"Không khách khí? Ha ha, Thiên Linh thiếu gia, có nghe rõ không? Hai cô nàng này còn nói sẽ không khách khí!" Vu Vũ cười ha ha, nụ cười của hắn dần trở nên dữ tợn, trong đôi mắt kia bắn ra hàn quang khiếp người.
Thiên Linh hừ lạnh một tiếng, nói: "Hai vị cô nương nếu nguyện ý đi theo chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không làm khó dễ, nhưng mà, nếu như các ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thì đừng trách chúng ta độc ác!"
Từ Thiên Linh, xuất hiện cỗ khí tức cường đại hướng Diệp Tử Vân và Tiếu Ngưng Nhi ép tới.
"Diệp Tử Vân, trong tay chúng ta còn có đồ của Tiêu Ngữ giao cho, nếu không dùng được, ta chặn chúng, ngươi đi trước!" Tiếu Ngưng Nhi nói nhỏ với Diệp Tử Vân, trong mắt có chút sầu não.
Nếu Diệp Tử Vân chết, Nhiếp Ly nhất định sẽ rất thương tâm. Bởi thế, nàng nhất định sẽ bảo đảm Diệp Tử Vân an toàn rời đi. Nếu mình chết, không biết Nhiếp Ly liệu có thương tâm không?
"Ngưng Nhi, hai ta cùng đi. Nếu chúng ta đều sống, ta hi vọng chúng ta vẫn là chị em tốt!" Diệp Tử Vân trong mắt có chút ướt, bởi lúc này, Ngưng Nhi lại sẵn sàng để mình đi trước.
Tiếu Ngưng Nhi nhìn Diệp Tử Vân, trong đầu nhớ lại chuyện xưa, là khi họ như chị em ruột, bởi cuộc sống làm cho quan hệ trở nên xa cách. Nghe Diệp Tử Vân nói, trong lòng Tiếu Ngưng Nhi có chút đau xót, im lặng không nói, như đồng tình với Diệp Tử Vân.
"Hai người các ngươi thương lượng xong chưa, sự nhẫn nại của chúng ta chỉ có hạn!" Khuôn mặt Vu Vũ trở nên dữ tợn, lạnh lùng quát, hắn sợ Nhiếp Ly lại xuất hiện.
Đám người từ từ hướng Diệp Tử Vân và Tiếu Ngưng Nhi lại gần.
Tuy rằng cảm giác được khí tức của Thiên Linh đang chậm rãi áp chế tới đây làm các nàng thấy áp lực vô cùng, song hai thiếu nữ nhưng lộ ra vẻ trầm tĩnh. Các nàng đều là thiên chi kiều nữ của Quang Huy Chi Thành, từ nhỏ đến lớn đã gặp nhiều trường hợp như vậy.
Tiếu Ngưng Nhi nhìn chăm chú, chậm rãi tới gần đám Vu Vũ, Thiên Linh, lấy ra Kim Sắc Quyển Trục mà Tiêu Ngữ đưa, giơ lên trước ngực.
"Các ngươi cũng biết đây là gì chứ?" Tiếu Ngưng Nhi lạnh lùng quát. Lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi. Nếu cái này không có tác dụng, thì các nàng sẽ gặp phiền toái.
"Ha ha ha, các ngươi cho rằng, lấy ra một tờ quyển trục, có thể đối phó được chúng ta sao?" Vu Vũ càn rỡ, cười to, này hai nữ nhân này, thật sự là quá ngu xuẩn.
Đúng lúc Vu Vũ đang cười điên cuồng, Thiên Linh bịch một tiếng, vỗ đầu của Vu Vũ. Tiếng cười của hắn im bặt.
"Đồ hỗn trướng, ngươi có hay không nhìn rõ ràng đó là cái gì!" Thiên Linh trầm giọng, chửi bới.
Nghe được lời của Thiên Linh, Vu Vũ sửng sốt, cẩn thận nhìn đồ vật trong tay của Tiếu Ngưng Nhi, lập tức sắc mặt đại biến, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, ừng ực, hắn nuốt nước miếng một cái, trong nội tâm rất muốn đem Diệp Hàn tới mắng chết. Nếu không phải Diệp Hàn, hắn làm sao sẽ rước lấy phiền toái này...
"Hai vị tôn quý tiểu thư, các ngươi nếu sớm chút xuất ra tín vật, chúng ta cũng cũng không dám mạo phạm các ngươi. Ta đại biểu gia tộc của ta, hướng các ngươi xin lỗi cùng áy náy vô cùng, nếu chưa hả giận, Thiên Linh ta nguyện dâng đầu bồi tội, kính xin hai vị tiểu thư tha thứ." Thiên Linh cúi đầu, nào còn bộ dạng cao ngạo hay kiêu bạt, vẻ mặt trở nên kính cẩn, khiêm tốn.
Vu Vũ rụt rụt cái đầu, nhớ tới một truyền thuyết đáng sợ, lạnh cả sống lưng.
Mười năm trước, một thế gia có thể coi là siêu cấp ở Minh Thành đắc tội một người cầm Kim Sắc Quyển Trục như thế này bị diệt tộc, không một ai may mắn còn sống sót. Nghe nói, trong đó có sự tham gia của thủ hạ cấp Thứ Thần - người của Minh Vực Chưởng Khống Giả.
Ba năm trước, một người trẻ tuổi cầm lấy một trương Kim Sắc Quyển Trục rêu rao khắp nơi, lừa gạt. Gia tộc hắn cùng hắn bị diệt, gà chó không tha.
Tới giờ, các loại đồ án trên Kim Sắc Quyển Trục cũng đã được in thành sách, bắt mọi người trong từng thế gia phải nhớ, nếu không muốn bị diệt tộc.
Về sau, Kim Sắc Quyển Trục cũng không có xuất hiện nữa, không ngờ này lại xuất hiện ở trong tay của Diệp Tử Vân cùng Tiếu Ngưng Nhi!
Đám người Thiên Linh tuy rằng bình thường ngang ngược càn rỡ, nhưng mà cũng hiểu rõ, tại Minh Vực, có ít người không chọc nổi, đặc biệt là Minh Vực Chưởng Khống Giả và những người bên cạnh.
Thiên Linh cùng Vu Vũ đều cúi đầu, những người khác thì nơm nớp lo sợ, không dám nói tiếp nữa.
Nghĩ đến ý nghĩa đại biểu cho Kim Sắc Quyển Trục, bọn hắn đều hiểu, hơi chút không cẩn thận, liền đưa tới họa cho gia tộc.
Tiếu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân hơi sững sờ. Các nàng không nghĩ tới, Kim Sắc Quyển Trục này thực sự có tác dụng, trực tiếp dọa sợ đám người kia. Tiếu Ngưng Nhi cùng Diệp Tử Vân nhìn nhau, với trí thông minh, chẳng lẽ lại không biết, Tiêu Ngữ chắc chắn có bối cảnh kinh nhân.
"Nhanh lên cút đi, không nên để cho chúng ta lại nhìn thấy các ngươi." Tiếu Ngưng Nhi lạnh lùng, trừng mắt nhìn bọn hắn.
Thiên Linh và Vu Vũ nhìn nhau, bọn hắn không nghĩ tới, hai nàng không truy cứu, rồi nhanh chân bỏ chạy, nào dám chần chừ.
Trong chớp mắt, bọn họ đã biến mất ở bên trong rừng cây xa xa.
"Thiên Linh thiếu gia, ta cảm giác, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, hai ả có phải hay không cầm đồ giả, lừa gạt chúng ta?" Vu Vũ cau mày, nói.
Thiên Linh trừng mắt nhìn Vu Vũ, âm thanh lạnh lùng, nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn về? Ngụy tạo Kim Sắc Quyển Trục là diệt tộc! Ai dám? Cứ cho là giả, các nàng cũng phải nhận. May mắn không có làm mất lòng bọn họ, bằng không, chúng ta đã đưa tới họa cho gia tộc!"
Nhưng vẫn không khỏi tò mò, rốt cuộc hai người con gái kia có thân phận gì?
Thấy bọn Thiên Linh và Vu Vũ biến mất, Diệp Tử Vân cùng Tiếu Ngưng Nhi cuối cùng thở dài một hơi, nhìn nhau, lộ ra vui vẻ như trút được gánh nặng. Tình huống vừa rồi, nếu không có Kim Sắc Quyển Trục của Tiêu Ngữ thì thật hung hiểm. Cùng nhau đã trải qua phen hữu kinh vô hiểm, khúc mắc giữa hai người cũng dần rút ngắn.
Hai người tò mò nhìn hướng Cổ Mộ, không biết Nhiếp Ly và Tiêu Ngữ rốt cục thế nào.
Trong Cổ Mộ.
Cùng lúc, Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ đã đến ven bờ, toàn thân ướt nhẹp, quần áo thấm ướt. Nhiếp Ly trực tiếp cởi y phục đổi lại một bộ mới một cách thuần thục.
"Ngươi không thay quần áo sao?" Nhiếp Ly tò mò nhìn Tiêu Ngữ hỏi.
Lúc Nhiếp Ly thay đồ, Tiêu Ngữ đã nghiêng đầu đi, đưa lưng về phía Nhiếp Ly nói: "Ta tạm thời không cần thay quần áo." Rồi trên người của hắn bốc lên từng sợi khói trắng, y phục trên người rất nhanh trở nên khô ráo.
Tên này có thể thật là kỳ quái, rõ ràng ưa thích sạch sẽ, vậy mà không muốn đổi quần áo bẩn. Chẳng lẽ, trong không gian giới chỉ không có đồ dự trữ?
Tuy nhiên, Nhiếp Ly chẳng muốn quản những thứ này.
Tiêu Ngữ hồi tưởng lại, Nhiếp Ly một đường từ cửa Cổ Mộ phá giải cơ quan rất nhanh, người này hẳn đã đạt tới trình độ kinh nhân trên lĩnh vực Minh Văn.
"Nghe nói Minh Vực Chưởng Khống Giả đang thu đệ tử, mỗi người đều kinh tài tuyệt diễm, nếu mà thiên phú đặc biệt trác tuyệt, thậm chí có thể được đem tới một nơi gọi là Vũ Thần Tông bồi dưỡng, không biết Nhiếp Ly huynh có hứng thú không?" Tiêu Ngữ khẽ mỉm cười nói.
"Vũ Thần Tông?" Nghe Tiêu Ngữ, trong mắt của Nhiếp Ly bỗng nhiên gợi lên dòng hồi ức. Đó là một cỗ thế lực cường đại ở Long Khư Giới Vực. Quả nhiên, thế giới không ai biết này đã tiến về Long Khư Giới Vực, cùng bên kia đã thành lập liên lạc!
Tại Long Khư Giới Vực, Vũ Thần Tông được coi là đại tông môn cường đại. Nhiếp Ly chìm trong hồi ức. Lại nói, hắn và Vũ Thần Tông Tông Chủ, cũng có ít liên quan, không biết, tình huống bây giờ ra sao?
Ở Thánh Linh Đại Lục, cấp bậc Truyền Kỳ, Thứ Thần đều xem như nhân vật rất mạnh mẽ. Còn nơi đó, đẳng cấp cường giả lại phân làm Thiên Mệnh, Thiên Tinh, Thiên Chuyển, Long Đạo, Vũ Tông, năm cảnh giới. Mỗi cảnh giới lớn đó lại chia làm các cảnh giới nhỏ. Nơi này gọi là Linh Thần cường giả thì bên kia chính là Nhất Mệnh, Nhị Mệnh hoặc Tam Mệnh trong cảnh giới Thiên Mệnh mà thôi.
"Nhiếp Ly huynh biết Vũ Thần Tông?" Thấy thần sắc Nhiếp Ly có chút không đúng như dự tính, Tiêu Ngữ lông mày hơi hơi xếch lên hỏi.
"Không biết, aha, Vũ Thần Tông là địa phương nào?" Nhận thấy Minh Vực Chưởng Khống Giả có thể tiến vào Vũ Thần Tông, trong lòng của hắn khái khiếp sợ.
Nhìn kĩ Nhiếp Ly, trong lòng Tiêu Ngữ thở dài một hơi, nếu Nhiếp Ly thật sự biết rõ sự tồn tại của Vũ Thần Tông thì quả thực lạ, bởi đây là tông môn trong một giới khác.
"Mặc kệ Vũ Thần Tông là nơi nào, ngươi chỉ cần biết là được, nơi đó vô cùng khó lường, dù là cường giả Linh Thần Cấp, trong tông môn khổng lồ kia, cũng chỉ là tồn tại vô cùng bình thường mà thôi." Tiêu Ngữ cảm khái chút.
"Ồ? Thật khiến cho người ta có hứng thú đi xem chút!" Nhiếp Ly giả bộ như rất hào hứng, như là trở thành đệ tử của Minh Vực Chưởng Khống Giả, có thể đi vào Long Khư Giới Vực Vũ Thần Tông, quả là cách nhanh a.
"Kỳ thật, chỗ chúng ta, bị người ở đó gọi là Tiểu Linh Lung Thế Giới, cùng Vũ Thần Tông không cách nào so sánh. Vũ Thần Tông bên kia, có vô số tông môn nhỏ khác, siêu cấp cường giả. Ở đó, tài nguyên tu luyện, cũng vượt xa Tiểu Linh Lung Thế Giới." Tiêu Ngữ lộ vẻ ngạo nghễ, nói.
Trong lòng Nhiếp Ly hơi động, xem ra Tiêu Ngữ đã đi qua Long Khư Giới Vực a.
Xác thực, đối với nơi khổng lồ như Long Khư Giới Vực mà nói, Thánh Linh Đại Lục quá nhỏ.
Không biết Minh Vực Chưởng Khống Giả, ở Vũ Thần Tông là tồn tại dạng gì? Tiêu Ngữ cùng Minh Vực Chưởng Khống Giả có mối quan hệ ra sao?
"Thế nào, ngươi đối với việc trở thành đệ tử của Minh Vực Chưởng Khống Giả có cảm thấy hứng thú không?" Tiêu Ngữ mỉm cười nhìn Nhiếp Ly hỏi.
"Còn xem xét tình huống rồi suy nghĩ chút." Nhiếp Ly nghĩ chút, dửng dưng nói ra.
Nghe lời của Nhiếp Ly, Tiêu Ngữ phẫn uất nói: "Ngươi có biết, bao nhiêu người muốn trở thành đệ tử của Minh Vực Chưởng Khống Giả không?"
"Thì liên quan gì tới ta?" Nhiếp Ly liếc Tiêu Ngữ, nói.
"Này..." Tiêu Ngữ bỗng nghẹn lời.
// Người chỉnh sửa: Trương Mỹ Cầm