Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Thiên chán nản bởi lẽ trên đường xuống suối vàng thân thể mình đã xoay tít, kết quả mình chui tới một địa phương quỷ quái như vậy. Bốn phía dường như đều là chất lỏng dính sền sệt, thân thể của mình cũng nhỏ đi, biến thành một thứ như em bé hồ lô, với lại thân thể còn bị treo lên, cái dáng vẻ này giống như em bé hồ lô* trong phim hoạt hình ở tiền thế còn chưa hóa thành hình người nên vẫn thắt hồ lồ....... Bi thảm nhất là, hiện tại trên người mình trơn tuột giống với em bé hồ lô------ không có tay chân.......

*em bé hồ lô: một bộ phim họat hinh của hồng kông(hoặc TQ) 1986 kể về 7 anh em hồ lô. Có lẽ Việt Nam quen thuộc một bộ phim ngắn tập về 10 anh em mô phỏng theo truyện tranh hơn:

Chẳng lẽ ta xúc phạm luật trời rồi? Mẹ kiếp, trên đường xuống suối vàng, dù cho ta đã thí nghiệm xoay tít cơ thể một lần rồi sao? Còn vót ta thành một cây gậy rồi treo lên một cách cực kỳ tàn ác như vậy sao? Lòng Lăng Thiên đầy căm phẫn, thiếu chút nữa liền muốn chửi ầm lên.

Đợi một chút........ Chậm đã........ Đây là có chuyện gì? Lờ mờ nghe được lại có âm thanh nói chuyện......... Lại cẩn thận thử nghe thêm một lát:
- Phu quân, con của chúng ta hình như đang đạp đấy......
Tiếp theo lại là một giọng nam, đồng dạng lờ mờ, mơ mơ hồ hồ..........
– Ta muốn nghe một chút.....

Phu quân? Có chuyện gì vậy? Lăng Thiên biến thành đá tại chỗ. Giương mắt mà nhìn. Chẳng lẽ........... Ta đầu thai chuyển thế nhanh như vậy ư? Nhưng mà làm sao sẽ là phu quân? Cho dù là đầu thai đi nữa, vậy thì nghe được cũng nên là "lão công"* mới đúng. Chẳng lẽ............. Chẳng lẽ............... Ta cố gắng đầu thai chuyển thế, nhưng lại........... Xuyên việt ư??

* phu quân là từ dùng gọi người chồng thời cổ, còn thời hiện đại chỉ gọi "lão công"=chồng.

Mẹ kiếp, điều xui xẻo như vậy sẽ không thực sự phát sinh ở trên người ta đấy chứ? Đầu Lăng Thiên choáng váng hôn mê.

Cẩn thận kiểm tra một lượt thân thể của mình thêm lần nữa, không tệ, đại khái là hình dáng thân thể một người, hình dạng hết sức giống hình dáng phôi thai trong bụng sản phụ ở môn sinh lý mà mình học hồi trung học......

Tại sao sẽ là hình dạng này? Ta....... Còn không có qua cầu Nại Hà. Mạnh bà thang cũng còn không có uống thử một chút nào....... Ta......... Ta còn muốn hát vang một bài nhớ quê hương ở trên sân khấu ......Làm sao có thể vội vã an bài ta như vậy a? Lăng Thiên muốn khóc lớn, đâu biết vừa mở miệng một cái, liền có một dòng chất lỏng dính nhớp nháp đổ vào....... Đồng thời dây thừng trói ở trên người mình....... Ôi, là trong cuống rốn liên tục không ngừng truyền tới một luồng tiên thiên chi khí cực kỳ tinh thuần......

Lăng Thiên vừa cảm ứng bên người không có tồn tại vật thể khác giống mình.....
- Ừm, xem ra không phải thai song sinh........ Hẳn là thuộc về con một rồi. Lăng Thiên thầm nghĩ.

Sau khi quan sát và tra xét chứng minh một lần, cuối cùng Lăng Thiên xác định, mình đích đích thực thực là đầu thai chuyển thế rồi, hiện tại vị trí của mình chính là trong bụng một vị sản phụ vĩ đại......
-. Ca ngợi thần. Thế giới này thật sự là quá kỳ diệu rồi................. lời nói chuyện bên ngoài lại là Hán ngữ........... Quá thuận lợi rồi, xem ra vẫn còn ở trên địa cầu. Lăng Thiên thầm nghĩ.

Với kinh nghiệm của mình........ Khụ khụ, với ánh mắt của mình thì xem ra, cái hình dáng hiện tại này của mình, nhiều nhất cũng chính là ba bốn tháng, nói cách khác, ít nhất còn cần năm sáu tháng mình mới có thể chính thức sinh ra hậu thế.......... Nghĩ đến còn có năm sáu tháng mình phải ở lại một mình ở chỗ tối như mực này, Lăng Thiên liền nhịn không được mà có một loại cảm giác phát điên------- kiếp trước mình cô đơn cả đời rồi, hiện tại lại còn muốn tiếp tục chịu đựng thêm...... Thói đời gì vậy a!

- Đã tới thì an tâm ở lại.
Lăng Thiên thầm nghĩ. Vào giờ khắc này, Lăng Thiên đột nhiên nghĩ đến tiếc nuối lớn nhất của mình ở kiếp trước: bị hãm hại thê thảm, bọn chúng không lưu tình chút nào mà đánh một chưởng lên trên đan điền, phế bỏ tất cả sự kiêu ngạo và hy vọng của mình. Mình ban đầu cực kỳ có hi vọng ở trước hai mươi tuổi thì có thể hoàn thành chuyển biến từ hậu thiên đến tiên thiên, vậy mà đột nhiên......

- Đợi một chút............. Ta vừa rồi suy nghĩ cái gì nhỉ? Linh quang xuất hiện đột ngột trong đầu Lăng Thiên, hãm hại........ Phế võ........ hậu thiên....... Oa ha ha ha, Tiên Thiên Chân Khí! Cuống rốn kia ở trên người mình đang không ngừng truyền đến cuồn cuộn tiên thiên chi khí, không phải là cái mà mình tha thiết ước mơ ư? Cơ hội tốt trời ban như thế, chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, mình làm sao có thể bỏ qua?

Oa hô hô, không trung rơi xuống một Lâm Muội Muội*, vẫn còn là một một Lâm Muội Muội trần truồng........... Trong lòng Lăng Thiên đã hưng phấn đến cực điểm rồi. Thiếu chút nữa liền muốn hoa chân múa tay vui sướng lên.

*Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng. Ý là đạt được may mắn như có Lâm mụi mụi @# rơi xuống. Hắn thật vô sỉ.

Nghĩ tới điều này, Lăng Thiên ngay lập tức cảm giác cuộc sống của bản thân sẽ không nhàm chán như thế nữa------ ít nhất, bản thân còn có thể tu luyện nội lực a.

Trước hết Lăng Thiên tập trung tinh thần nhớ lại một lần khẩu quyết cùng lộ tuyến vận hành của tuyệt học bất truyền Kinh Long Thần Công của Lăng Gia ở kiếp trước. Hắn nhớ lại từng chút một, suy nghĩ, Lăng Thiên biết, cơ hội này tuyệt đối là một giấc mộng khó cầu, Lăng Thiên không cho phép bản thân sinh ra bất luận một cái sai lầm gì.

Mang tất cả ký ức của kiếp trước chuyển sang kiếp này. Điều này tuyệt đối là một chuyện không thể tưởng tượng. Điều này thật giống như một tỉ tỉ phú, sau khi chết đi sống lại, lại phát hiện gia tài hàng tỉ của mình đi theo mình từ trong bụng mẹ xuất hiện rồi............ Cất bước liền là Tiên Thiên Chân Khí a, Oh my God! Có một số người tập võ cả đời đều không thể đạt tới độ cao này. Mà Mình lại còn không có thành hình người hoàn chỉnh thì đã có cơ hội như vậy rồi. Nếu như mình không lợi dụng cơ hội này cho tốt, quả thực là thẹn với liệt tổ liệt tông chiếu cố và ông trời ban ơn.

Đến bây giờ Lăng Thiên luôn luôn không suy nghĩ cẩn thận, mình làm sao có thể đột nhiên đầu thai, nhưng mà, phỏng đoán có quan hệ với việc mình xoay tít. Nhưng mà điều này đã không phải trọng điểm suy nghĩ của hắn rồi. Hiện tại Lăng Thiên đau đầu nhất thì là kinh mạch trong cơ thể mình mỏng yếu.

Lăng Thiên đặc biệt hiểu rõ, bây giờ mình còn chỉ là một khối cơ thể hình cầu mà thôi, cùng lắm chỉ là một khối cầu đã có ý thức của bản thân thôi. Tình cảnh hiện tại của Mình vẫn còn tương đối nguy hiểm, dù sao hiện tại vị mẫu thân này của mình chỉ tùy tùy tiện tiện đặt mông ngồi xổm thì có khả năng khiến mình hóa thành một đống máu loãng không hề có giá trị, bài tiết đi ra giống như kinh nguyệt.

Cho nên nhiệm vụ chủ yếu vào lúc này của Lăng Thiên thì là cường hóa thân thể của mình, nhất thiết phải đạt tới uống thuốc cũng không phá nổi, ngã té cũng không sao. Cho dù là muốn trải qua chín chín tám mươi mốt khó khăn, cũng phải giữ cho cuộc cách mạng thành công cho tới một ngày ----- ngày ra đời.

Muốn cường hóa thân thể, thì muốn nhờ vào cơ thể mẹ chuyên chở tiên thiên chi khí qua đây cùng với nội công tâm pháp mà mình đã từng học ở kiếp trước. Nhưng vấn đề hiện tại là, kinh mạch trong cơ thể Lăng Thiên nhỏ bé yếu ớt dị thường, Lăng Thiên không biết có phải là tất cả trẻ sơ sinh vào những tháng này đều là như thế, dù sao cũng chỉ cảm thấy kinh mạch bản thân có phần quá mỏng yếu thôi......

Hoặc là không làm mà đã làm thì cho xong, Lăng Thiên cực kỳ cẩn thận dẫn dắt tiên thiên chi khí, cẩn cẩn thận thận giống như thêu hoa trên đậu phụ ở kiếp trước, chậm rãi từng bước một khai thông kinh mạch bên trong thân thể của mình.....

Cảm giác giống như là đã qua một thế kỷ dài dằng dặc....... Cuối cùng Lăng Thiên hoàn thành vận chuyển tiên thiên chi khí ở trong kinh mạch của cơ thể mình một vòng tuần hoàn đầu tiên. Trong lúc nhất thời toàn bộ cơ thể mệt mỏi, loại cảm giác này, thật giống như trong lòng ôm một khối ngọc lớn cực phẩm mà dễ vỡ vụn, lại còn cần đi trên dây giữa hai vách núi cao muôn trượng..... Việc này quá hành hạ người. Khi Lăng Thiên tỉnh lại thì suy nghĩ thứ nhất liền là muốn chửi lấy chửi để.

Trải qua một vòng tuần hoàn, Lăng Thiên hơi hơi cảm giác được kinh mạch trong cơ thể dường như lớn mạnh rất nhiều. Tin tưởng cũng đủ để bắt đầu rồi, oán giận thì cứ oán giận, trong lòng Lăng Thiên rất rõ ràng, cái khó nhất của con đường vận hành nội lực cũng chính là một vòng tuần hoàn thứ nhất mà thôi. Vòng thứ nhất không chỉ phải chú ý để không thể đi sai tuyến đường, còn muốn cẩn thận khống chế luồng không khí tiến vào trong kinh mạch một cách thích hợp, tiến từng bước một mở rộng chiều rộng kinh mạch, sau đó ở trên cơ sở mở rộng mà đả thông kinh mạch, sau đó mới là nội lực dựa theo tuyến đường phía trước mà bắt đầu vận hành. Trong quá trình này, bất kể một khâu nào xảy ra sai lầm, đều là cục diện vạn kiếp bất phục.

Có đôi khi Lăng Thiên đang nghĩ, nếu như mình tẩu hỏa nhập ma ở bên trong bụng mẹ....... Nghĩ đến một nửa liền kịp thời ngừng loại ý nghĩ điên cuồng này. Phỉ phui cái miệng quạ.

Từ khi nói một lần cùng Lăng Tuyết nhi ở trên đường suối vàng, Lăng Thiên rất mừng rỡvì phát hiện tính cách của bản thân thay đổi rất nhiều, có lẽ, là vì lý do khúc mắc trong lòng đả thông, mình không bao giờ quá khích như kiếp trước nữa, tính cách cũng cảm thấy dường như đang phát triển hướng tới một con người vui tươi.

Lăng Thiên không cho rằng Lăng Tuyết nhi còn có thể nói dối lừa gạt mình vào cái loại thời gian đó, người đến chỗ chết, lời nói của bọn họ cũng thành thật. Chim sắp chết, nó hót cũng đau buồn, huống chi, khi đó hai người không chỉ có là sắp chết, mà là đã nghìn chân vạn thật chết rồi, đều thực sự đi trên đường suối vàng, quả thực Lăng Tuyết nhi không có lý do lừa gạt mình nữa.

Hắn xóa đi ý nghĩ hỗn tạp trong đầu, mặc kệ thế nào, mình đã sống lại rồi, tất cả dĩ vãng, đều không hề quan hệ cùng với mình. Từ giờ trở đi, mình phải cố gắng thích ứng thân phận mới của mình, tranh thủ ở một cái thế giới mới này, cố gắng làm một con người mới có chín cái: có lý tưởng, có văn hóa, có kỷ luật, có đạo đức, còn phải có quyền, có tiền, có thế, có võ công, có mỹ nữ.

Hít sâu một hơi, ôi không, lại uống một ít nước ối trong bụng mẫu thân, Lăng Thiên bắt đầu cố gắng dùng tiên thiên chi khí cải tạo kinh mạch bản thân một lần nữa....... Tranh thủ làm để tới khi sinh ra liền có thể đánh khắp thiên hạ mà không địch thủ...... Trong lòng Lăng Thiên vô cùng YY, ừm, dường như trong ấn tượng của mình thì có tồn tại một vị siêu cấp tự sướng như vậy, hình như là...... Na tra trong Phong thần diễn nghĩa...... Trong chốc lát xuất hiện cái ý nghĩ này, Lăng Thiên lại càng hoảng sợ bản thân: mẹ kiếp. Ta sẽ không là vị siêu cấp đại thần kia chứ? Nhưng mà trên người ta rõ ràng không có Kim Cương cùng đai bảy màu...... Không phải nói sinh ra thì có mang theo sao?

Trong bụng không biết năm tháng.

Lăng Thiên không biết chút nào, bản thân đã ở lại trong bụng mẫu thân bao lâu, mỗi ngày chỉ là luyện công, ngủ, ngủ, luyện công, vòng đi vòng lại. Lăng Thiên biết, một khi sinh ra, thì cũng sẽ không có loại tiên thiên chi khí tinh khiết này để cho mình hấp thu nữa, cho nên, Lăng Thiên phá lệ mà quý trọng thời gian hiện tại, gần như ngoài thời gian ngủ ra, toàn bộ thời gian còn lại dùng để luyện công. Có thể cảm giác được sự biến hóa là, từng cái tay chân của mình dần dần xuất hiện, chậm rãi đầy đủ lên, dưới sự không ngừng rèn luyện tay chân đều là có một chút lực lượng. Thỉnh thoảng đá nhẹ một cái, cuối cùng có thể nghe được âm thanh như nổi trống cùng tiếng cười mắng của một người phụ nữ......

Tác dụng của tiên thiên chi khí Tinh khiết cũng dần dần lộ rõ ra, hiện tại trong thân thể nho nhỏ của Lăng Thiên, kinh mạch đã hoàn toàn thông suốt, căn cơ nội lực cũng đã có phần vững chắc, thỉnh thoảng dùng tay nhỏ bé của mình sờ sờ đầu, dường như đã có một ít dấu hiệu của tóc cứng, Lăng Thiên biết, thời gian bản thân ở lại trong bụng mẫu thân đã không nhiều lắm rồi. Khả năng không được bao lâu, mình liền phải chính thức "Sinh ra" rồi.

Vào lúc này, Lăng Thiên đột nhiên nghĩ tới một vấn đề tương đối nghiêm trọng: Mình ở trong bụng mẫu thân luyện công giống như nổi điên, thân thể của mình thật khỏe mạnh, kinh mạch cũng đã cường hóa xong, nhưng mà hiện tại bản thân cũng có phần quá lớn một chút..... Theo nhận thức tính toán của mình, có lẽ hiện tại trọng lượng cơ thể của bản thân ít nhất cũng phải tám chín cân nặng rồi, làm sao chui ra? Với lại đầu của mình bị mình luyện tới mức so với đầu trẻ sơ sinh thông thường phải cứng hơn nhiều...... Vạn nhất ra không được chẳng phải là?.....

Oh my god! Tại sao có thể như vậy . Lăng Thiên khóc không ra nước mắt . Đang vào lúc hết đường xoay sở, cuối cùng linh quang xuất hiện đột ngột , ừm , dường như kiếp trước khi mình ở trong phòng bảo tồn sách võ thuật của Lăng thế gia tìm đọc sách cổ võ học, từng đọc thuộc lòng một ít sách quý võ công , trong đó hình như có một phần giới thiệu súc cốt thần công ....... