Mục lục
Vấn Đạo Hồng Trần (Tiên Tử Thỉnh Tự Trọng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính Tần Dịch nói xong, vốn còn cảm thấy rất trang bức đấy, còn chưa kịp trong lòng âm thầm chống nạnh, tâm tư liền lập tức bị mùi rượu hấp dẫn.

Nút hồ lô mở ra, mùi thơm phô thiên cái địa mà lan tràn, trong nháy mắt lan khắp thiên địa, mùi máu tươi mơ hồ trong sơn động trước kia lập tức cũng không biết đi đâu rồi.

Mà ngoài núi gió mát thổi tới, hương hoa hương cỏ gì đó đưa tới toàn bộ bị che lấp không còn một mảnh, phảng phất toàn bộ thế giới chỉ có hương thuần của rượu ngon này, thấm vào nhân tâm, tràn qua đáy lòng, thần hồn khẽ động, chưa uống đã say.

Trên núi cách đó không xa, có chim chóc đậu ở trên cây ngủ, bỗng nhiên lông vũ run lên, mở mắt, rất nhanh con mắt liền biến thành vòng vòng, đong đưa mà ngã khỏi cây.

Bên cây có thú con chạy qua, rất nhanh biến thành bước đi tập tễnh.

Đây là Tiên gia tửu... Có thể say thần tiên!

Nếu thần tiên dùng Vô Tướng làm tiêu chuẩn, vậy chính là Vô Tướng Thái Thanh đều có thể say.

Tần Dịch không biết Doãn Nhất Chung lời này thổi bao nhiêu, nhưng ít ra trước mắt có thể xác định, Huy Dương là nhất định sẽ say.

Đây là chuyện rất khó được, tu hành đến trình độ này, theo thân thể đến linh hồn đều cường thịnh vô cùng, rượu gì có thể khiến cho say?

Chính là bởi vì khó được, cho nên loại túy tiên chi nhưỡng này cũng vô cùng quý hiếm.

Tiên nhân cũng sẽ muốn say.

Vĩnh viễn quá thanh tỉnh, vĩnh viễn thấy rõ ràng, theo góc độ nào đó cũng không phải một chuyện đáng giá hâm mộ.

Nan đắc hồ đồ, tiên nhân cũng có ý nghĩ say một lần.

Chính như Hi Nguyệt cũng không phải là thích rượu, nàng chỉ là muốn, đừng thanh tỉnh như vậy, đừng cái gì cũng đều tính toán tường tận, nàng thậm chí đã có thời gian rất dài, cái gì cũng không đi tính rồi.

Liếc mắt nhìn hết sinh lão bệnh tử, liếc mắt xem thấu nhân tâm tính toán, nhìn vượt qua một vạn năm, cảm giác mình như một tảng đá chết lặng, cái gì cũng không có chút ý nghĩa nào.

Bi kịch nhất chính là, bọn hắn chưa đứng trên hết thảy.

Thú thanh tỉnh, trong lồng giam không cách nào siêu thoát.

Lúc nào có thể say?

Không có loại rượu đó... Ít nhất rất khó tìm.

Đương nhiên, nói như vậy quá văn thanh, đại năng Vô Tướng không có tự oán tự xót nhàm chán như vậy. Chẳng qua là ngẫu nhiên thời điểm thật sự có rượu như vậy xuất hiện, có lẽ không chỉ là Hi Nguyệt, dù là Tả Kình Thiên Ngọc chân nhân, chắc hẳn đều có hứng thú cùng mưu một lần say.

Tần Dịch đang rót rượu.

Trong chén rượu thanh tịnh giống như thanh tuyền, trăng sáng trên trời phản chiếu vào trong chén, phảng phất trong chén có trăng.

Hi Nguyệt liền yên tĩnh mà nhìn hắn rót rượu, đôi mắt sâu kín.

Không ngờ đây là tri kỷ.

Hắn lại nhìn ra được tại sao mình uống rượu... Ngay cả Minh Hà đều cho rằng sư phụ chẳng qua là hứng thú yêu thích, sư phụ có thể đem thế gian tất cả rượu thuộc như lòng bàn tay, có thể khẽ ngửi mùi rượu liền biết rõ đây là rượu gì, là bao nhiêu năm, có thể chỉ ra bất kỳ dụng cụ phối rượu có ý cảnh nhất.

Nhưng sư phụ tuyệt đối không phải tửu quỷ trầm mê một vật, đó chỉ có thể là hứng thú mà thôi.

Nhưng mà Tần Dịch chỉ gặp hai lần, liền nhìn ra chân ý. Cái gọi là rất quen, chẳng qua là uống một vạn năm, thật sự thấy quá nhiều.

Tần Dịch tay vừa thu lại. Rượu đang cùng mép chén ngang bằng, gió núi chợt ngừng, rượu hơi dao dộng, khiến cho trăng sáng trong chén giống như có toái ảnh, nhẹ nhàng phiêu đãng.

Trước mắt là rượu chưa thấy qua, rượu ngon một bình có thể say, một người hiểu tâm ý của nàng. Trong núi trăng chiếu rọi, gió thổi nhẹ, đêm khuya dần đi, nắng mai nổi lên.

Hi Nguyệt chưa uống, đã cảm thấy có chút men say.

Nhân sinh được vậy còn cầu gì hơn?

"Cạn chén." Tần Dịch rót rượu xong, nâng chén có lời mời: "Hy vọng rượu này sẽ không để cho ngươi thất vọng."

Hi Nguyệt mỉm cười, ngửa đầu uống cạn.

Như uống trăng sáng trong chén nhập hầu.

Hi Nguyệt nhắm mắt khẽ phẩm, dường như có ngà ngà say chi ý, bản thân Tần Dịch uống thiếu chút nữa nổ rồi.

Phảng phất liệt hỏa ở trong lòng thiêu đốt, huyết dịch toàn thân đều bị điều động, hừng hực bốc lên, trùng kích da đầu run lên, linh hồn lay động, giống như là rơi vào mộng cảnh thâm trầm nhất, hoảng hốt, lảo đảo, không biết đêm nay là đêm nào, không biết đời này ở đâu.

Trăng chưa say, chính hắn thiếu chút nữa say rồi.

Hi Nguyệt đột nhiên hỏi một câu: "Rượu này tên gì?"

Tần Dịch vô ý thức nói: "Túy Nguyệt."

"Túy Nguyệt..." Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên trời, khóe miệng lại nở nụ cười có chút kỳ lạ.

Nàng vững tin Tần Dịch cũng không có nhận ra thân phận của mình, cũng biết trong tối tăm, có một số việc là có ý trời đấy.

Hi Nguyệt thói quen mà tính một quẻ, tính nhẩm đơn giản, cũng không cho điều kiện gì, liền tùy ý tính toán, lấy được đáp án cũng đơn giản, chẳng qua là một quẻ Tiệm: "Hồng Tiệm Vu Lục." (hồng nhạn dần bay tới đất bằng)

Nàng nhất thời không có đi phân tích, suy nghĩ một chút nói: "Ngươi muốn được cái gì?"

Tần Dịch có chút hoảng hốt mà lắc đầu: "Không muốn."

"Ta nhận một bình Tính Tính Tửu của người khác, đều giúp hắn đi trừ ma. Rượu này chính là rượu ngon cuộc đời ta ít thấy, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu."

"Không muốn." Tần Dịch bị ý say làm cho không có kiên nhẫn, lời của Hi Nguyệt khiến cho hắn có chút bực bội, dứt khoát đứng dậy giật giật vạt áo, lớn tiếng nói: "Uống rượu chính là uống rượu, lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy? Một bầu rượu mà thôi lại coi thành báu vật gì đó, nhàm chán."

Nói xong đều mặc kệ Hi Nguyệt rồi, ngón tay gẩy gẩy Lưu Tô trên vai một mực xem cuộc vui: "Bổng Bổng, uống không? Rượu này thật ngưu bức."

Lưu Tô cười nói: "Muốn."

Tần Dịch liền đem miệng hồ lô rượu hướng về phía nó, nhỏ hai giọt rượu.

Lưu Tô "A ô" tiếp, tiếp đó con mắt trợn tròn, toàn thân nổi lên ửng đỏ, lẩm bẩm từ trên bả vai hắn lăn xuống.

Tần Dịch vội chụp tới, không có chụp được, bản thân Lưu Tô sớm ở giữa không trung tóm lấy y phục của hắn, một đường đong đưa mà leo lên, hai mắt đều là vòng vòng.

Nhìn manh dạng kia, Tần Dịch cười ha hả.

Tiếng cười truyền xa, truyền khắp Thiên Sơn.

Hi Nguyệt liền chậm rãi phẩm tửu, nghiêng đầu nhìn hắn cười.

Tần Dịch nhìn nàng một cái, lại đong đưa đi đến bên cạnh nàng, lại rót cho nàng một chén: "Còn có thể uống không?"

Hi Nguyệt mỉm cười: "Một chén quá ít."

"Vậy liền lại đến."

Hai người lại lần nữa cạn một chén, trên khuôn mặt bình tĩnh của Hi Nguyệt rốt cuộc nổi lên rặng mây đỏ.

Tần Dịch đong đưa càng kịch liệt rồi, chỉ về phía nàng nói: "Ngươi bình thường hành sự, xách rượu tiêu sái qua lại, rất tốt... Kết quả lúc này uống rượu, lại ngồi nghiêm trang như vậy, giả bộ cho ai xem?"

Hi Nguyệt cười nói: "Ngươi muốn như thế nào? Chẳng lẽ muốn kéo ta đứng lên khiêu vũ?"

"Emmmm... Ta không biết khiêu vũ." Tần Dịch ngã ngược hai bước, ngẩng đầu nhìn lên trời, sắc trời nắng mai dần hiện, đã có chút sáng, mặt trời cùng mặt trăng cùng tồn tại ở chân trời, hào quang bốn phía, rất đẹp mắt.

Tần Dịch bỗng nhiên vỗ tay cười: "Có rượu sao có thể không có thức nhắm?"

Hi Nguyệt nói: "Thức nhắm ở đâu?"

"Đã dốc trăng sáng nhập hầu, phải ôm mây trắng nhắm rượu." Tần Dịch vươn tay: "Đi?"

Hi Nguyệt nhìn bàn tay to của hắn, cũng không có xoắn xuýt, duỗi tay nắm lấy. Hai người đồng thời giậm chân, bồng bềnh lên trời.

Trên mây, Tần Dịch ngửa đầu uống một hớp lớn, lại đem hồ lô nhét cho Hi Nguyệt: "A... Ngươi muốn say, không phải ta. Uống nhiều một chút..."

Nói xong lảo đảo hai bước, tay mò mây trắng.

Mò vào khoảng không, Tần Dịch vỗ đầu một cái: "Mây là nước... Không phải bánh bông lan."

Trong tay bỗng nhiên nổi lên kim quang.

Mây trắng quanh người cuốn tới, như rồng hội tụ ở trước mặt: "Để ngươi là bánh bông lan, ngươi chính là bánh bông lan!"

Mây trắng bị áp súc thành hình dạng bánh, tiếp theo biến hóa thuộc tính.

Sửa đá thành vàng, hóa nước thành bánh?

Lưu Tô ở trên vai Tần Dịch lăn qua lăn lại: "Tần Dịch ta cũng muốn ăn bánh!"

"Ừ, ăn bánh." Tần Dịch đút tới, Lưu Tô ôm một khối bánh so với nó còn lớn hơn, một đầu gặm vào.

Tần Dịch đưa qua một khối cho Hi Nguyệt, nhếch miệng cười.

Hi Nguyệt ăn bánh mây trắng hoàn toàn không có mùi vị, thật sự cảm thấy vô cùng thú vị.

Đã bao nhiêu năm... Không, bao nhiêu ngàn năm, vạn năm... Không có tình cảnh như vậy rồi?

Bánh hoàn toàn không có mùi vị này, lại đã thành mỹ vị đặc thù nhất cuộc đời này.

Tần Dịch ngồi trên mây, nhìn ánh trăng phương xa, đang đánh nhịp ca hát: "Có hoa mới uống rượu, không trăng không lên lầu. Ba chén thông đại đạo, một say giải nghìn sầu..."

Hi Nguyệt nở nụ cười, cũng không biết mình lúc này trong mắt hắn coi là hoa hay là trăng... Tóm lại là một chuyện cảnh đẹp ý vui có thể uống rượu a.

Ngược lại chính mình thật buồn cười, cầu chính là một lần say, lại không dám say loạn. Ngay cả Tần Dịch đều mặc kệ mình rồi, có khả năng cảm thấy không thú vị, cùng khí linh nhà hắn tự mình vui vẻ rồi.

Tâm sự chất đầy bụng, Vô Tướng không được ngừng nghỉ, còn không bằng một kẻ Huy Dương.

Nàng ngửa đầu uống một ngụm lớn, tùy ý men say không kiêng nể gì cả mà tràn qua nội tâm.

Dốc trăng sáng nhập hầu, ôm mây trắng nhắm rượu... Đã có ý này, say lại có làm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Anchoidudoi
21 Tháng một, 2020 20:24
Ok vạn năm trước chúng ta choảng nhau tranh đạo còn giờ chúng ta choảng nhau tranh sủng, bản chất cũng rứa, ai thắng được ngủ Yêu Phi vài trăm năm đảm bảo đánh lòi óc ra luôn.
Hieu Le
21 Tháng một, 2020 18:10
cái này thật ra có thể giải thích bằng khoa học
Tung Sơn Trường
21 Tháng một, 2020 16:29
trước đọc cái thuyết Ngưu Lang Chức Nữ hôm nào cũng sang chim chuột với nhau, có đám người dưới đất là suốt ngày chờ thất tịch để nhìn vợ chồng người ta ân ái
Nam Dương
21 Tháng một, 2020 16:06
các lão đại trên trời thế này có lẽ Vô Tiên vẫn là nên tập trung tinh lực đối phó với tình địch hơn a, cửa ải cô cô vẫn chưa qua đấy.
BananaSkin
21 Tháng một, 2020 15:43
Trước giờ nghe câu "Trên trời một ngày, dưới đất một năm" cảm giác trên trời ngưu bức vãi, hóa ra còn phế hơn cả dưới đất =))
Anchoidudoi
21 Tháng một, 2020 15:27
Tưởng thế nào, các lão cùi thế mà đòi liên minh với Ma Vương thịt Thiên Đế? Coi chừng Thiên Đế lên giường với loạn thế Yêu Phi xong liên hợp với Ma Vương có mà vỡ mồm. Trên giường chúng ta là địch nhân, dưới giường chúng ta là đồng minh :))))
natsukl
21 Tháng một, 2020 14:20
Hóa ra toàn lũ thế này =))
Тruy Hồn
21 Tháng một, 2020 14:02
Tưởng các lão đại trên trời thế nào :)))))))
lazymiao
21 Tháng một, 2020 14:01
Truyện hậu cung nhưng tiên khí như tiên hiệp, bá khí như lịch sử, hồng hơn ngôn tình :))
Phuc Nguyen
21 Tháng một, 2020 11:42
ta đang đọc đến chương 8. đây là lần đầu ta đọc mà cảm thấy truyện thật sự huyền ảo như vậy...không diễn tả bằng lời được...haizzz không biết truyện sẽ diễn biến như thế nào đây.
lazymiao
20 Tháng một, 2020 23:14
Bá khí thành bão luôn..... đúng kiểu bá khí toát ra từ cốt tủy :)). Nhân vật có tính cách đặc sắc thế này mới gặp từ Điên Vương sư huynh của Mạnh Ca ( Nhất thế chi tôn).
Hieu Le
20 Tháng một, 2020 20:58
đánh ta a
Astolfo_Seiba
20 Tháng một, 2020 19:30
Nhắc thế mới thấy đúng thật :/
Hoaqin
20 Tháng một, 2020 12:19
Trận cuối đánh nhau trên giường mà =))
Anchoidudoi
20 Tháng một, 2020 05:34
Lưu Tô có thể xem là sư phụ của Tần thú vậy arc tiếp theo là sư tổ vs vô tiên tranh sủng? căng ***
Quốc Học
20 Tháng một, 2020 00:15
Toang rồi
eet751
19 Tháng một, 2020 21:08
qua ải cô cô thì còn chung cực chiến trên giường nữa. giờ vẫn nghi thân thể thằng dịch là từ Chúng Diệu Chi môn mà ra.
Hieu Le
19 Tháng một, 2020 19:52
u linh bổng manh thật
natsukl
19 Tháng một, 2020 19:04
Đã thấy lỗ mũi, giờ thì không còn gì để né rồi =))
Тruy Hồn
19 Tháng một, 2020 14:16
Mở app là thấy mà.
eet751
19 Tháng một, 2020 13:59
Đây, kiếm đc ảnh Lưu Tô rồi. https://i.imgur.com/ddhMJoH.jpg https://i.imgur.com/yhF20Ze.jpg
eet751
19 Tháng một, 2020 13:23
Có ảnh Lưu Tô ai kiếm được không?
zimind
19 Tháng một, 2020 01:43
tính sơ qua có sẵn 3 thái thanh chờ ngủ r. lưu tô,vô tiên,khinh ảnh
Anchoidudoi
19 Tháng một, 2020 00:49
Thái Thanh cũng có thể xem như là 1 phần của đạo rồi, không chừng ngủ 2 thái thanh là lên cấp luôn
Тruy Hồn
19 Tháng một, 2020 00:13
Đạo khả đạo phi thường đạo :))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK