...Không biết từ bao lâu về trước...
Tại một không gian hỗn độn, tối đen mù mịt, bão tố, mưa giông,.... có một nhân ảnh chạy đến trông vô cùng rách rưới và tả tơi, chợt người đó khựng lại, phun ra một bãi máu. Trong chốc lát có 4 người khác chạy đến với tốc độ khủng khiếp bao vây lấy người kia.
Một người hét lên:
- Thiên Ma Vương chịu chết đi!
- Hừ! Con mẹ nó các ngươi luôn mồm tự nhận là chính nhân quân tử mà lại không biết xấu hổ dùng trò hạ độc hèn hạ với ta, có kẻ nào dám chiến với ta? Lại còn lấy nhiều khi dễ ít, chẳng lẽ còn cho là ta sợ các ngươi? Hôm nay lão tử có chết cũng sẽ kéo các ngươi theo cùng.
Nói rồi, người kia cũng vận hết sức lực toàn thân lao vào quần chiến cùng 4 người.....
.....Thiên hoang địa phế.....Trời đất rung chuyển.....
...Qua bao năm tháng...
Gần như lại cùng một khu vực.
1 thân ảnh gần như giống hệt nhân ảnh trước trông cũng rách rưới và tả tơi như vậy bị một đám 3 người truy đuổi.
Nhưng tình tiết lần này lại không như lần trước.
Thân ảnh kia vẫn hiên ngang, ngạo nghễ như vậy nhưng lại mang một sự mờ mịt, mờ mịt đến đáng sợ.
Hắn cũng là Vương...mà lại là Ma Vương.
Người trước xưng Thiên Ma Vương vì hắn tự nhận mình mạnh hơn cả thế giới, kiêu ngạo vô cùng nhưng chưa bao giờ phá hoại tôn nghiêm của chính mình. Đúng vậy! Đó là tôn nghiêm của cường giả: khinh thường mưu mô quỷ kế, dùng thực lực chân chính quyết định tất cả.
Người sau xưng Ma Vương vì cuộc sống hạnh phúc lúc trước bị phá hủy để hắn đánh mất bản ngã, dùng dã tâm thống trị thế giới làm mục tiêu, lấy ước muốn trả thù làm lẽ sống, làm mọi thủ đoạn để thực hiện được mục đích của bản thân. Nay sắp thực hiện được âm mưu: tu luyện đại thành đột phá thành công, thế mà lại bị phát hiện sử dùng nhân huyết để tăng tu vi. Cuối cùng bị cả thế giới tập hợp tiêu diệt. Nhưng...chỉ một chữ nhưng cũng đủ quyết định tất cả vì hắn đột phá thành công, luyện được bất tử chi thân.
Ba người kia thì khác, họ là Tam Đại Thiên, 3 kẻ cùng với Ma Vương được cho là Đệ Nhất Nhân cùng thời, cũng là kẻ thù bất diệt của nhau, cũng là huynh đệ vào sinh ra tử với nhau vậy mà phải cùng truy sát Ma Vương.
Bốn người không nói một lời chỉ đưa mắt nhìn nhau rồi giống như tập trước cùng lao vào nhau.....
.....Hôn Thiên Ám Địa.....
Xem xong viễn cảnh như một cái máy chiếu kia, Tôn Thiên Thành thở dài, vì hắn biết kết quả. Bốn người ngang tài ngang sức nhưng Tam Đại Thiên lại nương tay, dù sao cũng từng bước tu luyện từ lúc vô danh đến lúc trở thành Đệ Nhất Nhân, đó là tình cảm của họ dành cho Ma Vương như một người bạn, là sự kính trọng như một kẻ thù. Còn Ma Vương lại khác, hắn không quan tâm bất cứ thứ gì nên hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn. Cuối cùng Tam Đại Thiên thất bại và để ngăn Ma Vương hấp thụ bọn họ thì họ phải tự bạo, chỉ để lại thế giới này những môn công pháp, vũ khí, đan dược,.......của mình và rất ít người biết đến họ.
Lúc đầu Tôn Thiên Thành còn có quá coi thường Ma Vương, không ngờ hắn lại mạnh đến như vậy mạnh đến mức cả Tam Đại Thiên - ba người mạnh nhất thời đó cũng bị đánh bại ( dù có nương tay). Còn Thiên Ma Vương thì Tôn Thiên Thành trực tiếp bỏ qua dù sao thì người từ mấy vạn năm về trước thì có tìm cũng chẳng có manh mối gì mà Thành thì cũng chẳng cố liên hệ gì với ông ta cả.
Bây giờ thì Tôn Thiên Thành khao khát sức mạnh hơn ba giờ hết vì hắn biết Ma Vương rất mạnh, vô cùng mạnh mà nếu hắn không tiêu diệt được Ma Vương thì hắn sẽ bị tiêu diệt.
- Haizzz... Thôi thì cứ thử xem Bắc Thành Chiến là như thế nào, biết đâu tìm được con mồi nào ngon để kiếm kinh nghiệm đã.
Tôn Thiên Thành lười biếng nói rồi chạy vào rừng.