Muốn tìm cho Vu Lam một món quần áo đẹp, Mặc Văn không nhìn y phục rách rưới trên đất đi tới mấy cái y giá chưa ngã chọn lựa. Quần áo trên giá mặc dù dầy hơn một tí so với dưới đất, nhưng mà so với những thứ bẩn thỉu trên đất kia tốt hơn rất nhiều.
Hắn nghiêm túc lật lên một bộ, trong đôi mắt lạnh như băng dính vào ít nhiệt tình.
“Lam Lam, cái này như thế nào? ” nắm một áo đầm màu xám, Mặc Văn ôn nhu hỏi Vu Lam, bộ dáng giống như đang bồi bạn gái đi dạo phố.
Nhưng mà bạn gái của hắn là một con Zombie ngay cả lời đều không thể nói được.
“Gào. ” Vu Lam lườm một, không muốn để ý đến hắn, cô bây giờ chỉ muốn được đi trên đất.
“Vậy thì lấy cái này. ” Mặc Văn rất hài lòng thu hồi bộ quần áo này.
Vu Lam ngọa nguậy hồi lâu cũng không thể từ trong ngực Mặc Văn đi ra ngoài được, thời điểm cô nhìn chằm chằm vào Mặc Văn, phát hiện ánh mắt của hắn luôn đặt ở trên y phục trước mắt không khỏi không vui ôm lấy đầu hắn.
“… ” động tác Mặc Văn ngừng một lát, rất bình tĩnh thu xếp xong mấy bộ quần áo mới vừa chọn được.
“Lam Lam. ” phát hiện Vu Lam căn bản không có một chút ý tứ muốn xem quần áo, hắn không khỏi bất đắc dĩ nói, ” Nhưng mà em lúc trước rất thích đi dạo phố.”
Vu Lam lầm bầm hai tiếng, tiếp tục ôm lấy đầu Mặc Văn, không chịu buông ra.
“Anh nhớ em lúc trước chung quy là thích mặc quần áo rộng một tí. ” Mặc Văn nhớ lại, hắn nhớ đến lúc trước, thời điểm Vu Lam lên đại học không giống với người khác luôn mặc quần áo làm nổi bật lên vóc dáng, cô ăn mặc luôn rộng thùng thình nhàn nhã, hắn còn chụp không ít hình đó.
Trên thực tế hắn đem hình của Vu Lam từ tiểu học, trung học sơ cấp, trường cấp 3, đại học bộ dáng của cô mỗi một ngày đều cất giữ, cái hộp chứa hình của cô bây giờ còn được hắn cất ở trong vùng nam bộ.
Vu Lam như trước không thèm nghe đến lời nói của Mặc Văn, như bình thường ngẩng đầu tiếp tục ngẩn người.
Thật vất vả chọn xong quần áo cho Vu Lam, mất gần một giờ đồng hồ. Mặc Văn liếc nhìn cái ba lô, cuối cùng hài lòng đi tới khu nam trang tùy tiện cầm một bộ quần áo thể thao cho mình.
Vu Lam tại thời điểm Mặc Văn đựng quần áo rất muốn chạy đến trên đất, nhưng tiếc là bị Mặc Văn giam cầm gắt gao ngay cả đầu ngón tay đều không thể động đậy được.
Mặc Văn bây giờ chỉ hận không thể đem cô bỏ vào trong túi, làm sao có thể để cho cô chạy chơi ở trên đất được.
Hắn ôm lấy Vu Lam chuẩn bị rời đi, thời điểm đi tới hành lang đột nhiên nghe được thanh âm của người khác.
“Đều bị giam rồi chứ?” thanh âm của nam nhân từ trên lầu truyền tới, cho dù vậy Mặc Văn vẫn nghe được run rẩy trong lời nói của hắn.
“Không có đuổi theo tới, hẳn là bị giam chứ? ” một thanh âm khác là giọng nữ chói tai, cô ta cực kỳ cẩn thận nói, âm thanh cũng không tự chủ giảm thấp xuống không ít.
Hai người bọn họ theo hành lang lầu bốn đi qua, có lẽ là do quá khẩn trương ngược lại không có nhìn hướng lầu bốn.
Mặc Văn đứng ở trong hành lang lầu bốn, không biết nghĩ tới điều gì lại không tính đi ra ngoài, ngược lại ôm lấy Vu Lam đi trở về tìm một ghế ngồi xuống.
Thời điểm hắn mới vừa ngồi lên ghế, chỉ nghe thấy trong hành lang truyền đến hai tiếng thét chói tai dồn dập, ngay sau đó là âm thanh của Zombie rống giận.
Nhìn dáng dấp người mới vừa rồi ngồi ở lầu ba đã biến thành Zombie … Mặc Văn nhẹ nhàng vân vê sợi tóc Vu Lam, cũng không biết đang suy nghĩ gì, lộ ra một nụ cười sạch sẽ.
Bên trong căn phòng phủ đầy bụi đất nam nhân cứ như vậy ngồi an tường, giống như một cảnh đẹp yên tĩnh.
Hai người kia mới vừa rồi đi xuống hoảng hốt chạy bừa vọt vào lầu bốn, xoay người lại nhanh chóng đem cửa nặng nề khép lại sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không nghĩ tới hắn lại biến thành Zombie. ” nam nhân có chút mất mát than một tiếng.
Trên người của nam nhân vẫn hơi hơi nhìn được, chẳng qua là đồng phục tác chiến có chút dơ bẩn, quần áo trên người nữ cũng đã rách nát không còn nhìn ra hình dáng gì.
Zombie bên ngoài rống giận đập vào cánh cửa, cái thanh âm khó nghe kia làm cho Mặc Văn có chút không vui nhíu mày lại.Ánh mắt Vu Lam đặt ở trên người một nam một nữ vừa xông vào, cổ họng cũng phát ra âm thanh nho nhỏ “Ực” một tiếng.
Mới vừa thở phào nhẹ nhõm nữ nhân xoay người, ánh mắt liếc qua một vệt bóng đen làm cho cô ta ngay lập tức ngẩng đầu lên. Cô ta liếc mắt liền nhìn thấy Mặc Văn mặt không biểu tình gì, đầu óc trống rỗng không biết nên phản ứng ra sao.
Người thật là đẹp trai a!
Cô ta nuốt nước miếng một, nhưng mà nam nhân bên cạnh trong nháy mắt biến sắc.
“Zombie! ” nam nhân hô to.
Nam nhân và nữ nhân đầu tiên nhìn thấy người không giống nhau, nữ nhân trước thấy là Mặc Văn, mà nam nhân trước thấy là Vu Lam ở trong ngực Mặc Văn.
Một tiếng này làm Vu Lam sợ hết hồn, cô có chút không vui trách móc, một bộ dáng tùy thời muốn nhào tới tấn công.
Nữ nhân cũng nhìn thấyVu Lam trong ngực Mặc Văn, dưới chân cô ta mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi ở trên mặt đất.
Tại sao… Đàn ông đẹp trai như vậy mà trong ngực lại ôm một con Zombie?
“Các ngươi khỏe, ta gọi là Mặc Văn. ” Mặc Văn nhìn thấy phản ứng của Vu Lam, rất là vui thích, êm ái lấy bàn tay dán vào gò má Vu Lam trợt xuống, tầm mắt lại đặt ở trên người một nam một nữ vừa tiến vào, “Có thể nói cho ta biết tên của các ngươi không?”
Nam nhân phòng bị lắc đầu một, ngược lại nữ nhân kia thận trọng nói, “Tôi gọi là Nhất Bách Họa, hắn là Tứ Kha.”
Nghe Nhất Bách Họa tự báo tên họ, Tứ Kha chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, hắn nhìn chằm chằm Mặc Văn, vừa nhìn về phía Vu Lam trong ngực Mặc Văn, lặng lẽ lấy súng giấu trong không gian ra.
“Thật ra thì ta có một thói quen. ” Mặc Văn rõ ràng nhìn thấy trong mắt nam nhân và nữ nhân kinh hoàng cùng chán ghét, hắn chợt câu môi cười một tiếng, cực kỳ ôn hòa nói, ” Trước lúc giết người luôn muốn biết tên của đối phương.”
Tiếng nói vừa dứt hắn cũng không thấy sắc mặt của Tứ Kha cùng Nhất Bách Họa trở nên có bao nhiêu khó coi, cúi đầu liền ôn hòa nói, “Lam Lam, em muốn ăn cái nam nhân kêu Tứ Kha, hay là cái nữ nhân kêu Nhất Bách Họa?”
Vu Lam giương mắt nhìn Mặc Văn một, lại nhìn một chút hai cái nhân loại đứng ở cửa đang run thành một đoàn kia, quay đầu ôm lấy cổ Mặc Văn, một bộ dáng không hứng thú.
“Lại không ăn? ” Mặc Văn rất là bất đắc dĩ, hắn đã sớm nhận ra được Vu Lam thật ra thì có dục vọng ăn thịt người, nhưng lại luôn đè nén chính mình, “Lam Lam, em không cần đè nén dục vọng của mình, em muốn bao nhiêu người, anh liền có thể bắt tới cho em bao nhiêu người.”
Vu Lam gầm nhẹ một tiếng, vẫn là bộ dáng không có khẩu vị gì.
Thấy vậy Mặc Văn chỉ có thể bất đắc dĩ đứng lên, hắn nhìn một nam một nữ trước mặt, lại không muốn động thủ.
Nhất Bách Họa là dị năng giả cấp một, Tứ Kha là dị năng giả cấp hai, đều không cần hắn ra tay hẳn là chạy cũng không thoát khỏi vùng đất tử vong Tam khu này.
Có lẽ là nụ cười trên mặt Mặc Văn ấm áp quá mức có tính lừa dối, Nhất Bách Họa đem sợ hãi mới vừa rồi cưỡng ép dằn xuống đáy lòng, lấy can đảm bò dậy, run run lại hỏi, “Ngươi bị Zombie cắn rồi sao?”
Bước chân Mặc Văn dừng lại, cũng không có thu hồi nụ cười trên mặt, lắc đầu một.
Nữ nhân thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp một nụ cười nói, “Ngươi đã không có bị cắn, nhanh chóng đem con Zombie trong tay ngươi vứt đi, chúng ta đều là loài người, ngươi hẳn là đứng cùng chúng ta bên này chứ.”
“Vứt bỏ? ” Mặc Văn cười, nụ cười xinh đẹp không chút tạp chất làm Nhất Bách Họa đỏ mặt một trận.
Cô ta cho là Mặc Văn đáp ứng đề nghị của cô ta, thậm chí còn lộ ra một nụ cười tự cho là đẹp mắt, hướng về phía Mặc Văn đi hai bước.
Một giây kế tiếp cô ta chỉ cảm thấy bả vai chợt lạnh, cúi đầu gương mặt bị máu tươi bắn tung tóe.
Mặc Văn một tay cầm dao găm rất dễ dàng mà chặt xuống cánh tay của Nhất Bách Họa, sau đó túm tóc của cô ta kéo tới bên cửa sổ.
Nhất Bách Họa đau xanh cả mặt, miệng run run thanh âm không phát ra được.
“Ngươi có thể thử một chút, cảm giác bị vứt bỏ.”