Mục lục
[Dịch] Tru Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu, lão già râu bạc là người đầu tiên khôi phục lại phản ứng, lão chớp mình lên lôi đài, đến bên Sở Dự Hồng, tỷ mỉ xem xét một hồi, thấy y mình mẩy vẫn nguyên vẹn, cũng không có dấu vết trúng độc, tình trạng hiện thời có lẽ là do bị tiên gia pháp bảo đả thương, gây tổn hại vào nội phủ. Lão nhíu mày, đứng dậy, ngó lại Trương Tiểu Phàm, bất giác nhìn hắn bằng cặp mắt khác, ánh nhìn theo đà trượt xuống thanh Thiêu Hoả Côn màu đen hắn đang nắm chặt trong tay. "Con thắng rồi!" Lão nén nỗi nghi hoặc, bình tĩnh nói. Đệ tử Triêu Dương Phong phía dưới nhốn nháo cả lên, nhưng sự thực bày ra trước mắt, chẳng thể nói gì được, chỉ có điều Sở Dự Hồng bị đánh bại một cách quá khó hiểu, vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, rõ ràng phần thắng đang nắm chắc trong tay, đột nhiên rống lên một tiếng lại biến thành thua, quả thực là làm người ta không tài nào chấp nhận nổi. Lúc đó Tăng Thư Thư cũng đang nhìn đến đờ đẫn, nhưng nghe thấy lão già râu bạc nói ba tiếng ấy, y lìền xông lên, chạy tới bên Trương Tiểu Phàm, vỗ thật mạnh vào vai hắn, cười lớn: "Hảo tiểu tử, thì ra đệ giấu tài nhé!" Trương Tiểu Phàm vụt ngoảnh đầu lại, nét mặt đông cứng, lạnh lùng nhìn Tăng Thư Thư. Đôi con ngươi đen láy, nhưng giá buốt! Tăng Thư Thư chợt thấy ớn lạnh, kinh ngạc kêu lên: "Tiểu Phàm, sao thế?"

Trương Tiểu Phàm nghe hỏi, chợt rùng mình, tựa như nhớ ra điều gì, ánh mắt lập tức nhu hoà trở lại, vẻ băng sương kỳ dị cũng theo đó tan biến mất, khôi phục cảm giác bình thường, nhưng gợn thêm một chút thắc mắc: "Không, không sao, đệ không việc gì, huynh làm sao thế?" Tăng Thư Thư trợn mắt bảo: "Đệ còn hỏi ta làm sao, đệ hỏi ta cái gì, đệ không biết rằng đệ đã thắng trận này rồi ư?" Trương Tiểu Phàm giật thót, kinh ngạc: "Cái gì, đệ thắng rồi ư, đệ đã thắng rồi?" Tăng Thư Thư phát hoảng, mặt mày trắng bệch, vội vàng thò tay ướm lên trán Trương Tiểu Phàm, nói: "Khổ, chắc không phải là vừa rồi bị ánh lửa nung mà thành ra ngớ ngẩn chứ?" Trương Tiểu Phàm gãi đầu, dõi trông mấy đệ tử Triêu Dương Phong ở góc đài đằng kia đang khiêng Sở Dự Hồng hôn mê đi xuống, vài người trong bọn họ còn nhìn lại hắn một cách hết sức hằn học. Dõi theo những người đó đi mỗi lúc một xa, trong đầu Trương Tiểu Phàm nổi lên rất rõ rệt từng cảnh từng cảnh trường đấu pháp vừa rồi. Hắn bất giác cúi đầu, nhìn thanh Thiêu Hoả Côn đen sì đang cầm nơi tay. Cây gậy ngắn xấu xí nằm yên lặng, không hề động đậy, nhưng đối với Trương Tiểu Phàm, trong suốt hai năm cùng bầu bạn, chưa bao giờ nó có vẻ lạ lẫm đến thế này, hắn thấy như quay lại u cốc nhiều năm truớc, quay lại cơn ác mộng kinh hoàng.

