• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chiêu Hòa! Đủ!” Vân Hi âm trầm cất tiếng. Một trận đấu này ai có mắt đều có thể thấy tiểu nha đầu kia dùng xảo thuật mà thắng, nhưng cũng không ai phủ nhận được kết quả, luật thi đã qua chính miệng hắn công nhận, nàng trước sau không hề phạm luật, ngựa của nàng lại về trước. Mười vạn lượng này, hắn sẽ phải giao ra. “Vị cô nương này, ngân lượng bản thái tử nhất định giao đủ. Bất quá, xin thỉnh giáo cao danh quý tánh.” Hắn ôm quyền hướng Hoàng Tuyết Mai hỏi, ban đầu hắn không hề đặt nàng vào mắt, nhưng bây giờ, hắn buộc phải thừa nhận, nàng là một đối thủ không hề dễ chịu được vua tôi Đại Uyển sắp xếp ngáng chân hắn.

“Ha ha, chúng ta không phải địch nhân, cũng không phải thân thích bằng hữu, lưu lại danh tính cũng không có ý nghĩa gì. Thái tử gia quá lời rồi.” Hoàng Tuyết Mai khẽ cười. “Bất quá, gặp nhau cũng là có duyên, ta khuyên ngươi, thiên ngoại hữu thiên, tỷ tỷ ta vẫn nói, làm người phải điệu thấp một chút, không thể quá ngạo mạn.”

“Tỷ tỷ của cô nương…” Vân Hi bỏ dở câu nói, hắn thật sự rất muốn biết, đám nữ nhân này rốt cuộc đến từ đâu, nhưng hắn biết, ngay cả tên họ nàng cũng không nói ra thì vị ‘tỷ tỷ’ trong miệng nàng lai lịch đương nhiên không tầm thường. Hắn đổi chủ đề, hướng sang Bách Lý Tịnh: “Hoàng thượng, quyết định thắng bại trên sa trường, không chỉ có kỵ thuật tốt là đủ. Phương thức hạ địch tốt nhất chính là tiêu diệt từ xa. Bản thái tử lần này mang sang 200 cung tiễn thủ tùy tùng, xin được chỉ giáo thêm.” Hắn ngạo nghễ cười, thua một lần trong tay một tiểu nha đầu không có nghĩa hắn sẽ thất bại. Yến Dương quốc binh c\ường mã tráng, đội tùy tùng hộ sứ lần này đều là tinh anh của ngự lâm quân. Nếu Đại Uyển thần phục thì tốt, nếu không, cho họ biết chút lợi hại cũng không thiệt thòi gì.

“Cung tiễn thủ?” Bách Lý Tịnh khẽ cau mày, sắc mặt vẫn như cũ nhưng trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy không ổn, nếu đơn đả độc đấu, hắn tin sẽ có cách. Đằng này, trong thời gian gấp như vậy, phải làm sao mới tốt đây? Đại Uyển không thiếu cung tiễn thủ, nhưng trình độ của họ hiện tại vẫn so không được với đám người có chuẩn bị mà đến kia. Lư Ngạc đã làm Đại Uyển mục ruỗng tận xương. Khốn khiếp, chỉ cần cho hắn ba năm, 2000 cung tiễn thủ hắn cũng đấu được. Vấn đề là, hắn không có ba năm.

“Không sai, một mũi tên của bọn họ đích xác có thể lấy xuống một mạng người. Chúng ta dựng mỗi bên 200 tấm bia gỗ, lần lượt từng bên sẽ bắn cung. Đội cung tiễn thủ bên nào có thể bắn vỡ tất cả bia của đối phương trước là thắng cuộc.” Băn khoăn của Bách Lý Tịnh, Vân Hi cũng biết. Hắn có tự tin, lần này nhất định dằn mặt được triều đình Đại Uyển.\

“Hoàng thượng.” Lần này, người lên tiếng là Dương Tường Vi. “Tỷ tỷ của thần nói, mỗi quốc gia có một phương pháp tác chiến khác nhau, không thể nói rõ phương pháp nào là lợi hại, ở cự li xa, Yến Dương quốc cho cung tên là loại vũ khí tốt nhất, Đại Uyển chúng ta không nhất thiết phải làm theo.”

“Cô nương, vấp ngã một lần sẽ khôn một lần. Không sai, đúng là mỗi quốc gia sẽ có một phương pháp khác nhau, chỉ cần không tiếp cận mục tiêu, bảo trì khoảng cách trên hai trăm bước chân, vũ khí không thể quá cồng kềnh, ít nhất không được lớn hơn kích thước cung tên, tùy quý quốc lựa chọn.” Vân Hi cắn răng cười lạnh, hừ, ngoài cung tên còn có thể dùng thuốc nổ, các người cho ta là kẻ ngốc sao, không cho tiếp cận, các ngươi không có cơ hội chôn ngòi nổ, khoảng cách xa, kích thước nhỏ gọn, thuốc nổ căn bản không có tư cách tham chiến. Ta không tin không diệt được nhuệ khí của các người.

Trái với suy nghĩ của hắn, lần này, Dương Tường Vi lại lạnh nhạt đồng ý. “Thái tử điện hạ nói không sai, vũ khí trên chiến trường càng nhỏ gọn càng tốt, quá cồng kềnh ngược lại sẽ vướng víu.”

Vân Hi và Bách Lý Tịnh đồng thời cau mày. Hoàng Tuyết Mai ngoan ngoãn ngậm miệng, lui về phía sau, trả đấu trường lại cho nhị tỷ.

“Nếu theo lời thái tử điện hạ nói, cuộc thi đấu tiếp theo đơn giản như vậy cần gì điều động đến binh sĩ, ta tùy tiện điểm 200 người bình thường cũng có thể thắng.” Dương Tường Vi chậm rãi nhả từng chữ. “Chỉ là, thái tử điện hạ muốn mỗi lần chỉ được bắn hạ một tấm bia, hay cứ tùy tiện càng nhiều càng tốt?”

“Có khác nhau sao?” Cơ hồ cùng lúc, cả huynh muội Vân Hi đồng thời cất tiếng hỏi.

“Thử không phải sẽ biết sao? Nhưng mà trận tỷ thí này quy mô lớn như vậy, tiền cược có phải nên tăng thêm tí chút để trợ hứng không?” Dương Tường Vi nhún vai.

“Cô nương muốn bao nhiêu?”

“Cộng thêm chỗ bạc vừa thắng, chúng ta bây giờ có hai mươi vạn lượng.” Dương Tường Vi dửng dưng đáp.

Hai mươi vạn lượng, nếu hắn thắng, sẽ lãi mười vạn lượng. Nếu hắn thua, phì, không, hắn không thể thua, trên đời vốn không thể tồn tại thứ vũ khí đó, nếu có, tại sao lúc chống cự với Lư Ngạc, bọn họ không mang ra sử dụng? Vân Hi cắn răng, gật đầu đáp ứng.

Bách Lý Tịnh lập tức ra hiệu thái giám dọn sẵn xạ trường.

200 tấm bia gỗ xếp thành đội hình thẳng tắp trong mắt mọi người.

Tấm bia cuối cùng vừa được an vị xong, mọi người còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì một tiếng “đoàng” lớn vang dội, Dương Tường Vi bằng động tác nhanh nhất, rút súng, bóp cò, sau đó nhét trở lại trong người. Không có tên, không có cung, cũng chưa ai nhìn thấy là loại vũ khí gì, giữa hồng tâm của tấm bia gỗ đã oanh liệt thủng một lỗ tròn trịa.

“Trúng hồng tâm của một tấm bia đích xác cần tập luyện, nhưng nếu muốn triệt hạ toàn bộ thì bất cứ ai cũng có thể làm được.” Dương Tường Vi ung dung nói, như thể tiếng nổ vừa rồi không hề liên quan gì đến tâm tình của nàng. “Có vị nào muốn chính tay thử không?”

“Ta thử.” Sau một hồi yên lặng, Tĩnh Dương công chúa Bách Lý Vân và Vân Hi đồng cất tiếng.

“Thái tử điện hạ thứ lỗi, dù đồ vật của ta cũng không phải thứ hiếm lạ gì, nhưng mà không được tỷ tỷ gật đầu, ta tuyệt đối không giao nó cho ngoại nhân.” Dương Tường Vi từ chối Vân Hi. “Công chúa, mời đến đây.”

Nàng ghé tai Bách Lý Vân thầm thì vài câu, chỉ thấy tiểu công chúa gật đầu lia lịa, sắc mặt tràn ngập chờ mong và hưng phấn. “Hoàng huynh, xin hãy lệnh cho mọi người lui lại trăm bước chân.”

Bách Lý Tịnh phất phất tay, Vân Hi cũng tự động dẫn người lùi lại.

Bách Lý Vân cẩn thận cầm vật vừa nhận được từ Dương Tường Vi, đánh giá một chút, nó đen nhánh, kết cấu kì lạ, chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay nhưng khối lượng cũng không nhẹ, nàng nhìn đủ, hít một hơi, theo lời, rút chốt, vung tay ném vào giữa đám bia gỗ.

Trong chớp mắt, một tiếng nổ inh tai vang lên, khói thuốc súng dày dặc.

Chờ khói tan đi hết, 200 tấm bia gỗ phút trước còn xếp thẳng hàng ngay ngắn giờ đã văng tứ tán, tấm thảm nhất trở thành gỗ vụn, tấm nguyên vẹn nhất cũng vỡ làm ba khối.

Bách Lý Vân sững người. Mà, mọi người xung quanh đều bị chấn trụ, hai mắt mở to, không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

Bách Lý Tịnh hai mắt tỏa sáng, văn võ bá quan Uyển Nguyệt quốc hai mắt lấp lánh, Vân Hi hai mắt tối sầm, sắc mặt xanh mét.

Dương Tường Vi nhàn nhạt cất tiếng: “Thái tử muốn tỷ thí theo phương pháp nào?”

Tỷ thí cái CMN! Vân Hi phục hồi tinh thần, nghiến răng chửi thề trong bụng, cái này là tỷ thí gì chứ? Rõ ràng muốn hắn mang mạng của 200 cung thủ kia giao nộp.

“Vậy cũng không khó, coi như chưa đấu đã nhận thua, thái tử giao đủ tiền cược là được.” Hoàng Kiệt lên tiếng, hắn không muốn im lặng nữa, chơi vui như vậy, hắn cũng muốn tới góp một tay a.

Vân Hi nghẹn một hơi, hai cuộc tỷ thí, đợt sau thua thảm hơn đợt trước, không nói tới ngân lượng, thể diện của hắn hôm nay đã muốn mất sạch.

Nhưng mà, không giao ra ngân lượng, thì hắn phải đáp ứng tỷ thí, như vậy….

“Thái tử điện hạ nếu không cam tâm có thể thử một lần a. Không phải nói có 200 cung tiễn thủ muốn thi đấu sao? Người đâu?” Hoàng Kiệt thấy hắn im lặng, lại lấn tới một bước.

Không được, hắn không thể tiếp tục, hai mươi vạn lượng lớn thật nhưng đào tạo được 200 cung tiễn thủ tinh nhuệ không phải chuyện đơn giản, không những tốn công sức, còn tốn rất nhiều thời gian, 200 người bọn họ là một nửa trong số cung tiễn thủ thủ hộ tẩm cung của phụ hoàng hắn, đều là tinh anh ngàn người chọn một.

“Trận này coi như ta nhận thua.” Vân Hi cuối cùng cũng thừa nhận. “Bất quá, có thể cho ta biết, hai loại vũ khí vừa rồi từ đâu mà có? Tên gọi là gì?”

Dương Tường Vi không nhìn hắn, trực tiếp bác bỏ: “Thái tử điện hạ quá lời, đó là hai món đồ chơi chưa hoàn thiện, không dám mang ra bêu xấu. Hơn nữa, gia tỷ cũng không cho phép chúng ta khoe khoang.”

“Vậy nếu các nước lân bang lấn qua biên giới thì sao?” Hoàng Kiệt nhíu mày hỏi.

“Lúc đó, còn xét gì hoàn thiện không hoàn thiện, đến bao nhiêu diệt bấy nhiêu. Thái tử điện hạ không cần nóng lòng, sau này nếu Đại Uyển gặp vấn nạn đao binh, thế nào chúng cũng được mang ra sử dụng, chân chính xuất đầu lộ diện. Bất quá, ta cảm thấy, ai cũng tốt nhất đừng cho nó cơ hội lăn tới bên người mình.”

Một câu nói, dọa Vân Hi đổ mồ hôi lạnh, ý tứ của nàng, hắn dĩ nhiên nghe hiểu.

Rất nhiều kế hoạch được hắn trù bị để chèn ép Đại Uyển đã bị hai món đồ chưa nhìn rõ đánh nát. Kiến Hưng hoàng đế có thể chưa nắm toàn bộ đại cuộc, Đại Uyển có thể chưa hoàn toàn đồng lòng, nhưng mà, xâm lược Đại Uyển, tuyệt đối đã không còn dễ dàng như phụ hoàng hắn suy nghĩ.

Nhưng, cây muốn lặng, chưa chắc gió sẽ ngừng.

Ngươi chèn ép người ta được, chẳng lẽ người ta không biết chèn ép ngươi lại hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK