- Người thứ bảy rồi !
Phạm Ngọc và Trần Uy dừng lại trước một đường vòng. Trước mặt họ lại là cảnh tượng một chiến sĩ bị chết. Thân hình anh ta đổ gục xuống. Bọn Đom Đóm Ma đang bu vào hút hết máu huyết.
- Đi mau.
Hai người vội vàng di chuyển theo một hướng khác. Bọn Đom Đóm Ma ngày càng vây cứng lại. Dù cả hai cũng đã đi hơn nửa quãng đường nhưng đúng chỗ này mới là cửa ải khó khăn. Mật độ Đom Đóm Ma dày đặc như được xếp sẵn thử thách họ vậy.
Hai người trải qua chiến đấu cũng rất mệt rồi nhưng lại không dám ngừng lại. Nguy hiểm lúc nào cũng cận kề.
- Phía trước có ba con. Chuẩn bị.
Phạm Ngọc nói khẽ. Thần lực điều động quanh thân.
- Riiiii, Riiiii...
Năm con Đom Đóm Ma đang đi chuyển theo hướng máu huyết phát ra bỗng ngừng lại. Một con tiến lên phía trước. Phần thân dưới như cái bình máu loé lên ánh sáng. Trải qua hút máu huyết, thân thể chúng đã biến lớn lên. Khí tức trên thân cũng mạnh mẽ. Đã tương đương với chiến sĩ cấp chín rồi.
Hai con mắt Đom Đóm Ma mở ra dò xét.
- Phùng !
Bỗng xuất hiện trước mắt chúng là tám con rồng màu vàng lửa ập tới.
- Bụp !
Thân hình con Đom Đóm Ma vỡ nát bét. Máu me và chất dịch văng tung toé.
- Khoan đã.
Phạm Ngọc đang đi dừng lại.
Trần Uy bên cạnh thấy vậy không hiểu. Hắn quay qua xung quanh dò xét. Không có nguy hiểm gì cả.
- Vừa rồi, chỗ người vừa chết đó, anh có thấy điều gì khác lạ không ?
Phạm Ngọc hỏi. Ánh mắt hắn loé lên tia sáng như nghĩ ra thứ gì đó.
Trần Uy thấy vậy sau một lúc nhớ lại lắc đầu. Anh ta chưa thấy có chỗ nào đặc biệt cả. Vẫn chỉ là một cái xác không biết do ai giết hại thôi. Bọn họ đã gặp không phải một lần.
- Người vừa rồi chết nhưng không có dấu vết đao động thần lực chứng tỏ không phải do chiến đấu với các chiến sĩ khác. Hẳn là do mất máu quá nhiều nên không đủ sức cầm cự với bọn Đom Đóm Ma. Trong bảy người chúng ta gặp có ba người như vậy. Cái lạ là họ đều chết ngay tại một vòng lặp. Mà tọa độ của vòng lặp này sẽ dẫn tới một ngõ cụt. Mấy người còn lại cũng có tọa độ tương ứng với nhau. Không thể trùng hợp như vậy được.
Phạm Ngọc vừa suy tính vừa nói. Dựa trên một thời gian quan sát, hắn cảm thấy đàn Đom Đóm Ma đi chuyển không phải ngẫu nhiên mà theo một quy luật nào đó. Chúng như những mắt xích trong một trật thế được lập trình sẵn.
- Ý cậu là, Đom Đóm Ma cũng chính là một trận thế khác ?
Trần Uy nghe Phạm Ngọc nói ngay lập tức hiểu ra. Nếu vậy, khó khăn thêm gấp bội.
- Ngoài ra trên một xác chết tôi còn thấy có khí tức quen thuộc của Công Chính. Trên xác của một người thuộc trường Hưng Đạo Vương đó. Tôi càng chắc chắn hơn khi có rất nhiều Đom Đóm Ma bị giết ngay tại đó. Chúng đều bị một chiêu khí tượng mạnh mẽ đánh chết. Khí tức của đòn này thuộc về Nam Bắc Hải Vân.
- Cái gì? Thảo nào, cậu dò xét cái xác lâu hơn thường lệ, tôi cũng thấy ngờ ngợ.
Trần Uy ngẫm nghĩ cảm thấy bừng tỉnh. Thông thường nếu muốn tấn công một người khác để làm mồi dụ lũ Đom Đóm Ma thì sẽ chọn chỗ yên tĩnh. Không ai phí sức giết cả mấy con Đom Đóm Ma. Làm thế chỉ báo động bọn chúng đến nhiều hơn.
Nhưng tại chỗ thi thể của một chiến sĩ trường Hưng Đạo Vương bọn họ rõ ràng thấy xác chết của rất nhiều Đom Đóm Ma bị giết cùng một lúc. Điều đó cho thấy tu vi của kẻ này rất cao mới có thể ra tay như vậy.
Bọn họ đã cùng chiến đấu với trường Nam Bắc Hải Vân nên quen thuộc phần nào khí tức chiêu số của họ. Chiến đấu đã qua đi nhưng khí trường còn lưu lại. Đó chính là dấu hiệu đặc trưng của cấp Nguyên Tinh. Ở Nam Bắc Hải Vân người có cấp độ đó chỉ có thể là Công Chính.
"Cũng may nhờ cậu ta có linh hồn mạnh mẽ nên cảm giác ra được." Trần Uy thầm nghĩ.
Cả hai lâm vào trầm lặng. Nếu đúng là năm người kia thì vô cùng gay go. Thực lực bọn họ mạnh mẽ vô cùng.
- Nếu gặp phải bọn họ và bắt buộc phải đánh thì sao?
Phạm Ngọc ngước qua Trần Uy. Hắn còn không nói cho tên này biết ngoài khí tức quen thuộc của Công Chính ra còn có của một người khác nữa. Đó chính là Minh Châu. Cô gái này cũng đã giết chết một người chiến sĩ khác. Hơn thế cô ta ra tay rất nhanh gọn hoàn toàn nghiền áp. Với tính cách của Minh Châu trừ phi cô ta không biết mới làm vậy.
Hắn cũng băn khoăn về điều này.
- Chiến thôi.
Tràn Uy bình tĩnh đáp. Đến lúc này rồi không còn cách nào khác. Còn mạng mới quan trọng.
- Vù !!!
Tiếng gió nổi lên khiến cả hai người lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác.
- Thì ra là hai anh tài của trường Thăng Long. Song Hùng gì đó sao lại trốn ở đây không biết.
Giọng nói mỉa mai vang lên, Ngô Chính Nhân xuất hiện cùng với Hùng Thanh.
- Hừ. Liên quan gì đến mày ?
Trần Uy nghe vậy thì hừ lạnh. Hắn ghét nhất là mấy tên công tử con nhà giàu hay nhạo báng người khác này. Nhất là tên này từng xích mích với họ.
- Haha, vốn không liên quan nhưng bây giờ lại liên quan. Chúng ta không phải đang cùng ở trong này hay sao. Hơn thế mấy thứ trên đầu bọn tao đang cần hai đứa bay giúp đây.
Ngô Chính Nhân cười lớn đáp lại. Ý tứ rõ ràng khiêu khích. Khí thế trên thân hắn tỏa ra mạnh mẽ.
Lúc này Phạm Ngọc và Trần Uy mới để ý thấy trên đầu hai kẻ này có tám con Đom Đóm Ma vừa xuất hiện. Bầu máu dưới thân bọn chúng đã sắp cạn. Điều này cho thấy chúng cần hút tiếp máu huyết mới.
- Mày được lắm.
Trần Uy và Phạm Ngọc thấy vậy đã hiểu ra. Hai tên này chính là muốn dùng bọn họ tiếp máu cho mấy con Đom Đóm Ma kia để đi tiếp. Xem thái độ của bọn chúng thì khong phải lần đầu.
- Ha...
- Chết đi!
Ngô Chính Nhân chưa cười hết tiếng thì thân hình đã loé lên. Ánh đao loang loáng bổ về phía đầu Trần Uy.
- Hèn hạ.
Trằn Uy trong lòng hét lên, đôi tay không hề chậm trễ xử ra chiêu số của bản thân. Bên cạnh Phạm Ngọc cũng phải đón nhận đòn tấn công của Hùng Thanh.
- Sơn Tinh Đảo Hải ! Dời non lấp bể!
Hùng Thanh hét lớn, khí tượng Sơn Tinh quyền trầm trọng áp về phía Phạm Ngọc. Giống như anh của hắn Tiểu Sơn Tinh Hùng Sơn, hắn cũng tu luyện Sơn Tinh quyền.
Phạm Ngọc phía đối diện cảm nhận được áp lực. Tên Hùng Thanh này tu vi cao hơn hắn. Khí tượng của đối phương tạo ra một trường lực nặng nề như một toà núi lớn.
- Cửu Long cảnh !
Hét lớn một tiếng, Khí thế Phạm Ngọc cũng dâng cao. Toàn thân hắn chìm trong chín con rồng gào thét. Phát hiện đối phương tu vi cao hơn, khí thế ác liệt Phạm Ngọc phải dùng chiêu mạnh nhất hiện tại của Cửu Long quyết.
- Ầm !
Chiêu thức và chạm cả hai đều chật vật lui lại. Hùng Thanh kinh ngạc nhìn qua. Hai người vậy mà cân bằng.
Phạm Ngọc cũng có điều ngạc nhiên. Tu vi chiến lực của đối phương mạnh hơn hắn nhưng chiêu Sơn Tinh quyền, dời non lấp bể này xem ra cũng ăn thua thiệt với Bát Long Cảnh.
Phải biết rồng vốn ngự trị biển cả, Long Vương chấn nhiếp Bá Kình. Tuy Cửu Long quyết không đi theo đường lối phô bày khí tượng mà chú trọng ngưng đọng ý cảnh thần lực khi ra chiêu nhưng khí thế không hề thua kém. Hơn nữa Bát Long cảnh thủy ý mười phần, bàng bạc huyền diệu, ý cảnh vô tình đối lập với Sơn Tinh quyền.
Thuỷ Tinh chính là đối địch với Sơn Tinh. Hải Thuỷ cuồng bạo chính là tinh tuý trong võ học của Thuỷ Tinh Vương. Tuy võ học Thuỷ Tinh Vương chính tông đã mất dấu vết từ lâu nhưng trong các võ học đời sau chắc chắn hàm chứa ít nhiều tinh hoa của nó.
Trong Cửu Long quyết, Giao Long quyền cũng mang ý cảnh đó.
- Xẹt !
Hùng Thanh phía xa bỗng nhiên bất ngờ phóng ra thứ gì đó. Phạm Ngọc thấy thế sừng sốt nhưng rất nhanh xoay người né tránh.
- Choang.
Tiếng kim loại va vào vách tường vang lên. Một con dao nhỏ vỡ vụn vì phản chấn quá mạnh rơi xuống.
- Thằng khốn !
Phạm Ngọc nhìn xuống ngực thấy có vết chém tức giận chửi lên. Hắn cũng dần quen thuộc với ngôn từ phàm tục. Tên Hùng Thanh này mới dùng đao đánh lén hắn. Thật hèn hạ. Cũng may hắn kịp thời phản ứng.
- Sơn Tinh quyền, Sơn Nộ Địa Chấn !
Hùng Thanh mặt không biểu tình tiếp tục ra chiêu. Lần này khí thế của hắn tăng gấp bội. Quanh thân hắn còn lờ mờ hiện lên một toà núi lớn rung động đập về phía Phạm Ngọc.
- Không được để chảy máu.
Phạm Ngọc hét lên cảnh tỉnh. Hắn phát hiện ra ý đồ của hai tên này. Bọn họ muốn làm cho hắn và Trần Uy chảy máu. Khi đó mấy con Đom Đóm Ma sẽ tham gia trận chiến. Như vậy tình thế càng thêm bất lợi.
Trần Uy bên kia nghe vậy cũng phát hiện ra vấn đề. Hắn gấp gáp chuyển biến chiêu số. Lão Mai quyền của hắn phòng thủ càng thêm nghiêm mật.
- Hừ, chết đi.
Ngô Chính Nhân thấy vậy đôi mắt lạnh đi. Tu vi trên thân bộc phát dữ dội. Chiêu thức chưa ra mà khí trường khủng bố đã ép tới Phạm Ngọc và Trần Uy.
- Uỳnh !
Một chiêu của Ngô Chính Thanh đánh trúng khiến Trần Uy loạng choạng lui lại. Khoé miệng hắn đã rớm máu. Thần lực hư thoát mảng lớn. Trên trang phục chiến đấu của hắn có và nhiều vết đao chém rách nhưng không có máu chảy ra. Trần Uy đã dùng thần lực chặn lại. Tuy như vậy sẽ tạo ra chấn thương về sau nhưng lúc này bắt buộc phải thế.
Trần Uy tu vi đã là cấp Tinh Vân bậc bảy rồi nhưng đối phương cao hơn hắn nhiều. Ít nhất cũng bậc chín. Không ngoại trừ kẻ này đã đạt đến cực hạn của cấp Tinh Vân.
Tuy Trần Uy đi theo trường phái phòng ngự, Lão Mai quyền cũng am hiểu mượn lực nhưng chênh lệch vẫn khá lớn.
Trần Uy nhìn ngang qua. Bên kia Phạm Ngọc cùng Hùng Thanh cũng đang chiến đấu dữ dội.
- Ầm.
Phạm Ngọc bị một chiêu đánh bay ra. Hắn mượn thế đáp xuống cạnh Trần Uy. Hai người hình thành khí thế liên thủ.
- Anh lo được không?
Phạm Ngọc lo lắng hỏi. Khí thế Trần Uy đang giảm mạnh. Phải biết rằng từ đầu tới giờ Trần Uy chịu trách nhiệm chiếu sáng để bọn họ di chuyển. Thần lực cùng lực lượng linh hồn tiêu hao không nhỏ.
Bản thân Phạm Ngọc cũng bắt đầu có dấu hiệu đi xuống. Tuy hắn vẫn còn lực lượng chưa dùng tới. Nhưng hắn cũng khó lo được cho Trần Uy.
- Tôi có thể tăng lên trong vòng năm phút. Quan trọng là cậu tìm được lối ra.
Trận Uy nói. Tay hắn vô tình chạm vào chiếc vòng ở cổ tay có vẻ luyến tiếc. Hắn vẫn không muốn dùng thứ đó.
- Được, để tôi lo. Anh giữ chân chúng một phút thôi.
Phạm Ngọc trong đầu xẹt qua suy nghĩ. Xem ra chỉ có dựa vào cách đó mới tìm được lối ra. Tuy ảnh hưởng không nhỏ nhưng không còn cách nào khác. Điều này hắn cũng đã nói với Trần Uy trước đó rồi.
- Giết bọn chúng mau !
Ngô Chính Nhân khẽ lau vết máu ở miệng lạnh giọng quát. Mục đích đánh bất ngờ chiếm tiện nghi nhờ mấy con Đom Đóm Ma không thành khiến hắn nổi giận.
Hai người Trần Uy và Phạm Ngọc tu vi kém hắn và Hùng Thanh nhưng lại cứng rắn chống đỡ khiến một kẻ tự phụ như hắn không chấp nhận được.
Bản thân hắn dã tâm lớn, luôn hướng tới vị trí cao nhất. Thậm chí còn cao hơn mấy tên chiến sĩ Ngôi Sao kia. Đây là một cơ hội lớn, hắn không thể lãng phí. Bất kỳ cản trở nào cũng phải bị tiêu diệt.
- Vạn ảnh u hồn !
Phạm Ngọc khẽ quát. Ngay lập tức từ thân thể hắn bộc phát ra lực lượng nào đó quỷ dị. Đồng thời cơ thể hắn loạng choạng lui lại, khuôn mặt tái nhợt.
Ngô Chính Nhân và Hùng Thanh ở đối diện chỉ cảm thấy thứ gì đó âm u xẹt qua cơ thể. Ngay cả Trần Uy cũng phải rùng mình.
- Uuuuuuuuuuuu...
Cả toà Mê Cung Bóng Tối tràn ngập không khí kỳ dị. Như có thứ gì đó đang di chuyển mạnh mẽ tới mọi ngóc ngách.