Phàm ngây ngô đờ đẫn, bèn giơ cái quạt gõ vào đầu hắn, hỏi: "Đệ đang nghĩ gì đó?" Trương Tiểu Phàm lắc đầu, thở dài, cất Thiêu Hoả Côn vào trong bọc, đáp: "Chẳng có gì, bọn mình đi thôi. Ờ phải rồi, huynh sao lại chạy tới coi đệ thi đấu vậy?" Tăng Thư Thư liếc nhìn Thiêu Hoả Côn mà Trương Tiểu Phàm đang nhét vào trong bọc, nói: "Trận của ta chưa bắt đầu, ta không có việc gì làm bèn chạy tới xem đệ thi, chẳng ngờ lại được coi một màn kịch hay thế, í, hôm nay Tam Nhãn Linh Hầu của đệ, đệ gọi là gì ấy nhỉ..." Trương Tiểu Phàm nhắc: "Tiểu Hôi." Tăng Thư Thư nói: "Đúng rồi, Tiểu Hôi, hôm nay sao chẳng thấy Tiểu Hôi đâu cả?" Trương Tiểu Phàm lắc đầu: "Từ sớm tinh mơ đã chẳng thấy bóng dáng nó, có lẽ cùng Đại Hoàng rúc vào chỗ nào đấy chơi rồi!" Tăng Thư Thư thốt lên "Ôi chà!", mặt đầy vẻ nuối tiếc, Trương Tiểu Phàm ngó thấy, bất giác đoán cái gã này đến đây xem mình tỷ thí, không chừng chỉ là vì muốn gặp Tiểu Hôi? "Oa!"

Mãi đằng kia thốt nhiên đưa lại một tràng huyên náo rộn rã, hai người đứng ở rất xa cũng nghe được hết sức rõ ràng, bèn ngước mắt nhìn, thấy ở chính giữa, đệ tử Thanh Vân Môn lớp lớp vây quanh lôi đài quẻ Càn , dập dồn tiếng hò reo kinh ngạc Trương Tiểu Phàm còn chưa có phản ứng gì, Tăng Thư Thư đã choáng váng kêu: "Chết rồi chết rồi, mải đi xem đệ, nên quên bẵng cả chuyện quan trọng nhất!." Nói đoạn y kéo Trương Tiểu Phàm rảo cẳng chạy. Trương Tiểu Phàm ngơ ngác, vừa chạy vừa hỏi: "Là chuyện gì?" Tăng Thư Thư mặt đầy vẻ rầu rĩ, đáp: "Là Lục Tuyết Kỳ đang thi đấu đằng kia kìa!" Trương Tiểu Phàm không nén được mỉm cười, trong lòng bất giác trỗi niềm cảm động, ngước mắt nhìn người bạn mới quen được hai ngày ngắn ngủi. Vừa rồi dưới võ đài quạnh quẽ, không có trưởng bối và các sư huynh đồng môn, chỉ có người này lẫn trong đám đông đệ tử Triêu Dương Phong, một mình đứng về phía hắn.

Cảm giác ấm áp từ trái tim dần dần dâng lên. "Tăng sư... Thư Thư, đa tạ huynh vừa rồi đã lại với đệ!"

Tăng Thư Thư đang chạy rất nhanh bỗng dưng sững lại, bước chân chậm hẳn, ngoảnh đầu liếc Trương Tiểu Phàm, rồi cười bảo: "Ha ha, chuyện nhỏ chuyện nhỏ, nếu đệ cảm động quá, hay là đem Tiểu Hôi..." "Thôi mình chạy mau lên!" Tăng Thư Thư chao người, lắc lắc đầu, rồi guồng chân theo Trương Tiểu Phàm đang chạy nhanh như gió, miệng còn lẩm bà lẩm bẩm. ※ ※ ※

Hai người chạy tới gần, chỉ thấy đệ tử Thanh Vân đã tản ra từng nhóm, đa số có vẻ kích động, tranh luận hết sức sôi nổi với nhau. Hai người nhóng về phía đài, thấy chẳng có ai, nhưng sàn gỗ vết rạch chi chít, xem ra đã thi đấu xong rồi. Tăng Thư Thư đảo mắt, kéo Trương Tiểu Phàm rẽ trái quẹo phải, luồn qua luồn lại trong đám đông, chỉ giây lát sau, đã tìm ra mục tiêu, đó là bọn đệ tử Phong Hồi Phong. Tăng Thư Thư mải mốt đi lên, đám đệ tử Phong Hồi Phong trông thấy y, đều mỉm cười, Trương Tiểu Phàm còn nhớ rõ một hán tử cao lớn trong đó, lúc này cũng đang cười: "Sư đệ, chẳng phải đã bảo là sẽ đến xem Lục Tuyết Kỳ sao, thế nào mà chạy mất biến?" Tăng Thư Thư ho khan, đáp: "Đệ là, ờ, có chút chuyện, phải rồi, mau nói xem kết quả ra sao?" Một nam tử lông mày rất rậm, đứng bên trả lời: "Chẳng cần nói cũng biết, có Thiên Gia, thì Đoàn Lôi sư huynh của chi chính cũng không phải là đối thủ!" Tăng Thư Thư kinh ngạc: "Đến Đoàn sư huynh cũng thua cô ta ư?" Trương Tiểu Phàm hỏi Tăng Thư Thư: "Đoàn Lôi sư huynh đó lợi hại lắm sao?" Tăng Thư Thư gật đầu: "Ừ, Đoàn Lôi mấy năm gần đây là nhân vật rất xuất sắc bên chi chính, nhiều khả năng đoạt quán quân trong kỳ Thất Mạch Hội Võ lần này."

Hán tử cao lớn nọ lắc đầu nói: "Thế thì có tác dụng gì, đệ chưa trông thấy đâu, uy lực của Thiên Gia lớn lắm, ánh xanh chỉ chớp lên mấy lần, dội lên mấy tiếng là Đoàn Lôi sư huynh thua liền." Nói đến đây, y có vẻ do dự, rồi thở dài: "Nói ra đệ cũng không tin, đến phút cuối, Lục Tuyết Kỳ vẫn chưa hề tuốt kiếm khỏi vỏ." Tăng Thư Thư sững sờ kêu: "Thế thì còn thi đấu cái gì, còn ai là đối thủ của cô ta đây?" Hán tử cao lớn nọ lắc đầu: "Đúng vậy, dù Thiên Gia là thần vật, nhưng kiếm không tuốt ra khỏi vỏ thì uy lực cũng chỉ tầm tầm, đủ biết đạo hạnh tu hành của Lục Tuyết Kỳ ghê gớm đến mức nào!" Tăng Thư Thư nhìn y, hỏi: "Cao sư huynh, sao huynh biết?" Trương Tiểu Phàm khẽ liếc hán tử cao lớn đó, thầm nghĩ, người này danh quả xứng với thực, lại thấy y tiếp: "Ta cũng chỉ nghe sư phụ nói mà thôi!" Tăng Thư Thư ngạc nhiên: "Cha đệ hả?" Cao sư huynh đáp: "Ừ, vừa rồi lúc đệ chưa đến, sư phụ cũng lại xem, xem xong có nói, cô gái này chắc đã luyện qua tầng thứ tám của Ngọc Thanh Cảnh trong Thái Cực Huyền Thanh Đạo, mà chưa biết chừng đã đến tầng thứ chín rồi." Tăng Thư Thư biến sắc, ngây ra tại chỗ, nhất thời không thốt nổi một tiếng nào, Trương Tiểu Phàm rất lấy làm lạ, rõ ràng ban đầu Tăng Thư Thư đã nói chẳng hề quan tâm gì đến kết quả thi đấu, thế mà bây giờ trông lại có vẻ hết sức bận lòng. Lúc này từ đằng xa đưa lại tiếng chuông ngân nga, người của Phong Hồi Phong, do Cao sư huynh dẫn đầu hình như cũng phải thi đấu, liền nhao nhao hướng theo phía tiếng chuông đổ mà đi, Trương Tiểu Phàm thấy Tăng Thư Thư vẫn ngây ra tại chỗ, bèn bước lại kéo kéo y.

Tăng Thư Thư giật mình sực tỉnh, rồi cười xoà: "Hỏng rồi hỏng rồi, lần này chúng ta thực chẳng còn mảy may hi vọng!" Trương Tiểu Phàm nào có để ý đến việc ấy, nói: "Hỏng thì hỏng, ờ, huynh chẳng phải là vẫn chưa thi đấu sao?" Tăng Thư Thư trông về phía xa: "Trận của ta vẫn chưa bắt đầu mà, nhưng cũng nên lại đó thôi, đệ thì sao, định đi đâu?" Trương Tiểu Phàm nghĩ một lúc rồi đáp: "Đệ phải lại tìm sư phụ sư nương bẩm báo, mặc dù chỉ là may mắn thủ thắng." Tăng Thư Thư gật đầu bảo: "Thế rỗi thì lại tìm ta nhé!"

