Mục lục
[Dịch]Tiên Lộ Phong Lưu- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lân Thái Tuyền vẫn dùng giọng hài hòa:

- Vì dân vì nước là chỗ ở của đại nghĩa. Chưởng giáo làm những gì, tất nhiên có lý của nó. Nhưng Lạc Hiên nói cũng có lý, những năm này chưởng giáo vứt bỏ Long trì không ở, giáo vụ không người nào trông coi, đã loạn hết rồi. Cứ thế mãi, đối với Thái Ất chân tông ta có nhiều bất lợi.

Túc Vị Ương vẫn không nói một lời, dưới ánh trăng, chuôi trường kiếm quái dị trên vai giống như một phi long uốn éo, tựa hồ tùy thời cũng sẽ phá không bay đi.

Đồng Trạch xuôi tay đứng thẳng một bên, mặt không chút biểu tình, tựa hồ không nghe thấy bọn họ nghị luận. Bọn bốn người đi xa, hắn mới dẫn Trần Tiểu Thiên tiến vào soái trướng.

Xem ra Đồng Trạch nói vật tư cạn kiệt xác thực không sai, ngay cả trướng của chủ soái trung quân cũng không có chút nến, mà là đốt mấy cành tùng chiếu sáng. Bên trong trướng trần thiết đơn giản, chỉ có một án bằng, trên mặt đất để mấy cái bồ đoàn, vẫn không rời bản sắc Đạo gia.

Một thân ảnh đứng trước mộc bình, đang xem kỹ một bản đồ khổng lồ trên vách. Bóng lưng của y cũng không cao lớn, nhưng Trần Tiểu Thiên vừa bước vào trướng, tâm thần đã bị hấp dẫn. Hắn kìm lòng không đậu thả chậm cước bộ, hoàn toàn không có chú ý tới Đồng Trạch đã lặng yên không nói một tiếng thối lui ra ngoài.

Vương Triết nhìn chăm chú vào bản đồ, ngón tay chậm rãi quẹt qua, chuyển về góc dưới của bản đồ. Bỗng nhiên y vương vai, bóng lưng nháy mắt trở nên hùng vĩ, giống như một ngọn núi cao không thể chạm tới, tản mát ra khí thế bức người, ngay cả ánh lửa phát ra từ cành tùng cũng bị đè nén ảm đạm hẳn.

Trần Tiểu Thiên cổ họng phát khô, hắn cảm thấy mình tựa như đối mặt với một vòng mặt trời chói chang, mặc dù y không xoay người lại, nhưng thân thể của hắn giống như bị y nhìn thấu từ trong ra ngoài.

Ngọn lửa như mỉm cười nhảy múa, ánh sáng một lần nữa trở nên sáng rõ. Khí thế bức người từ từ tiêu tán, người đứng trước bản đồ từ từ xoay người lại.

Trần Tiểu Thiên vất vả thở phào, trên trán toát lớp mồ hôi lạnh. Ngoài dự liệu của hắn, vị Thái Ất chân tông chưởng giáo, Tả võ vệ đại tướng quân thanh danh hiển hách này có mặt mũi thanh thoát và trẻ hơn Lân Thái Tuyền nhiều. Dưới hàm râu dài đen như mực, tựa hồ ông ta không lớn hơn Hàn Canh bao nhiêu. Người này chắp hai tay sau lưng, thân hình như hạc đứng giữa đình, phảng phất không có bất kỳ mưa gió nào có thể thổi bay. Cặp mắt đen nhánh trầm tĩnh, thần quang nội liễm, cho thấy tuổi của ông ta tuyệt không phải nhỏ như nhìn qua đơn giản như vậy.

Khác với cái hiểu của Trần Tiểu Thiên về đạo gia và sự tưởng tượng về Đạo gia chưởng giáo, vị này thân kiêm quân chức tướng quân, khí chất khác thường.

- Ngươi không phải là một gã thương nhân!

Vương Triết bảo:

- Nói cho ta biết thân phận của ngươi.

Trần Tiểu Thiên cố hết sức nuốt nước bọt. Người trước mắt này không phải là Lân Thái Tuyền hoặc là Đồng Trạch, hắn bịa chuyện xưa nói ra chỉ sợ không kể được một câu đã bị vạch trần tại chỗ rồi.

Đây là một canh bạc. Nếu như không thể thắng được sự túi nhiệm của Vương Triết, hắn không chừng sẽ nguy hiểm đến tánh mạng ngay lập tức. Nhưng làm sao cho ông ta tin tưởng hắn đây?

Trần Tiểu Thiên khẩn trương suy tư một lúc lâu, cuối cùng cắn răng:

- Ông nhất định sẽ không tin.

Vương Triết đứng chắp tay, thản nhiên nói:

- Nói nghe một chút xem sao.

Trần Tiểu Thiên hạ quyết tâm nói Thật:

- Lúc ấy ta trên đường đi đến một nơi, tham gia một cuộc phỏng vấn. Ở trên máy bay, đột nhiên gặp phải dông sét...

Trần Tiểu Thiên đem mọi chuyện đã phát sinh trên người mình kể từ đâu chí cuối cho Vương Triết nghe, xong rồi kết chuyện:

- Chờ khi ta tỉnh lại, thì đã thấy yêu thú cùng kỵ binh của ngươi đang đấu chiến. Ta cũng không hiểu hết thảy mọi chuyện phát sinh là làm sao, cái thế giới này so với chỗ ta ở hoàn toàn bất đồng.

Trần Tiểu Thiên nói xong, không khỏi chột dạ. Lời nói này thật là giống nói quỷ nói mơ, ngay cả hắn là người trong cuộc cũng cảm thấy không ổn. Nhưng Vương Triết lẳng lặng nghe, trên vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào.

- Ngươi nói ở trên 'Phi cơ' ...

Nói đến từ ngữ xa lạ nay. Vương Triết chần chừ một chút:

- ...Gặp được lôi điện màu tím, vậy hình thức lôi điện thế nào?

Trần Tiểu Thiên hồi tưởng:

- Rất dày đặc, giống như mạng nhện vậy. Thoạt nhìn cảm giác rất xa, lại giống như rất gần. Vừa xoay tròn, vừa không ngừng sáng lên...

Vương Triết nghe cực kỳ chăm chú, Trần Tiểu Thiên bỗng nhiên thất thanh:

- Chẳng lẽ đó chính là Thời không chi môn?

Định Cường đã nói, thế giới hắn sống có nhiều khe hở thời gian và không gian, liên kết cùng với các thế giới bình hành khác. Con người có thể xuyên qua các cửa sổ thời không này, xuyên việt đến một thời không khác.

Vương Triết chậm rãi nói:

- Ta không biết cái gì là Thời không chỉ môn. Nhưng trên người của ngươi có Sinh tử căn, đó là thư ta bình sinh mới thấy lần đầu.

- Sinh tử căn?

Trần Tiểu Thiên dám thề cho tới bây giơ hắn chưa bao giờ nghe qua thư đồ vật như vậy.

Vương Triết giơ tay lên chỉ, xa xa một chút, Trần Tiểu Thiên câm giác phía bên phải huyệt Thái Dương của mình nhất thời truyền đến một luồng nhiệt ấm áp.

- Thiên địa khí, tạp song lưu, gặp sinh thi sinh, gặp sát thi hung. Sinh tử căn, đó là thứ có thể đem tử khí hóa thành sinh cơ. Ngươi có thể chưa phát hiện ra, ngươi chạm tới thực vật hay mầm sống gì đó sẽ sinh trưởng đặc biệt nhanh chóng? vết thương trên người đặc biệt dễ khép lại và lành nhanh đúng không?

Trần Tiểu Thiên đột nhiên nhớ tới cỏ xanh trong lều. Chỉ ngắn ngủn hai tiếng đồng hồ mà hắn đã có thể làm cỏ nảy mầm, mọc tới đầu gối. Chẳng lẽ là bởi vì trên người hắn có Sinh tử căn? Nhưng hắn nhớ được mình ở địa cầu không có loại năng lực đặc thù này. hắn trồng hoa hoa cỏ cỏ, thậm chí so với người khác còn chết nhanh hơn. Chẳng lẽ là lúc xuyên việt, luồng sét kia đánh trúng hắn tạo ra, hay la luồng sét khi hắn đứng trên sân thương tòa nhà?

Trần Tiểu Thiên khẩn trương suy tư, hóa tử khí thành sinh cơ, có phải có nghĩa là sau khi tiếp xúc qua tử vong, những hơi khí tử vong kia trải qua Sinh tử căn trên người hắn sẽ chuyển thành năng lượng cần cho sinh mênh?

Trải qua hiện đại văn minh giao huấn, Trần Tiểu Thiên bản năng không tin loại thần thoại này. Nhưng nghĩ đến chuyên sau khi xuyên việt gặp phải những thú nhân hóa thành sư tử mạnh mẽ kia, rồi cái búng tay phóng ra Liệt Hỏa kia, sự tin tưởng của hắn có chút dao động. Dù sao, đây không phải là cái thế giới mà cuộc sống của hắn đã từng trải qua.

Trần Tiểu Thiên nhíu lông mày nghỉ một lát, sau đó hỏi:

- Sinh tử căn có ích lợi gì ?

Vương Triết thản nhiên đáp:

- Ta không biết.

Ánh mắt của y sáng quắc nhìn Trần Tiểu Thiên:

- Ta chỉ ở trong điển tịch đọc biết về Sinh tử căn, lời lẽ bên trong cũng không tỏ tường. Bất quá, người có sinh tử căn trên người sẽ có dương khí đặc biệt nồng nặc, là một trong thất đại linh căn cực hiếm của người tu đạo. Ngươi nếu không có tu tập qua pháp thuật bồi luyện chân dương, dương khí nồng đậm như thế chỉ có thể là trên người có sinh tử linh căn mà thôi.

Nguyên lại là y đoán. Trần Tiểu Thiên thất vọng. Chợt nghĩ tới Lân Thái Tuyền khi gặp phải hắn cũng lộ ra ánh mắt kỳ quái. Lão nhân kia hơn phân nửa là nhìn ra dương khí phát ra trên người hắn, nói không chừng còn xem hắn là đại cao thủ, không trách được nói tốt thay hắn như vậy.

Trần Tiểu Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định:

- Trên người của tôi vừa là sinh cơ vừa lại là dương khí, có phải đối với người cũng hữu dụng hay không? Nếu có người bị thương hay bệnh gì đó, tôi đem sinh cơ dương khí truyền qua, người đó có phải là có thể khôi phục như lúc ban đầu hay không?

Vương Triết nói:

- Theo đạo lý mà nói, đúng là như thế chỉ bất quá...

- Chỉ bất quá cái gì?

Vương Triết nhìn thật sâu vào hắn một cái:

- Ngươi biết như thế nào là đem sinh cơ truyền cấp cho người không?

Trần Tiểu Thiên ngơ ngác một chút, sau đó lắc đầu.

-----o0o-----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK