"Khặc khặc !”
Yểm Ma Thống trị giả hô to một tiếng, thay thế Sở Mộ truyền lệnh cho tất cả Bạch Yểm Ma. Trữ Mạn Nhi đại tiểu thư đã thông báo sau khi chiến đấu thắng lợi nhất định phải hành lễ với đối thủ, cho dù đối thủ nhỏ yếu cỡ nào cũng không được bỏ quên lễ nghĩa.
Đám Bạch Yểm Ma lại mờ mịt sờ đầu, học theo động tác Yểm Ma Thống trị giả chỉa ngón cái xuống dưới.
Trung tâm thành lập tức yên tĩnh một mảnh.
Trường hợp cổ quái và hoành tráng lại xuất hiện một lần nữa, lần này bao gồm cả thành viên Hồn Minh núp ở trung tâm thành cũng co quắp khóe miệng.
Về phần Đế Cơ đứng trên nóc lầu các phủ thành chủ đã tức giận bộ ngực phập phồng lên xuống, sắc mặt vừa mới khôi phục đã trắng bệch không còn chút máu.
"Ngày khác ta nhất định sẽ dẫn quân bình định nam Cấm Vực, ta sẽ xóa sổ Bạch Yểm Ma đế quốc khỏi bản đồ thế giới."
Đế Cơ âm thầm hạ lời thề.
Sở Mộ đứng ở nơi xa nhìn đám Bạch Yểm Ma giễu cợt nữ nhân kia, trong lòng vui như hoa nở. Xem ra dã nha đầu Trữ Mạn Nhi không chỉ biết gây phiền toái, mà còn có khả năng giúp hắn bề bộn ít việc.
Sở Mộ biết thiếu nữ phản bội không dễ đối phó, lưu lại ở chỗ này quá lâu nói không chừng sẽ bị thế lực Hồn Minh vây khốn. Khi đó quân đoàn Bạch Yểm Ma rất khó bình an thoát đi, dù sao hắn cũng đã thu được không ít lợi tức, lúc này nên rời khỏi tòa thành mới là thượng sách.
Sở Mộ không chần chờ thêm nữa, thấy đám Bạch Yểm Ma đã hành lễ xong liền ra lệnh một tiếng, dẫn theo cả đám ma quỷ bay về phía nam Cấm Vực.
Sở Mộ làm thế là muốn tạo giả tượng cho thiếu nữ phản bội tưởng rằng mình quay về nam Cấm Vực, sau này hắn tiếp tục hoạt động trong lãnh thổ nhân loại sẽ dễ dàng hơn.
Dĩ nhiên quân đoàn Bạch Yểm Ma bắt buộc phải trở về nam Cấm Vực, hắn dẫn theo đám Yểm Ma Thống trị giả đã phiền toái lắm rồi. Nếu như để cho quân đoàn Bạch Yểm Ma tùy ý quậy phá nơi này, nói không chừng các thế lực lớn sẽ liên hiệp lại tiêu diệt chúng nó.
Sau khi rời khỏi Hướng Vinh thành mấy trăm dặm, Sở Mộ để cho đại quân dừng lại nghỉ ngơi.
Lần này đám Bạch Yểm Ma đánh một trận thống khoái đã tiêu hao không ít thể lực, cần phải có thời gian điều chỉnh và khôi phục.
Đại khái qua chừng nửa canh giờ, Bạch Yểm Đế và Bạch Tứ bảo vệ Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi chạy tới hội hợp với Sở Mộ.
"Khặc khặc !”
Lúc này Yểm Ma Thống trị giả vội vàng kêu gọi tất cả Bạch Yểm Ma tập trung một chỗ, bảo chúng ra cùng nhau bái kiến đại tiểu thư và vương phi.
Vốn là Diệp Khuynh Tư thấy mười đầu Bạch Yểm Ma huyễn hóa thành bộ dạng Sở Mộ cũng đã nghi ngờ rồi. Kết quả bây giờ có tới một vạn ma quỷ Sở Mộ hiện ra trước mặt khiến nàng thật sự nhức đầu, cuối cùng đành phải trừng mắt liếc sang Sở Mộ.
"Có bị thương không ?"
Diệp Khuynh Tư ân cần hỏi han.
"Ừ, bị thương nhẹ, hơi mệt, nàng xem giúp đi !"
Sở Mộ dựa lưng vào một gốc cây giao toàn bộ cơ thể cho Diệp Khuynh Tư xử lý, bản thân hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đây chính là hạnh phúc khi cưới được một thê tử làm nghề Linh sư.
"Xem ngươi đắc ý thế kìa, hẳn là xả giận không ít nhỉ ?"
Ánh mắt Diệp Khuynh Tư kiều mỵ nhìn Sở Mộ lười nhác nằm đó, sau đó bỗng nhiên cười lên khanh khách.
"Ừ, nữ nhân kia rất khó đối phó, cũng may đám Bạch Yểm Ma xuất hiện đúng lúc. Nếu không ta cũng bị vây hãm vào trong Hoa trận lành ít dữ nhiều."
Sở Mộ gật đầu nói.
"Ngươi rút lui rất đúng lúc, nếu như liều mạng với nàng sẽ bị tổn thất nhiều hơn."
Cả hai người đều là cấp chúa tể, thiếu nữ phản bội phải dựa vào lực lượng quân đoàn Hoa Yêu vây khốn Sở Mộ. Mà Sở Mộ cũng rất khó giết thiếu nữ phản bội, một khi liều lĩnh ngược lại trúng bẫy của nàng.
Cho dù Sở Mộ muốn báo thù cũng phải giữ vững lý trí, không thể gây ra sai lầm tạo cơ hội cho nàng lợi dụng. Bởi vì nữ nhân này cực kỳ đáng sợ, tâm kế hiểm ác vượt xa người thường. Quãng thời gian sau này Sở Mộ đi một bước phải cẩn thận một bước, bất kỳ lúc nào bất kỳ nơi nào cũng có thể xuất hiện bóng dáng nữ nhân kia.
"Thế nhưng, đám Bạch Yểm Ma nay từ đâu tới?"
Diệp Khuynh Tư nghi ngờ hỏi.
"Ta cũng không biết !"
Sở Mộ cũng cảm thấy kỳ quái, dứt khoát gọi Yểm Ma Thống trị giả tới hỏi thăm tình huống.
Yểm Ma Thống trị giả còn đang ra sức nịnh nọt tiểu công chúa Trữ Mạn Nhi, đám Bạch Yểm Ma kia cũng đã cảm giác được linh khí tinh thuần trên người nàng. Cả đám ma quỷ cứ thể vây quanh nàng, tranh nhau tuyên thệ bảo vệ nàng an toàn tuyệt đối.
"Ngươi trở về nhà một chuyến làm gì đó? Đám Bạch Yểm Ma kia là thế nào ?"
Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Khặc khặc !"
Yểm Ma Thống trị giả dùng tinh thần âm hồi đáp, vừa khoa tay múa chân biểu lộ hưng phấn trong lòng.
Diệp Khuynh Tư trừ đi Hoa độc cho Sở Mộ, đồng thời tò mò quan sát đầu Bạch Yểm Ma kích động này. Nhưng nàng không hiểu nó muốn biểu đạt điều gì, cuối cùng đành phải thở dài bất đắc dĩ chờ đợi Sở Mộ phiên dịch.
Thế nhưng, Diệp Khuynh Tư phát hiện Sở Mộ nghe xong câu chuyện Bạch Yểm Ma tường thuật, vẻ mặt hắn hiện rõ bất an và lo lắng.
"Làm sao vậy?"
Diệp Khuynh Tư vội vàng hỏi.
Sở Mộ cười khổ, mở miệng nói:
"Không phải là chúng trùng hợp đi tới nơi này, là do bá chủ nam Cấm Vực thật sự muốn xâm lấn lãnh thổ nhân loại. Đám Bạch Yểm Ma này là quân đội tiên phong chịu trách nhiệm dò đường."
Diệp Khuynh Tư trợn mắt kinh ngạc, hồi lâu sau mới nói:
"Quân đoàn một vạn Bạch Yểm Ma chỉ là tiên phong dò đường?"
"Bản thân Bạch Nhất quản hạt nam Cấm Vực không thua gì cấp bậc đế quốc, diện tích thậm chí rộng lớn hơn lãnh thổ nhân loại hàng chục lần, chỉ thiếu một vương giả cấp chúa tể mà thôi. Nói thật ra nam Cấm Vực đã có thể gọi là Yểm Ma đế quốc, quân đoàn một vạn Bạch Yểm Ma cũng không tính nhiều, có lẽ chỉ bằng một phần năm, một phần mười lực lượng tổng thể."
Sở Mộ lên tiếng giải thích.
Theo quá trình thực lực dần dần tăng cường, Sở Mộ đã phát hiện ra nhân loại không phải là chúa tể chân chính trong thế giới này.
"Ca ca, mau đưa bảo vật cho ta xem nào !"
Trữ Mạn Nhi chạy đến bên cạnh Sở Mộ làm nũng.
Sở Mộ mở không gian giới chỉ lấy cái hộp gỗ ra.
Trữ Mạn Nhi vội vàng đón lấy, vô cùng hưng phấn mở nắp hộp ra.
"Vù vù vù !"
Một làn gió thơm từ trong hộp bay ra, linh khí nồng đậm khiến cho Sở Mộ và đám ma quỷ kinh ngạc sững sờ.
"Linh khí quá nồng !"
Diệp Khuynh Tư là Linh sư hiển nhiên nhạy bén với mức độ linh khí, ánh mắt nàng tràn đầy kinh ngạc nhìn tới bảo vật có hình dáng giống như nhân sâm nằm trong hộp.
Sở Mộ đã từng thấy qua mỏ Linh nguyên lớn nhất, chính là Băng tuyền ở trong Băng cung. Mặc dù linh khí phát ra từ bảo vật hơi khác với Băng cung, nhưng hắn cảm giác được nồng độ ẩn chứa trong đó dày đặc hơn mười mấy lần.
"Ca ca, đồ tốt a…aa!"
Trữ Mạn Nhi ôm chặt cái hộp gỗ nở nụ cười vui vẻ.
Sở Mộ dĩ nhiên biết lần này cướp đoạt bảo vật không tầm thường, sau khi kinh ngạc một lát lại mừng rỡ cười lên ha hả. Không hỗ là di vật cường giả Thừa Mặc lưu lại hai trăm năm trước, chỉ riêng nồng độ linh khí phát ra đã chứng tỏ chuyến này hắn buôn bán có lời rồi.
Có lẽ thứ này đã tiếp cận trình độ Huyền vật mà Mục Thanh Y từng nói.
Sở Mộ quay sang hỏi Trữ Mạn Nhi, nàng là người tiếp xúc nhiều nhất và sâu nhất với thế giới tự nhiên hẳn là có thể cung cấp cho hắn một đáp án chính xác.
"Đây là Tự nhiên linh căn, là rễ cây tinh hoa của Thực Vật giới Hồn sủng cấp chúa tể tích tụ ngàn năm. Từ nồng độ linh khí phát ra đã cho thấy nó là Huyền vật hàng thật giá thật."
Trữ Mạn Nhi cười thật tươi, ánh mắt cong lại hình bán nguyệt chẳng khác gì gian thương nhìn thấy vàng.
"Thật là Huyền vật ?"
Sở Mộ lập tức kích động lên.
Hắn và Mục Thanh Y phí nhiều thời gian và công sức tìm khắp Càn Khôn Băng Môn, đối mặt với hàng loạt nguy hiểm vẫn không thấy được một cái. Từ đó có thể thấy được Huyền vật quý hiếm đến mức nào.
Thậm chí trong vòng mấy trăm năm nay, rất nhiều tuyệt thế cường giả liều mạng xông vào sâu trong Cấm Vực cũng không thu hoạch được gì.
Lần này chiến đấu với thiếu nữ phản bội là vì không muốn nàng sống khá giả, đồng thời mục tiêu chính là phá hủy kế hoạch của nàng. Nhưng không nghĩ tới vô tình thu được một món bảo vật quý giá như vậy.
Cuối cùng Sở Mộ đã hiểu ra tại sao nữ nhân kia tức giận mặt mày tái mét rồi. Nàng để ý vốn không phải là hắn mang đến phiền toái, cũng không phải là quân đoàn Hoa Yêu bị tiêu diệt. Mà bởi vì bị hắn cướp mất Huyền vật dốc sức tìm kiếm mấy năm nay.
"Nữ nhân kia khẳng định đang phát điên, ha ha ha !"
Sở Mộ mừng thầm, xem ra đánh bậy đánh bạ làm được một cú lớn, oán hận trong lòng cũng giảm bớt không ít.
Huyền vật giá trị không thể đo lường, nếu rơi vào tay thiếu nữ phản bội sẽ giúp cho thực lực nàng tăng tiến cực nhanh. Ngược lại đây là cơ hội để hắn cường hóa ra một đầu Hồn sủng cấp chúa tể, từ đó thời gian bắt nàng làm nô lệ cũng rút ngắn lại vài phần.
Bản thân Sở Mộ đã có lực lượng cấp chúa tể, ngay cả Mục Thanh Y cũng không phải là đối thủ của hắn, vì thế đi lại trong thế giới nhân loại không cần lo lắng quá nhiều. Trừ phi Minh chủ Hồn Minh xuất hiện, ngoài ra Sở Mộ không cần sợ hãi bất kỳ kẻ nào.
"Ai, đáng tiếc là không còn đủ linh khí !"
Bỗng nhiên Trữ Mạn Nhi than nhẹ một câu.
Sở Mộ lập tức phục hồi tinh thần lại, vội vàng hỏi:
"Không đủ là sao ?"
Đây là thứ tốt dùng để cường hóa Hồn sủng cấp chúa tể, Sở Mộ nghe thấy một câu này chẳng khác gì bị giội một chậu nước lạnh vào mặt.
"Hẳn là bị nữ nhân kia bồi dưỡng con rối hoa yêu hút mất mấy phần huyền khí, vì thế nó ẩn chứa linh khí không còn đầy đủ. Theo như Diệp tỷ tỷ bình luận phẩm chất coi như là Huyền vật thượng phẩm."
Trữ Mạn Nhi nói.
"Huyền vật thượng phẩm? Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?"
Sở Mộ quay đầu sang hỏi thăm Diệp Khuynh Tư.
"Năm thành trở lên, còn phải xem tiềm chất và kinh nghiệm của Hồn sủng."
Diệp Khuynh Tư nói.
Sở Mộ chỉ có Ma Thụ chiến sĩ là Mộc hệ Hồn sủng, trước đó không lâu mới vừa đạt tới cao đẳng đế hoàng. Vì thế, nếu nói tới kinh nghiệm và tiềm chất thì còn kém vạn dặm.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Vong Mộng ở giữa không trung bỗng nhiên thu nhỏ lại, từ từ biến thành một con bướm đen xinh đẹp đáp xuống bề mặt Tự nhiên linh căn.
Vong Mộng lọt vào cạm bẫy thiếu nữ phản bội đã bị hao tổn rất nhiều tính mạng lực, thương thế nặng hơn Sở Mộ nhiều lắm.
Mà lúc này Vong Mộng hóa thân thành Điệp Vĩ Ám Hoàng mười sáu cánh bắt đầu nhắm mắt lại, bộ dạng có vẻ mệt mỏi muốn ngủ say một trận.
"Ca ca, huyền khí đang yếu bớt !"
Trữ Mạn Nhi nhìn tiểu Vong Mộng thương yêu không dứt, nhưng lúc này nàng bỗng nhận ra sự tình khác thường.
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, không hề khách khí kéo tiểu Vong Mộng lên, trợn mắt nhìn chằm chằm nó.
Hai mắt Vong Mộng mông lung buồn ngủ cũng nhìn lại Sở Mộ, sau đó truyền tới một đạo tinh thần âm nhắn nhủ.
Sau khi Sở Mộ nghe xong mới thả tiểu Vong Mộng xuống Huyền vật tràn đầy huyền khí, sau đó thuận tay đóng nắp hộp lại để cho Vong Mộng an tâm nghỉ ngơi.
Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi đều dùng ánh mắt nghi ngờ khó hiểu nhìn Sở Mộ.
Bất kể nói thế nào, lần này bảo vệ Hướng Vinh thành cũng có công lao của hắn. Nếu không nhờ hắn và quân đoàn Bạch Yểm Ma xuất thủ, Vong Mộng đã bị quân đoàn con rối hoa yêu nuốt mất rồi.
Cho nên di vật Thừa Mặc lưu lại hiển nhiên là thuộc về Sở Mộ, cho dù Vong Mộng muốn có cũng không thể nhường lại đơn giản như thế.
Diệp Khuynh Tư nhìn Sở Mộ, âm thầm kỳ quái tên này trở nên hào phóng như vậy từ lúc nào.
Trữ Mạn Nhi cũng cảm thấy ca ca nên lấy Huyền vật, dù sao đây là phương thức nhanh nhất tăng cường thực lực Ma Thụ chiến sĩ lên tới cấp chúa tể.
Nhìn hai nàng đều dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, Sở Mộ lại mỉm cười hời hợt tỏ vẻ thần bí.
"Làm quỷ gì mà cao hứng thế nói mau a…aa?"
Trữ Mạn Nhi bỉu môi tỏ ý bất mãn, mở miệng lầm bầm.
Sở Mộ chỉ cười không đáp, lúc này ngay cả đám Bạch Yểm Ma cũng nhìn ra được hắn đang rất kích động.
Cái tên Sở Mộ này lúc bình thường luôn thích nghiêm mặt ra vẻ lãnh khốc vô tình, Diệp Khuynh Tư hiếm khi thấy hắn đắc ý và mừng rỡ giống như hiện tại.
"Rốt cuộc làm sao vậy? Nếu không nói ta sẽ tức giận."
Trữ Mạn Nhi dứt khoát nhào tới trước mặt Sở Mộ, vươn tay nhéo mặt hắn giật giật.
"Dã nha đầu, đừng làm rộn, đừng làm rộn !"
Sở Mộ nắm lấy hai tay nha đầu hoang dã này ném sang một bên.
"Ngươi không nói, ta cũng tức giận."
Diệp Khuynh Tư lập tứcbu lại tham gia náo nhiệt, trên thực tế nàng cũng rất tò mò không biết chuyện gì có thể khiến hắn hưng phấn như thế.
Sở Mộ vốn là cố ý thừa nước đục thả câu đùa giỡn một chút, thấy hai cô nương trợn mắt hăm dọa mới chỉ chỉ cái hộp, cười nói:
"Vong Mộng dự định niết bàn !"
"Niết bàn thì niết bàn, có quan hệ gì tới ca ca ?"
Trữ Mạn Nhi buồn bực nói.
Diệp Khuynh Tư cẩn thận suy nghĩ liền ý thức được chuyện gì đó, trên mặt nở nụ cười mỹ lệ vui vẻ nói:
"Thì ra là như vậy, nó niết bàn thành công sẽ phải trưởng thành lột xác lại từ đầu ?"
Sở Mộ lập tức gật đầu lia lịa.
Sau khi Vong Mộng niết bàn thành công nhất định sẽ biến thành ấu sủng, bắt đầu từ một đoạn đi lên tới mười đoạn y như những Hồn sủng khác.
Sở Mộ nằm mộng cũng muốn có một con Dực hệ Hồn sủng giống như Vong Mộng, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới mình thật sự tiếp cận ước mơ như lúc này.
Lúc nãy Vong Mộng dùng tinh thần âm nói cho hắn biết, nó cần dùng Huyền vật tiến hành niết bàn trọng sinh, nếu như thành công sẽ biến thành ấu sủng.
Mà Sở Mộ cũng tranh thủ tỏ ý muốn ký kết hồn ước với nó.
Vong Mộng biết Huyền vật vốn thuộc về tên nhân loại này, mặc dù nó không phải là Mộc hệ sinh vật, nhưng lại có năng lực hấp thu linh khí trong đó tiến hành niết bàn trọng sinh.
Cho nên Vong Mộng dứt khoát làm một cuộc giao dịch với Sở Mộ.
Sở Mộ trợ giúp nó niết bàn thành công, còn Vong Mộng trở thành ấu sủng sẽ ký kết hồn ước với hắn.
Đúng như lời Ly lão nhi từng nói, rất nhiều chủng tộc Hồn sủng cao cấp không hề bài xích ký kết hồn ước với nhân loại. Nhất là những chủng tộc trí tuệ cao sẽ ưu tiên lựa chọn nhân loại có tiềm lực, ký kết hồn ước với bọn họ để bảo đảm an toàn trong quá trình trưởng thành.
Hồn sủng cao cấp có tuổi thọ dài lâu, ít nhất cũng vượt qua nhân loại gấp năm gấp mười lần. Nhân loại thông qua Hồn sủng nhận được lực lượng, Hồn sủng thông qua nhân loại làm ván cầu tăng tốc vượt qua thời kỳ nhỏ yếu.
Đến khi nhân loại già yếu, hoặc là không có năng lực đáp ứng đủ nhu cầu, chúng nó sẽ rời đi tiếp tục con đường tu luyện của mình.
Vong Mộng niết bàn thành công sẽ biến thành một con ấu sủng.
Hai trăm năm trước, nó được Thừa Mặc bảo vệ tới lúc trưởng thành, chỉ tiếc là Thừa Mặc đã có Dực hệ Hồn sủng mới từ bỏ ký kết hồn ước với nó. Hiện tại nó thông qua di vật của Thừa Mặc tiến hành niết bàn cũng là duyên số trời định.
Sau khi niết bàn thành công, nó cần phải có một người bảo vệ.
Người bảo hộ đó là ai đây?
Lựa chọn tốt nhất hiển nhiên là Sở Mộ có ân cứu mạng với nó, thực lực người này cũng không kém nó bao nhiêu. Hơn nữa, Vong Mộng cũng nhận ra đối phương là một gã Hồn sủng sư rất có tiềm lực.
Vong Mộng từ nhỏ đã được cường giả nhân loại nuôi lớn, cho nên nó không có tâm lý bài xích chút nào. Ngược lại trước kia nó thường xuyên nó Thừa Mặc kể chuyện, trong lòng vẫn có khát vọng đi ra ngoài nhìn xem những địa phương xa lạ và đẹp đẽ.
Lần này Sở Mộ cho nó một cơ hội làm lại từ đầu, Vong Mộng cũng đưa ra quyết định rất nhanh. Vận mệnh trong tương lai sẽ giao cho gã nhân loại khiến nó cảm thấy thân thiết này.
Dĩ nhiên, hết thảy những điều đó chỉ xảy ra nếu nó niết bàn thành công. Đây là một đợt khảo nghiệm cực kỳ nguy hiểm đối với sinh vật cấp chúa tể, tỷ lệ thành công và thất bại cơ hồ ngang nhau.
Nếu không thành công, Vong Mộng đành phải ở lại lãnh thổ của mình từ từ khôi phục. Dù sao bản thân nó sống hơn hai trăm tuổi khong thể nào nghe theo nhân loại hai mươi mấy tuổi chỉ huy.
Niết bàn là một lần tính mạng tái tạo, bỏ qua trí nhớ và thân thể hiện tại, bắt đầu một hành trình vận mệnh mới.
Vong Mộng dùng phương pháp này đúng là hiếm thấy đối với nhân loại. Nhưng trên thực tế, đây là chân lý của tự nhiên, là một con đường giúp cho sinh vật ngày một mạnh hơn, từ từ tiến lên đỉnh kim tự tháp trong thế giới vạn vật. Phương pháp này chỉ dành cho những chủng tộc cường đại chân chính.