Trương Tiểu Phàm nhận lời, rồi hai người chia tay. Trương Tiểu Phàm xoay mình, đi về đám đông ở một phía khác, nghe thấy đệ tử Thanh Vân qua lại phần lớn đều đang bàn tán về trận đấu giữa Lục Tuyết Kỳ và Đoàn Lôi. Tìm kiếm lâu lắc, rốt cục Trương Tiểu Phàm cũng gặp được người của Đại Trúc Phong ở phía tây Vân Hải, từ xa trông lại, thấy Điền Bất Dịch đầy vẻ giận dữ, mặt mày tái xanh, Trương Tiểu Phàm lâu nay vẫn khiếp nhược trước sư phụ, lúc này len lén đi lại, Điền Bất Dịch trông thấy hắn, nhưng nhìn ngay sang chỗ khác, thậm chí không hỏi một lời kết quả thi cử của hắn ra sao. Tô Như, Điền Bất Dịch và các đệ tử khác đều đang đứng ở đây, chỉ thiếu mỗi đại sư huynh Tống Đại Nhân. Trương Tiểu Phàm liếc nhìn suốt lượt mọi người, thấy Điền Linh Nhi còn đỡ, chứ các vị sư huynh ai nấy đều có vẻ buồn rầu chán nản, bèn khe khẽ hỏi Đỗ Tất Thư đang đứng ngay bên: "Lục sư huynh, sao thế?" Đỗ Tất Thư liếc Điền Bất Dịch, thấy lão không ngó lại đằng này, bèn thì thào bảo: "Vừa rồi ngoài đại sư huynh ra, chúng ta đều dự đấu, kết quả là có mỗi tiểu sư muội thắng, nên sư phụ đang tức giận." Trương Tiểu Phàm đờ người, nhất thời không biết nên nói sao mới được.

Tô Như đứng một bên, nhìn đám đệ tử rón rén sợ sệt, nhìn Điền Bất Dịch xanh xám mặt mày, lắc đầu thở dài, dịu dàng hỏi Trương Tiểu Phàm: "Tiểu Phàm, con về rồi đấy ư, kết quả ra sao?" Trương Tiểu Phàm trù trừ một lúc, khẽ khàng thưa: "Sư nương, con, con may mắn thủ thắng ạ!" Tô Như: "Ồ, cũng không sao, thua thì thua, coi như là mở rộng..." giọng bà chợt nhỏ đi, ngó Trương Tiểu Phàm, kinh ngạc hỏi: "Con vừa nói gì kia?" Mọi người, kể cả Điền Bất Dịch, cùng quay đầu lại phía Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm đỏ mặt, nhưng lần đầu tiên đứng trước nhiều ánh mắt chăm chú, nhất là trước ánh mắt kinh ngạc của Điền Linh Nhi lúc này đang ở bên cạnh Tô Như, hắn chợt cảm thấy một nỗi hưng phấn hư vinh, bèn cất cao giọng, nhìn Điền Bất Dịch nói: "Sư phụ, sư nương, con vừa rồi, đã may mắn thủ thắng!" Tất cả ồ lên.

Người của Đại Trúc Phong giờ đến tụ tập dưới đài quẻ Khôn , xem Tống Đại Nhân, người cuối cùng trong ngày hôm nay thi đấu. Trên đài, Tống Đại Nhân và đối thủ đang kịch chiến, tiên kiếm Thập Hổ như hoá ra vô số hổ to hung tợn trong không trung, phát ra tiếng vang làm đất chuyển núi rung, kiếm nào cũng phách thẳng vào đối thủ, hoàn toàn chiếm được ưu thế. Ở dưới đài mọi người vui mừng quá, nhưng vẫn không có cách nào tiếp nhận nổi sự thực mà Trương Tiểu Phàm vừa kể ra. "Tiểu sư đệ, đệ bảo là trong trận đấu ban nãy, đệ vốn sắp thua rồi, không ngờ cái gã đối thủ tên là Sở Dự Hồng gì đó bỗng nhiên phát bệnh, tứa máu đầy mặt mà ngất đi phải không?" "Vâng ạ, tứ sư huynh, huynh và nhị, tam, ngũ sư huynh đã hỏi đệ đến hai mươi hai lần rồi, còn gì mà hỏi nữa? Lục sư huynh, mau bảo bọn họ đi, những điều đệ nói đều là sự thực đấy!" Đỗ Tất Thư: “...Tiểu sư đệ, đệ bảo là trong trận đấu ban nãy, đệ vốn sắp thua rồi, không ngờ cái gã đối thủ tên là Sở Dự Hồng gì đó bỗng nhiên phát bệnh, tứa máu đầy mặt mà ngất đi phải không?" Trương Tiểu Phàm ôm đầu rên siết: "... vâââng, lần thứ hai mươi ba!"

Điền Linh Nhi ở bên cạnh trách cứ: "Các huynh đừng có ép y, Tiểu Phàm đâu thể nào nói dối?" đến đây, cô ta lắc lắc đầu: "Có điều Tiểu Phàm ạ, số đệ tốt như vậy, phải chăng là hơi thái quá, trách nào người ngoài chẳng tin!" Trương Tiểu Phàm á khẩu tắt tiếng. Mặc đám đệ tử lao xao không ngớt đằng sau lưng, Điền Bất Dịch và Tô Như vẫn cứ nhìn thẳng lên lôi đài. Giây lát, Tô Như chợt thấp giọng hỏi: "Huynh thấy thế nào?" Điền Bất Dịch cau mày, hỏi lại: "Nếu nói y nhờ vào bản lĩnh mà thắng, muội có tin không?" Tô Như cười cười: "Gã đồ đệ này của chúng ta, số mệnh tốt lạ lùng!" Điền Bất Dịch khẽ hừ. "Rầm rầm!" một tiếng vang cực lớn, Tống Đại Nhân bỗng nhiên gầm lên, chỉ thấy Thập Hổ tiên kiếm toả ánh vàng ngợp trời, sáng chói đến mức khiến người ta cơ hồ không mở nổi mắt, kéo theo thanh thế hung mãnh như chém núi bạt sông, đối thủ cuối cùng không đương cự nổi, bị đánh gục, miệng phún máu tươi bay vọt ra sau. Người của Đại Trúc Phong hoan hô như sấm dậy, khuôn mặt Điền Bất Dịch rốt cục cũng rạng một nụ cười. Tống Đại Nhân rời khỏi võ đài, quay về với đồng môn, trước hết đến gặp qua Điền Bất Dịch và Tô Như, sau đó là sự chúc mừng chan chứa nhiệt thành của các sư đệ sư muội.

"Ha ha, may quá may quá! Lục sư đệ đừng có nịnh cái kiểu khiến người ta lộn mửa lên thế! Í, tiểu sư đệ cũng về rồi à, hôm nay kết quả ra sao, không bị thương chỗ nào đấy chứ, nhìn cái bộ dạng đệ kìa, nghe đại sư huynh nói này, đệ tu chân chưa được bao lâu, cơ hội sau này còn nhiều, đừng để tâm gì một trận thắng bại... Hả, các đệ làm sao đều nhìn ta vậy?" Điền Bất Dịch quay mình bước tách ra, Tô Như cười cười với đại đồ đệ, rồi cũng bỏ đi theo trượng phu, Tống Đại Nhân vò đầu, nhìn mọi người hỏi: "Chuyện gì thế?" Điền Linh Nhi lại gần kể với y một lượt, Tống Đại Nhân ngoảnh đầu nhìn, không thể tin nổi, Trương Tiểu Phàm sợ hãi co rút người lại, nói: "Đại sư huynh, đệ biết số đệ tốt quá thật chẳng hay ho gì, nhưng sự thể nó đã như thế, đệ cũng chẳng có cách..." Tống Đại Nhân mở to mắt: "... Tiểu sư đệ, đệ bảo là trong trận đấu ban nãy, đệ vốn sắp thua rồi, không ngờ cái gã đối thủ tên là Sở Dự Hồng gì đó bỗng nhiên phát bệnh, tứa máu đầy mặt mà ngất đi phải không?" Trương Tiểu Phàm tuyệt vọng ngã nhào.

Ngày tiếp theo, Thất Mạch Hội Võ sẽ chỉ còn 16 người dự đấu, trong đó, thật vượt xa sự dự liệu của nhiều người, Đại Trúc Phong vốn thoi thóp từ xưa tới nay lại chiếm đến ba chỗ, hơn hẳn tất cả các kỳ đại thí trước. Bất kể nội bộ như thế nào, Điền Bất Dịch ngoài mặt vẫn rất hớn hở, suốt ngày hôm đó cứ cười ha ha, làm bọn đệ tử phải lào xào bàn tán. Đỗ Tất Thư: "Mọi người xem cái bộ dạng cao hứng của sư phụ kìa, cứ hí ha hí hửng!" Ngô Đại Nghĩa: "Còn gì nữa, đại sư huynh và tiểu sư muội quả thực đã làm lão nhân gia người được mở mày mở mặt!" Hà Đại Trí: "Nói ra quả là xấu hổ, tiểu sư muội tuổi còn nhỏ, mà chí khí đã vượt xa tứ sư huynh ta đây, sau này tiền đồ thật không thể tiên lượng!" Trịnh Đại Lễ: "Các người đừng có quên mất tiểu sư đệ chứ, y cũng vào được vòng ba đó!" Đỗ Tất Thư: "Hay là chúng ta lại đánh cược, xem khả năng tiểu sư đệ xông được qua cửa nữa bao lớn, các huynh có dám tham gia không?" Ngô Đại Nghĩa, Hà Đại Trí, Trịnh Đại Lễ, Lữ Đại Tín: "Ta cược y thua! Đặt gấp đôi!" Đỗ Tất Thư: "... He he, í, thoáng một cái đại sư huynh đã biến mất tăm! Á, tiểu sư đệ? Tiểu sư muội? Thế quái nào ấy nhỉ, người đi đâu hết cả rồi?" Hà Đại Trí nghĩ một lúc, nói: "Tiểu sư đệ và tiểu sư muội thì ta đây không biết, nhưng đại sư huynh, ta đoán chắc đến mấy phần là đã tới chỗ..." Mọi người nhìn nhau, đồng thanh kêu: "Văn Mẫn sư tỷ bên Tiểu Trúc Phong!"

Tống Đại Nhân thân hình cao lớn, bỗng dưng lại run lên vô cớ, Văn Mẫn ngó thấy, rất lấy làm lạ, bèn hỏi: "Huynh sao vậy?" Tống Đại Nhân chau mày đáp: "Không biết, bỗng dưng thấy lạnh!" Văn Mẫn liếc y, trách: "Không phải là có tật giật mình sao!" Tống Đại Nhân vội lắc đầu quầy quậy, bảo: "Đâu có chuyện ấy, đâu có chuyện ấy!" Văn Mẫn nét mặt giãn ra, nhưng vẫn hừ một tiếng: "Thế huynh lén lút một mình chạy đến phòng nữ đệ tử Tiểu Trúc Phong của bọn muội đây để làm gì?" Bên cạnh vẳng lại một tràng cười, Tống Đại Nhân lúng túng nhìn xung quanh, lúc này thi đấu kết thúc, đệ tử của Tiểu Trúc Phong đều đã về cả rồi, ai nấy cười cười, nhìn y với vẻ rất thú vị. Tống Đại Nhân hơi đỏ mặt, nói lảng: "Ồ, .... sao mà chẳng thấy tiểu sư muội của ta đâu nhỉ?" Văn Mẫn mỉm cười: "Tiểu sư muội của huynh, trời sinh mỹ lệ, tất nhiên là sớm đã có người hẹn hò rủ ra ngoài rồi!" Tống Đại Nhân ngạc nhiên hỏi: "Cái gì, có người hẹn hò rủ ra ngoài?" Văn Mẫn lắc đầu không đáp, chỉ nói: "Nếu gặp sư muội Linh Nhi của huynh, khuyên cô ấy ngày mai phải cẩn thận đấy!" Tống Đại Nhân nhắc đến Điền Linh Nhi, tự nhiên không thấy lúng túng như khi nói chuyện về một mình Văn Mẫn nữa, lời lẽ vì thế cũng trở nên mạch lạc hơn nhiều, y chau mày bảo: "Ta biết tiểu sư muội ngày mai sẽ tỷ thí cùng Lục Tuyết Kỳ Lục sư muội, sư trưởng hai chi chúng ta xưa nay giao hảo, chắc sẽ không có chuyện gì, hơn nữa Thất Mạch Hội Võ chẳng qua cũng chỉ là thi đấu cọ xát chút thôi!"

Văn Mẫn liếc nhìn y, lạnh nhạt bảo: "Tô sư thúc sư nương của huynh tất nhiên là rất thân với sư phụ muội, nhưng sư phụ muội lại thấy sư phụ huynh rất là chướng mắt, đến nay vẫn oán sư phụ huynh đã dụ dỗ Tô sư thúc đem đi!" Tống Đại Nhân nghẹn họng, đang định nói, lại thấy Văn Mẫn nhìn đám nữ đệ tử đồng môn xung quanh, bọn họ đều đang im lặng, chăm chú ngó lại đây.Tống Đại Nhân kinh ngạc hỏi: "Sao thế?" Văn Mẫn nhìn y, có vẻ do dự, rồi nói: "Tống sư huynh, Lục sư muội không giống với bọn muội, tính tình cô ta rất cổ quái, nhưng sư phụ lại thập phần sủng ái. Đã bước lên đài rồi, không có gì là nói chắc được đâu!" Tống Đại Nhân đổi hẳn sắc mặt, hỏi: "Là sao?" Văn Mẫn khép miệng, không nói gì thêm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK