. Có phải những từ ngữ của tớ thực tế dễ nghe hoặc chúng chỉ vang vọng trong đầu tớ khi người khác chăm chú nhìn tớ chờ đợi. Tớ muốn thay đổi cách chấm câu. Tớ ao ước được dùng tán thán từ nhưng tớ chết đuối trong cái ngôn ngữ này.

Julie chăm chú nhìn tớ một hồi nữa rồi quay mặt nhìn phía trước kính chắn gió nhìn cảnh trước mặt. Phía bên phải, lối vào tối tăm của những thông đạo lên máy bay, đã từng sống động với những du khách hiếu kỳ trên đường khám phá thế giới, mở rộng tầm mắt, tìm kiếm tình yêu, danh tiếng và vận may. Phía bên trái, một chiếc phi cơ Dreamliner đen tối và tan nát.

“Bạn trai của tôi cũng đã từng gian dối một lần.”
Julie nói với cái kiếng chắn gió.

“Bố của anh ta nhận nuôi một cô gái trong khi chờ tìm một gia đình nuôi cô ấy, một đêm kia bọn họ uống say sưa, không biết gì và chuyện ấy xảy ra. Thực tế đó chỉ là một tai nạn, và anh ấy đã thú tội với tôi một cách thành thực và cảm động nhất, anh ta thề với Thượng Đế rằng anh ta yêu tôi vô cùng và anh ta có thể làm bất cứ điều gì để thuyết phục tôi, blah blah blah, nhưng đó không phải là vấn đề, tôi vẫn suy nghĩ về nó và suy xét nó trong đầu mình rồi cảm thấy rối loạn với nó. Tôi khóc cả mấy tuần lễ liền. Trên thực tế tất cả những bản nhạc MP3 buồn nhất của tôi đã bị mòn hết rồi.”
Cô lắc đầu chậm chạp. Mắt cô hướng xa xôi.

“Mọi thứ chỉ …… Đôi khi tôi cảm thấy khó quên. Khi chuyện đó xảy ra với Perry, tôi rất muốn được ….. giống như anh.”

Tớ nhìn cô. Cô dùng một ngón tay vuốt tóc và xoay xoay một lọn tóc. Tôi nhận ra vết thẹo mờ nhạt trên cổ và cánh tay cô, những vệt mỏng quá sức đối xứng để có thể xem là tai nạn. Cô chớp mắt và đột nhiên liếc nhìn tớ giống như tớ đánh thức cô dậy từ một giấc mơ.

“Tôi không biết tại sao tôi lại kể cho anh nghe chuyện này,” cô nói một cách phiền muộn. “Thôi được, bài học hôm nay chấm dứt. Tôi mệt rồi.”

Không nói thêm gì nữa, tớ lái xe về nhà. Tớ đạp thắng quá chậm và đậu xe lại với vành đằng trước lún sâu vào mặt nạ đằng trước chiếc xe Miata. Julie thở dài ngao ngán.

Buối tối hôm đó, bọn tớ ngồi vắt chân trong khoang giữa trong chiếc phi cơ 747. Một cái đĩa chứa mì Thái đã được hâm nóng bằng lò vi ba đang nằm trước mặt Julie chờ nguội. Tớ ngắm nhìn cô trong im lặng khi cô cắm nĩa vào đĩa mì. Ngay cả khi không làm hoặc không nói gì cả, cô ấy đáng được ngắm nhìn. Cô nghiêng đầu, đôi mắt cô chuyển động, cô cười và nhúc nhích thân mình. Suy nghĩ bên trong đầu cô hiện hết lên trên gương mặt cô như trong rạp chiếu phim.

“Thật quá sức im lặng ở đây.”
Cô nói và đứng dậy. Cô bắt đầu tìm kiếm trong đống đĩa nhạc của tớ.

“Cái gì đây toàn là đĩa nhựa. Không thể nào hiểu làm thế nào sử dụng cái iPod.”

“Âm thanh …..tốt hơn.”

Cô cười. “Ồ, người thuần túy hả.”

Tớ làm một động tác chuyển động trong không khí với ngón tay của mình. “Nghe thực hơn. Sống động …..hơn.”

Cô gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng cũng nhiều phiền não hơn.”

Cô lật tung cả đống đĩa và nhăn mặt một chút. “Không có cái đĩa nào mới hơn giống như …..năm 1999. Có phải đó là lúc anh chết hay sao đó phải không?”

Lại thêm một chướng ngại trong việc dò đoán tuổi của tớ. Tớ không hề có tí ý kiến gì về việc bọn tớ ở năm nào. Năm 1999 có thể là 10 năm về trước hoặc chỉ là ngày hôm qua. Người ta có thể thử diễn giải ra thời điểm không gian bằng cách nhìn những vết vụn của đường sá, đỉnh của cao ốc, những kiến trúc mục nát hoặc mỗi phần của thế giới đang thối rữa với tốc độ của chúng. Có những thành phố có thể nhầm lẫn với khu tàn tích Aztec, và cũng có những thành phố chỉ trống vắng tuần trước, những chiếc máy truyền hình vẫn còn thức giấc cả đêm ồn ào với màn hình toàn những chấm hột. Cà phê và trứng chiên chỉ bắt đầu mốc meo.

Chú thích:
(1) Dark Age: thời Trung cổ được xem như một thời điểm rối loạn được đánh dấu bằng sự mất mát của học vấn cổ điển.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK