"Vào cửa này sẽ không thể quay lại".
Nhân Quả đạo quân nói.
Kiến Sầu dừng bước trước cửa một lát, sau đó gật đầu cất bước đi vào.
***
Trước đại điện Chư Thiên, trên quảng trường Vân Hải.
Quả dưa hấu khổng lồ còn đang đuổi theo Tiểu Kim không ngừng bắn ra hạt dưa, mỗi hạt dưa đều to bằng nắm tay trẻ con, bắn trúng người là sưng một cục lớn.
Tiểu Kim bị bắn chạy trốn khắp nơi, kêu khóc ầm ĩ.
Thấy chưa được một lát đã sững hết cả đầu, hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, thà chết chứ không chịu khuất phục: "Dù mày có bắn chết tao, tao vẫn cứ phải ăn dưa! Ăn dưa!"
Quả dưa hấu càng giận dữ, há to miệng, hạt dưa dày đặc bắn xuống như mưa.
"Oa oa oa oa..."
Tiểu Kim lại kêu lên quái dị, liều mạng chạy trốn sang về phía.
Hắn không để ý phương hướng, không ngờ lại lao vào trong đám người.
Thế là tất cả mọi người đều mắng chửi ầm ĩ: "Sao lại chạy vào đây? Chạy mau chạy mau! Bà nội nó chứ, con quái vật này!"
Pằng pằng pằng...
Hạt dưa hấu điên cuồng bắn xuống, vô số người lièn gặp tai ương.
Cả quảng trường trở nên hỗn loạn.
Mọi người còn lại sợ bị quái vật dưa hấu trên đầu ngộ thương, không ngừng lui lại không dám đến gần nữa.
Vòng tròn người xem xung quanh như bị thủy triều đẩy ra, chỉ sao một lát đã giãn ra ngoài đủ trăm trượng.
Tiểu Kim khóc không ra nước mắt.
Cái gì mà cửa thị phi nhân quả chứ? Đúng là lừa đảo mà!
Hắn liều mạng chạy về phía trước, lướt qua bên ngoài sáu cánh cửa, có điều một lát sau lại cảm thấy có gì đó không phù hợp.
"Vì sao không tiếp tục bắn ta nữa?"
Hạt dưa hấu bắn xuống đầy trời đã biến mất, ngay cả dưới đất cũng không còn bóng của quả dưa hấu khổng lồ nữa.
Dưa hấu không đuổi theo hắn nữa à?
Tiểu Kim dừng bước nhìn về phía sau, lập tức mở to mắt.
Quả dưa hấu khổng lồ vừa rồi còn đuổi theo Tiểu Kim khắp nơi, bây giờ đang dừng lại giữa không trung, xoay thân thể to lớn nhìn về phía một cánh cửa khổng lồ phía dưới.
Đó là cánh cửa ở phía tây nam, Khương Vấn Triều.
Một bước bước ra, bóng dáng Khương Vấn Triều xuất hiện bên ngoài cánh cửa khổng lồ.
Cùng xuất hiện ngoài cánh cửa với hắn lại là...
Một vách đá.
Rêu xanh mọc đầy trên vách đá, bên trên có mấy trăm chữ cổ xưa, từng nét khắc cực kì tinh tế, ngay cả trong những vết khắc này cũng có rêu xanh.
Tam Tỉnh Nhai.
Ba chữ, bút lực khỏe khoắn, lại như mang theo sự sám hối âm u chạy dọc phía bên phải vách đá.
Ngay khi vách đá này xuất hiện, tất cả mọi người lập tức cảm thấy một hơi thở kì quái.
Âm u.
Sợ hãi.
Và cả...
Sám hối, tra hỏi.
Trong lòng mỗi người đều có đôi chút tội ác, thế là những văn tự mọi người xem không hiểu trên vách đá liền khơi dậy một tâm tình ẩn giấu trong lòng họ.
Quả dưa hấu đương nhiên cũng nhìn thấy chữ, có điều nó thật sự không có tâm tình, chỉ há miệng bắn mấy hạt dưa về phía vách đá trong lúc mọi người đang trợn mắt há mồm.
Chát chát...
Hạt dưa hấu xé gió bắn thẳng vào vách đá.
"..."
Không tạo thành bất cứ tổn hại nào.
Khương Vấn Triều đứng trước cánh cửa khổng lồ của mình, mặt không biểu cảm nhìn quả dưa hấu to lớn bay giữa không trung.
Tiểu Kim xa xa nhìn cảnh này, trên đầu lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Toi rồi, quả dưa ngu ngốc của mình hình như đá phải thép tấm rồi.
Có điều...
Vòng cuối cùng là giao chiến giữa ảo thân với nhau, vậy chẳng phải là giao chiến giữa dưa hấu và vách đá sao?
Nghĩa là bây giờ hắn không liên quan gì nữa rồi?
Nghĩ tới đây, Tiểu Kim lập tức vui vẻ, đang định lấy dưa hấu ra gặm tiếp nhưng nụ cười vừa lộ ra trên mặt thì quả dưa hấu trên trời như có mắt sau lưng lập tức quay lại bay tới chỗ hắn, vừa bay vừa bắn ra hạt dưa.
"Mẹ ơi! Vì sao vẫn là ta?"
Tiểu Kim hoảng sợ co cẳng chạy, không nhịn được bi phẫn kêu lên.
"Ha ha ha ha..."
Cảnh này lập tức khiến khán giả xung quanh bật cười.
Ai bảo vừa rồi ngươi chạy vào chỗ bọn ta? Tự mình làm bậy thì tự gánh hậu quả đi!
Phù Đạo sơn nhân không cười, chỉ rất hứng thú nhìn vách đá của Khương Vấn Triều, không nhịn được hỏi một câu: "Tam Tỉnh Nhai của ngươi là thế nào?"
"Vãn bối nhớ đến chuyện xưa, từng sinh oán hận. Nhưng thiện ác của người ngoài không quan hệ với thiện ác của vãn bối. Nếu có oán hận sẽ chỉ tăng thêm phiền muộn trên con đường tu hành, oán sinh ra trong lòng thì ba lần thức tỉnh bản thân, sát tâm nổi lên cũng ba lần thức tỉnh bản thân".
Khương Vấn Triều đáp.
Có lẽ ngày xưa có rất nhiều người có lỗi với hắn, nhưng tội của họ không đáng chết.
Trong cửa thị phi nhân quả, hắn đã nhìn thấy khúc mắc sâu nhất của mình trong ba mươi năm nay.
Chỉ vì tu luyện sai lầm, thiên phú mất hết, các trưởng bối ngày xưa kí thác kì vọng vào hắn mới lũ lượt trách cứ...
Trong những năm tháng đó, tu vi giảm xuống không làm hắn đau khổ, chỉ có tình người ấm lạnh trong ba mươi năm đó là khiến hắn lạnh lòng.
Hận?
Oán?
Muốn làm cho bọn họ nhìn thấy chính mình bây giờ?
Đều có cả.
Nhưng quan trọng nhất là một ý nghĩ sai lầm suýt nữa đã dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Người trong thiên hạ có thể khinh hắn, ghét hắn, bỏ đá xuống giếng đối với hắn bất cứ lúc nào, nhưng Khương Vấn Triều hắn lại không nên là một người suy nghĩ sai lầm mà khinh người, ghét người, bỏ đá xuống giếng đè người khác bất cứ lúc nào.
Ba lần kiểm điểm bản thân, tuy không phải thánh nhân nưhng cũng không kém bao nhiêu.
Trong ánh mắt dò xét của Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân, Khương Vấn Triều vẫn rất đúng mực, chỉ chắp tay bái một cái.
"Tâm tính thanh minh nhân thiện, minh châu phủ bụi ba mươi năm, cũng đến lúc phát sáng rồi..."
Hoành Hư chân nhân cảm thán một tiếng xem như khen ngợi.
Phù Đạo sơn nhân cũng gật đầu.
Trong sând đấu đã có hai người có ảo thân, một quả dưa hấu tinh kì quái mà một tấm đá Tam Tỉnh Nhai cứng nhắc.
Có lẽ muốn xem đánh nhau thì còn phải đợi những người khác đi ra.
Phía tây nam.
Bóng dáng Như Hoa công tử gần như lập tức xuất hiện ngoài cửa.
Mọi người hưng phấn nhìn, sau đó đồng loạt ngẩn ra.
Vì sao lại cảm thấy sắc mặt Như Hoa công tử có vẻ không được tốt lắm?
Mà đâu chỉ là không tốt, quả thực là sắc mặt xanh mét, thậm chí đen như đáy nồi.
Những đóa hoa thơm trên vạt áo dường như cũng biết chủ nhân đang tức giận, đồng loạt co lại thành nụ hoa, không dám nở ra một cánh hoa nào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Như Hoa công tử luôn âm hiểm như hổ mặt cười lại lộ ra vẻ mặt như vậy?
Trong lòng mọi người đều xuất hiện nghi hoặc như vậy.
Có điều đáp án cũng nhanh chóng xuất hiện.
Cùng với từng bước chân của Như Hoa công tử, một hư ảnh cũng dần dần ngưng tụ từ trên cổng ra, đi theo phía sau Như Hoa công tử, xuất hiện trong tầm nhìn của tất cả mọi người.
Không ngờ đó lại là một người khổng lồ chiều cao ba trượng.
Vẻ mặt hung ác, hai mắt trợn tròn như chuông đồng, trên môi xỏ hơn mười chiếc vòng sắt, răng nanh xuyên ra ngoài, da đen bóng, bắp thịt cuồn cuộn từng tảng cứng rắn như sắt, vai rộng như hòn núi nhỏ, hai cánh tay dài quá đầu gối như vượn, bàn chân to dày, lông màu đen như cỏ dại mọc đầy trên mu bàn chân...
Tất cả mọi người đều ngây người.
Đây...
Đây là cái quỷ gì?
Trên đại địa Thập Cửu Châu còn có "người" hùng tráng như vậy sao?
Cách đó rất xa, Tiền Khuyết đang ôm bàn tính vàng, tim đập tăng tốc, quả thực sắp bị cảnh này hù chết: "Sao cứ cảm thấy như là một con yêu hầu thế?"
"Là nhục thể".
Một giọng nói khác vang lên.
Tiền Khuyết ơ một tiếng, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Tây Châu vẻ mặt thán phục đang nhìn người khổng lồ trong kia, mắt không rời đi chút nào.
"Nghĩa là sao?"
Mạnh Tây Châu sờ sờ cằm, cười quái dị một tiếng: "Còn không đơn giản sao? Ảo thân chính là ao ước trong lòng, nếu Như Hoa công tử không có hứng thú với nhục thể thì sao lại xuất hiện thứ này?"
"..."
Không nói được gì, mà cũng không nên nói gì. Tiền Khuyết suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nhìn Mạnh Tây Châu đầy khinh thường.
Ảo thân của Như Hoa công tử là một người khổng lồ, hiển nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của bản thân Như Hoa công tử.
Tất cả mọi người đều nhịn cười.
Chỉ có ánh mắt Phù Đạo sơn nhân di chuyển giữa ba ảo thân, cuối cùng lộ ra một nụ cười gian trá: Hê hê, trò hay đến rồi.
Ảo thân đều sinh ra từ nội tâm tu sĩ, có chính diện, có phản diện, ở một mức độ nhất định, hình thái của ảo thân phản ánh nội tâm của tu sĩ.
Nói chung, tu sĩ nội tâm mạnh mẽ, tâm tính ổn định thì sức mạnh của ảo thân sẽ càng cao.
Suy cho cùng thì vòng ba này chính là thuần túy "xem tâm".
Còn ai thắng ai thua thì phải xem kết quả thực tế ra sao.
Vốn dưa hấu tinh và Tam Tỉnh Nhai không làm gì được nhau, nhưng người khổng lồ dã man này vừa xuất hiện, tình hình đã thay đổi.
Quả dưa hấu đuổi theo Tiểu Kim bắn hạt điên cuồng quay lại nhìn người khổng lồ trước, sau đó mới đến vách đá Tam Tỉnh Nhai cứng nhắc.
Tam Tỉnh Nhai, tên như ý nghĩa, làm người ta ba lần thức tỉnh bản thân mình.
Sau khi quả dưa hấu bay về phía người khổng lồ, từ vách đá Tam Tỉnh Nhai cũng tỏa ra ánh sáng xanh tím, nhanh chóng quay mặt về phía người khổng lồ.
Mỗi một chữ trên vách đá đều bắn ra một vệt sáng thẳng về phía người khổng lồ.
Người khổng lồ gầm lên giận dữ, vung nắm đấm lao về phía vách đá, dường như cảm thấy sự đe dọa từ vách đá nên muốn đập vỡ nó trước.
Có điều...
Trong lúc thần kinh của tất cả mọi người căng lên, trong lúc người khổng lồ rảo bước lao tới, quả dưa hấu run lên, một mảnh vỏ dưa hấu xanh biếc lập tức từ trên người nó bong ra, nhanh như chớp bay thẳng xuống dưới chân người khổng lồ.
Xẹt!
Người khổng lồ cao ba trượng giẫm phải vỏ dưa hấu ngã nhào xuống đất.
Rầm!
Như một quả núi đổ xuống, đất rung núi chuyển.
Tam Tỉnh Nhai đang bắn về phía người khổng lồ cũng hoàn toàn không ngờ lại xuất hiện tình hình này, ánh sáng bắn trượt đập thẳng xuống đất để lại dấu vết mấp mô.
"..."
Sắc mặt Như Hoa công tử đã không thể dùng gọi là khó coi nữa.
Toàn bộ Côn Ngô đều tĩnh lặng.
"..."
Phù Đạo sơn nhân cầm đùi gà ngơ ngác nhìn, một hồi lâu mới phản ứng lại: "Vỏ dưa hấu, ha ha ha ha, cười chết sơn nhân sơn nhân ta rồi, ha ha ha..."
Ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Thái độ càn rỡ càn rỡ!
Không hề nể mặt!
Những người còn lại cuối cùng cũng không nhịn được tới tấp cười to.
Vỏ dưa hấu!
Bản lãnh này đúng là thật tuyệt!
Cả Côn Ngô lập tức ngã trái ngã phải.
Người khổng lồ không dễ gì từ dưới đất bò lên, trên mặt tràn ngập giận dữ, lập tức bỏ qua Tam Tỉnh Nhai phát động tấn công mình đầu tiên mà quay sang tấn công quả dưa hấu.
Dưa hấu tinh bay trên không, thân hình linh hoạt, mở miệng là hạt dưa cuồn cuộn không ngừng bắn xuống, hạt nào cũng cứng rắn như đá.
Bắn vào thân thể, xuyên vào da thịt, máu tươi tung tóe.
Tình cảnh lập tức trở nên đẫm máu.
Người khổng lồ lại như không hề cảm thấy đau đớn, tiếp tục lao về phía trước, nắm đấm nắm chặt, toàn bộ cơ bắp trên cánh tay phải biến thành to gấp đôi.
Một quyền nặng nề đấm ra.
Ầm ầm!
Kình khí như kiếm bay về phía trước.
Phụp!
Một luồng kình khí bắn thẳng qua bên sườn quả dưa hấu để lại một lỗ thủng.
Quả dưa hấu bị đau quắc mắt nhìn trừng trừng quắc mắt nhìn trừng trừng, nhe hàm răng sắc nhọn ra, màu xanh trên người rực rỡ.
Vỏ dưa hấu quanh thân lập tức trở nên trong suốt như ngọc.
Chát chát chát!
Kình khí đánh vào vỏ dưa hấu không ngờ chỉ để lại những vệt trắng nhàn nhạt.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười ngừng bặt.
Mọi người đều bị sự thay đổi trước mắt làm kinh ngạc: Quả dưa hấu này mặc dù nhìn hơi khôi hài một chút nhưng sức chiến đấu đúng là không tồi!
Vốn tưởng rằng chỉ là một trò khôi hài, ai ngờ trong trò khôi hài lại ẩn giấu bản lãnh thực sự.
Tất cả mọi người đang cười gần như đồng thời thu lại sự coi thường, dồn hết sức chú ý vào trận hỗn chiến này.
Tả Lưu mới từ trong cửa thị phi nhân quả đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng có thể nói là hoạt kê này.
Một quả dưa hấu lớn và một người khổng lồ cao ba trượng đánh nhau một mất một còn, một bay trên trời một đuổi theo dưới đất, bên cạnh còn có một thứ giống như bức tường thỉnh thoảng lại bắn ra mấy tia sáng xanh tím quấy rối.
Mẹ nó chứ, đây rốt cuộc là cái gì với cái gì?
Tả Lưu đau đầu.
Hắn nhìn sang bên trái một chút, đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu và Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái còn chưa đi ra, nhìn sang bên phải một chút, Khương Vấn Triều, Tiểu Kim, Như Hoa công tử đều đã đứng ở bên ngoài.
Ba thứ quái dị đang đánh nhau loạn xạ kia không phải là ảo thân của bọn họ chứ?
Trong đầu xuất hiện ý nghĩ đáng sợ này, Tả Lưu quay đầu nhìn lại, cánh cửa khổng lồ trống rỗng không xuất hiện gì cả. Sau khi bị một đám người mình sùng bái đánh cho to đầu, hắn đi ra mà không nhận được thứ gì.
"Ảo thân của ngươi đâu?"
Xa xa, Phù Đạo sơn nhân nhìn thấy hắn vừa ra cửa liền cao giọng hỏi.
Tả Lưu nghe vậy suýt nữa không cầm được nước mắt: "Trưởng lão, ta cũng muốn hỏi ngài, tại sao bọn họ đều có mà chỉ có ta không có?"
"Không có?"
Phù Đạo sơn nhân chết sững.
"Không có thì ngươi chơi thế nào, à không, chiến đấu thế nào?"
"..."
Nghe thấy hai người này một hỏi một đáp, mọi người đều chỉ muốn bóp trán.
Tả Lưu hết sức suy sụp.
"Khụ khụ khụ..."
Phù Đạo sơn nhân cuối cùng cũng nhận ra mình đã bỏ qua trọng điểm. Lão trầm tư nhìn Tả Lưu một lát, cuối cùng nói ra một câu cực kì thâm ảo: "Không có cũng là ảo thân, xem ra ngươi phải dựa vào chính mình rồi".
"Hả?"
Dựa vào chính mình?
Dựa cái quái gì chứ?
Ánh mắt Tả Lưu lại nhìn ra chiến trường: Quả dưa hấu lớn như ma vương, dã nhân cơ bắp như vượn khổng lồ, và cả vách đá Tam Tỉnh Nhai thấy có kẽ hở là đánh lén...
"Trận này không đánh được!!!"
Hắn còn tưởng ảo thân của mình sẽ là các tu sĩ lợi hại đã từng kí tên, bây giờ Phù Đạo sơn nhân lại nói "Không có" cũng là ảo thân?
Quả thực là lừa đảo.
Chiến trường trước mặt quá đáng sợ, Tả Lưu xoay người định chạy trốn.
Không ngờ tâm tình sợ hãi vừa mới xuất hiện, vách đá Tam Tỉnh Nhai đang đánh lén người khổng lồ lập tức đã phát hiện, nhanh chóng chuyển hướng lao về phía Tả Lưu.
"Má ơi!"
Tả Lưu sợ mất vía, vội vã bỏ chạy.
Có điều...
Chạy trốn cũng đâu có dễ như vậy?
"Tâm sinh lo sợ, cần phải thức tỉnh!"
Âm thanh khàn khàn như đá cọ vào nhau phát ra từ Tam Tỉnh Nhai.
Ánh sáng màu xanh tím lóe lên, tốc độ của Tam Tỉnh Nhai không ngờ lại tăng vọt, vừa đuổi theo Tả Lưu vừa không hề do dự bắn ra. Ánh sáng màu xanh tím đan vào nhau, bó Tả Lưu thành một cái bánh chưng.
"Bà nội nó chứ, ngươi định làm gì thế này? Buông ta ra, mau buông ta ra!"
Tả Lưu liều mạng vùng vẫy, tâm tình lại bắt đầu dao động.
Có phải ta đã làm gì sai không?
Ta làm thế phải chăng là không đúng?
Sao ta có thể la hét với người khác chứ?
Sao ta có thể lâm trận lùi bước chứ?
Một loạt lỗi lầm lập tức xuất hiện.
Tả Lưu bị bó thành cái bánh chưng như một tù binh, bị ánh sáng màu xanh tím kéo lê phía sau Tam Tỉnh Nhai.
Tam tỉnh, tam tỉnh, chính là như vậy.
Quả thực tàn nhẫn!
Mọi người lần đầu tiên được thấy uy lực của ảo thân Khương Vấn Triều, tất cả không nhịn được líu lưỡi.
Có điều...
Tình hình chiến đấu mặc dù quyết liệt nhưng lại luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Cuối cùng có người không nhịn được hỏi: "Còn hai người nữa đâu?"
"Đúng vậy..."
Bây giờ mới chỉ có bốn, còn hai người nữa mà!
Ánh mắt mọi người lại chuyển đến hai cánh cửa còn lại: Kiến Sầu ở chính đông, Hạ Hầu Xá ở đông bắc.
Hình ảnh mờ ảo nhạt nhòa cũng đã biến mất trên hai cánh cửa này.
Cánh cửa khổng lồ cao mười trượng đến giờ vẫn không có động tĩnh gì làm mọi người không khỏi nghi hoặc.
"Đã vào lâu lắm rồi, sao vẫn còn chưa ra?"
"Cũng có thể là cố ý ra muộn để ngư ông đắc lợi?"
"Ai biết được, không có động tĩnh gì cả..."
"Không phải là xảy ra chuyện gì trong đó chứ?"
Không nhớ tới thì thôi, một khi nhớ tới là mọi người lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, chỉ hận không thể đạp cửa xem Kiến Sầu và Hạ Hầu Xá rốt cuộc thế nào.
Môn hạ đệ tử Nhai Sơn cũng đều nhíu mày, tỏ ra lo lắng.
Trên Sông Cửu Đầu, kẻ buông câu đã đặt cần câu sang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên trời...
***
Bên trong cánh cửa khổng lồ.
Kiến Sầu đã đi, người phụ nữ váy xanh lục vẫn ở chỗ cũ, quay đầu chăm chú nhìn lên hư không.
Như cảm ứng được một tiếng gọi nào đó, long mạch hai trượng vô pháp vô thiên vô thường vô định vốn đã được ném lên trời lại từ trên trời bay xuống, chui vào cánh cửa khổng lồ đó.
Cánh cửa khổng lồ bên cạnh người phụ nữ váy xanh hoàn toàn đóng lại, biến thành một hư ảnh mờ ảo lẫn vào trong bóng tối.
Khóe môi cong lên, thân hình người phụ nữ váy xanh tan ra, hóa thành một chiếc lá xanh trong suốt.
Một bàn tay mềm mại từ trong hư không vươn ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái lên chiếc lá xanh này.
Bên ngoài cánh cửa khổng lồ, dị tượng đã xuất hiện.
Khí đen dày đặc phun ra cuồn cuộn từ trên cánh cửa khổng lồ phía chính đông, đồng thời cũng có một luồng khí mênh mông bao trùm trời đất.
Một bóng người từ từ đến gần, ngày càng rõ ràng.
Có người hô to một tiếng: "Đi ra rồi!"
Vô số người đưa mắt nhìn.
Tất cả ánh mắt đều tập trung tới đây.
Bên trong cửa, hình bóng đó cuối cùng trở nên rõ nét.
Một bước.
Kiến Sầu từ trong cửa bước ra, cuối cùng lại đứng trên quảng trường Vân Hải rộng lớn.
Không ít người thở phào một hơi, nhưng khi Kiến Sầu vừa dừng bước, bầu trời sau lưng nàng lại trở nên mù mịt.
Một khe nứt màu đen xuất hiện cùng với dị tượng.
Mây vàng thê lương ngàn dặm phủ kín không trung, âm u như sắp mưa, tia chớp màu lam xẹt qua chân trời chiếu sáng đại điện phía dưới.
Xương trắng vỡ vụn trải đầy dưới đất.
Phía trước cung điện là bậc thềm cao cao, một vương tọa bằng xương trắng uy nghiêm đặt trên đỉnh bậc thềm.
Trên vương tọa ngồi ngay ngắn một người phụ nữ.
Tay phải cầm một thanh búa lớn dữ tợn khắc đầy hình vẽ ác quỷ, hoa văn đỏ đậm không ngừng phập phồng như mạch máu trong người, sau lưng khảm một hạt châu hai màu đen trắng.
Tay trái thì cầm một thanh trường kiếm sáu thước han gỉ, trên thân kiếm khắc ba chữ cổ xưa, rìa lưỡi kiếm sắc bén có đường vân hình sóng, một vết đỏ thật sâu từ mũi kiếm chạy dọc theo thân kiếm như vết máu nhìn rất đáng sợ. (ND: Chắc là Nhất Tuyến Thiên rồi)
Trên đầu đội vương miện mười hai chuỗi ngọc, mình mặc cổ̀n phục màu đen tuyền thêu hoa văn màu máu phức tạp, sống lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm nghị trên vị trí cao nhất đại điện.
Đôi mắt sâu sắc tỉnh táo nhìn thấu phàm trần, trên gương mặt xinh xắn lại là vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm.
Máu chảy thành sông, xương trắng thành núi.
Hàng vạn ác quỷ phủ phục quỳ bái nàng.