Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Vừa là ác quỷ, tương tự hồ ly tinh, thực chất là hổ đói!



- Đây là chỗ nào? - Mạn Thuyền vạch rèm lên, ngó dáo dác xung quanh bụi lùm um tùm.
- Xin lỗi, huynh không biết. - Văn Trác cúi gằm mặt xấu hổ.

Vẫn cái tính lơ đãng, không thể tập trung vào việc gì hết. Để hắn đánh xe một hồi, cuối cùng trở thành tình huống hắc mã tự chọn đường đi. Con ngựa tinh khôn không đi theo đường mòn mà nhanh chóng tìm được một tràng cỏ tươi ngon mơm mởn. Trong khi hai vị hành khách trên xe trừng mắt to mắt nhỏ với nhau, nó thong thả ăn tối.

Mạn Thuyền nhìn sắc trời không còn sớm, biết giờ này tìm đường là vô vọng. Nàng hừ một tiếng coi như trách mắng, sau đó nhảy xuống xe. Văn Trác quan sát chuỗi hành động đó, thầm thở dài. “Xem ra vết thương không nặng lắm, công phu vẫn chưa suy xuyển mấy.”

Dù sao đây cũng là Tàng Kiếm, ma đầu tàn ác nổi danh thiên hạ. Tuy trước mắt nàng không làm hại Văn Trác, nhưng hắn vẫn quyết tâm tìm cơ hội trốn đi. Bề ngoài thuần khiết nhưng hai tay nàng nhuốm đầy máu của võ lâm nghĩa sĩ. Văn Trác ở trong Tử Giới cốc cũng đã nghe đầy tai về những chiến tích của Mạn Thuyền. Từ gian dương đại đạo đến tông sư đạo mạo đều có thể là nạn nhân của Tàng Kiếm. Nàng chọn đối tượng không xem tư cách, mà chỉ nhắm đến những kẻ dùng kiếm nổi danh.

Văn Trác cũng kinh ngạc vì nghe nói Tàng Kiếm chuyên sưu tập vũ khí của những kẻ chiến bại. Nhưng trên xe ngựa của Mạn Thuyền lại không thấy dấu bất kỳ thanh gươm nào. Hắn cũng muốn mở lời, nhưng lúc này lại cảm thấy e dè lo ngại. Nàng đâu chỉ là Mạn Thuyền, cô nương mài dao đã trò chuyện cùng hắn suốt ba ngày qua.

Giờ đây quan hệ của bọn họ là gì nhỉ? Kẻ cướp và chiến lợi phẩm, ác quỷ và nô lệ, kẻ thống trị và tù binh ... Trong bất kỳ tình huống nào, Văn Trác cũng đều là vật sở hữu của Mạn Thuyền hết. Chẳng lẽ hắn phải một lần nữa chịu thân phận bị giam cầm?

- Nghĩ cái gì nữa? Mau phụ ta làm chút việc.

Nghe bị kêu đích danh, Văn Trác liền nhảy xuống đất. Hai người bọn họ tháo phần xe kéo ra cho con ngựa nghỉ ngơi. Loài hắc mã này thật khoẻ mạnh, chỉ một thân ngựa cũng có thể kéo nhiều thứ như vậy. Xe của Mạn Thuyền tuy nhỏ, nhưng hình như chứa rất nhiều thứ linh tinh.

Chú ngựa được giải thoát bình thản gặm cỏ tiếp. Mạn Thuyền cũng chẳng cần dùng dây buộc vì hắc mã rất thông minh, tự biết trách nhiệm của mình. Nó chỉ đi quanh quẩn xung quanh. Trong khi Mạn Thuyền bắt đầu lo việc cắm trại. Mà thật ra nàng cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ việc lấy tấm trải ra, chuẩn bị chỗ ngủ dưới gầm xe.

Theo nhận xét cá nhân của Văn Trác, Mạn Thuyền là người đã quen ăn sương nằm gió. Nếu phân tích sâu sắc hơn thì nàng là kẻ giản tiện qua loa. Văn Trác chưa từng nghĩ có người cắm trại nào lại chọn địa phương đồng không mông quạnh đầy gió lùa này. Hơn nữa Mạn Thuyền hoàn toàn không có ý định gom củi nhóm lửa.

- Không nhóm lửa sao? - Hắn hảo tâm nhắc nhở.
- Để làm gì? - Nàng ngây thơ hỏi lại.
- Nấu bữa chiều, hay ít ra cũng sưởi ấm được lúc đêm.
- Còn cơm nắm đây, cần gì phải nấu. - Nàng lôi bọc vải ban sáng hắn đã đưa. - Nếu sợ lạnh thì lấy thêm chăn đắp là được.

Mạn Thuyền rất nhanh chóng dọn được một cái ổ cho mình. Văn Trác liếc nhìn sắc trời, cảm thấy còn sáng nên đứng dậy, dự định đi nhặt củi.

- Đi đâu vậy? - Mạn Thuyền bỗng căng thẳng.
- Huynh vẫn cho rằng có một đống củi sẽ tốt hơn. Sao thế, sợ ta bỏ trốn à? - Hắn nhướng mày thách thức.

Nàng không nói không rằng đi vào xe lục lọi một hồi lâu. Trong lúc Văn Trác còn hiếu kỳ không rõ Mạn Thuyền tìm gì thì nàng quay trở lại. Mạn Thuyền ra tay rất nhanh, đúng là Tàng Kiếm danh bất hư truyền. Văn Trác nhíu mày khó chịu khi Mạn Thuyền đeo lên cổ hắn một chiếc vòng sắt. Thứ này có gờ mấu bên trong, đè lên trọng huyệt ngăn cản chân khí lưu thông. Trong chốc lát toàn thân Văn Trác bỗng hoá yếu ớt, tay chân mất lực. Bị khoá mất huyệt trên Nhâm mạch, nội khí tản mác, thần trí choáng váng. Nếu bị đánh trúng sẽ gây ra hôn mê, nhưng đằng này vòng khoá của Mạn Thuyền chỉ đè vừa đủ vô hiệu khả năng vận sức của hắn. Văn Trác kinh hoàng kiểm tra xung quanh, không phát hiện chỗ mở khoá đâu.

- Mau tháo ra. - Hắn tức giận ra lệnh.
- Không! Bây giờ huynh là người của ta, vậy cứ ngoan ngoan đeo thứ ấy đi. - Nàng cười gằn.
- Ta không thuộc về ai hết. - Văn Trác la toáng lên.

Mạn Thuyền tiến đến gần hắn, bàn tay đặt lên vai Văn Trác. Nàng ra sức bóp mạnh. Hắn chấn động, lập tức khuỵ xuống khi vết thương bị động tới. Mất đi nội công, sức chịu đựng của hắn cũng giảm sút đi nhiều. Văn Trác căm tức nhìn Mạn Thuyền, chẳng nhận ra đâu là người con gái mình từng biết. Đây chính là ác ma đã khiến cả võ lâm giang hồ kinh hãi khi nghe tên.

- Sao, chưa hiểu vị trí của mình à? Bây giờ ta là chủ nhân, còn ngươi là nô lệ.

Quả nhiên đã rơi vào tình huống tồi tệ nhất. Nàng không còn xưng muội gọi huynh ngọt ngào như trước đây. Văn Trác tự trách mình không lường hết nguy hiểm. Trong dự đoán của hắn không có màn bị phế võ công như hiện giờ. “Làm sao có thể chạy trốn trong tình trạng này.

- Mau đi tìm củi về nhóm lửa. - Mạn Thuyền thẳng thừng ra lệnh.
- Nhưng muội nói không cần lửa để nấu ăn và sưới ấm kia mà. - hắn ngoan cố trả treo.
- Đó là trước kia, còn bây giờ ta đã có nô lệ sao lại không sử dụng. - Nàng cười gằn. - Trác huynh ơi Trác Huynh, tài năng của huynh được ta thưởng thức là một vinh hạnh rồi đó.

Văn Trác thở dài. Hắn đã biết vì sao bản thân lại bị Mạn Thuyền lôi theo. Thì ra nàng đang cần một đầu bếp kiêm người hầu đi theo chăm sóc cuộc sống. “Phải chi trước kia đừng nấu cơm đãi nàng ăn, có lẽ bây giờ đã yên ổn ở lại Tử Giới cốc rồi.”

Thế nhưng nghĩ kỹ hơn, hắn lại phát hiện nếu Mạn Thuyền không thưởng thức mấy món mình ăn, thì hắn đâu còn gì trị gì khác. Như vậy Văn Trác chẳng có cơ hội đổi mạng cho sư phụ, trường hợp xấu hơn là cả hai người đã bị giết lúc Tàng Kiếm xông vào Tử Giới cốc rồi.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Văn Trác lặng lẽ đi tìm bụi cây xung quanh để nhặt củi khô về. Mạn Thuyền lúc này đã dọn xong ổ chăn mền dưới gầm xe. Nàng vùi mình vô đó, chỉ chừa mỗi đầu ra ngắm nhìn hắn làm việc. “Quả nhiên là một tên nô lệ tốt!” Hắn ở Tử Giới cốc lâu ngày đã hình thành nên thói quen nghe người ta chỉ dạy sai bảo. Dù trong lòng có bất mãn bao nhiêu, nhưng khi làm việc lại rất chuyên tâm chăm chỉ.

Hắn gom được một đống củi nhỏ thì chất gần chỗ Mạn Thuyền nằm, rồi lên xe ngựa lấy đá lửa ra mồi. Luôn phải phụ trách nấu bếp nên hắn vô cùng thành thục việc nhóm lửa. Suốt thời gian hắn loay hoay với công việc của mình, Mạn Thuyền chỉ làm mỗi một chuyện là giương mắt ếch lên mà nhìn. Hai người không ai nói với ai, họ chẳng cảm thấy mình cần phải giao lưu gì với người đối diện.

Ngọn lửa bập bùng liếm vào từng thanh củi khô, mau chóng tỏa nhiệt lượng ra xung quanh. Hơi ấm của nó rất cần thiết cho hai tấm thân tàn tạ vừa phải đổ máu tại Tử Giới cốc. Văn Trác cũng tự lấy cho mình một tấm chăn rồi khoát lên vai. Hắn ngồi dựa vào bánh xe ngựa, toàn thân thả lỏng. Tuy không biết tương lai sắp tới sẽ ra sao, nhưng lúc này hắn cần nhất là nghỉ ngơi. Vết thương trên vai hắn rất đau, nhưng tổn thương trong lòng hắn càng đau hơn nữa.

“Đúng là trên đời này không thể tin tưởng được bất kỳ ai.”

Văn Trác bắt đầu nghĩ về những gương mặt xưa cũ. Từng cười với hắn, cũng từng tổn hại hắn. Dù trốn đi bao xa thì cuộc đời này vẫn đầy rẫy những điều độc ác. Bất chợt liếc nhìn Mạn Thuyền, hắn từng nghĩ người có nụ cười rộng mở như nàng hẳn là một cô nàng đơn thuần thiện lương. “Nhưng hóa ra đây chính là đại ma đầu Tàng Kiếm đỉnh đỉnh đại danh.” Hắn thở dài.

- Này! Lại ngẩn ngơ nữa rồi hả?

Giọng Mạn Thuyền chợt đánh gãy những suy tư trong lòng Văn Trác. Hắn nhìn qua gương mặt đã biến thành nhọ nồi của nàng.

- Ta bảo huynh mau nấu cơm! – Mạn Thuyền gằn giọng.

Không biết từ lúc nào trong tay nàng đã cầm hai khối cơm nắm bị cắn quá nửa. Dưới chân là bọc đồ ăn hắn gói ghém lúc sáng cho nàng đi đường.

- Phần kia huynh nghĩ cho muội ăn được ba ngày. – Hắn rụt rè ý kiến, lần nữa ngạc nhiên vì cái kiểu thay đổi ý kiến xoành xoạch của Mạn Thuyền.
- Ta đang bị thương, phải tranh thủ phục hồi sức lực. Chỉ bằng này còn chưa đủ lót dạ. Hơn nữa huynh đồng dạng bị thương như ta, không cần ăn sao? – Nàng quắc mắt, không có chút ý tưởng nào về việc chia cho hắn phần cơm nắm.

“Biết ta bị thương mà vẫn bắt động tay động chân hầu hạ nàng, thật là ác quỷ!” Văn Trác thở dài leo vô xe ngựa lục lọi đồ nấu cơm. Hắn lại quên mất lòng người ấm lạnh, nữ nhân này tương tự hồ ly tinh, chuyên lừa gạt nhân tâm. Thoáng nhìn như tiểu cô nương thuần khiết chân quê, thực chất là hổ đói trên núi, giết người ăn thịt, mà lại còn là loại ăn thật nhiều không biết no.

Chỉ với một tay, hắn dựng lò bắc bếp, nấu một nồi cơm sôi lục bục trên ngọn lửa đỏ ấm hồng. Mạn Thuyền ăn xong cơm nắm đã vùi đầu vào chăn nằm nghỉ, hơi thở đều dần. Văn Trác còn nghĩ ngợi có nên lợi dụng lúc này bỏ trốn. “Nhưng cơm đang nấu không ai canh sẽ khét hết đó, thật phí phạm lương thực. Chi bằng đợi nấu cơm xong, ăn no nê mới có sức bỏ trốn chứ!”

Chỉ tiếc rằng ăn cơm xong, hắn lại giống Mạn Thuyền, ôm một cái bụng ấm say sưa tiến vào giấc nồng, không hề biết rằng có một hắc y nhân đang lần theo dấu lửa tiến gần về phía họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang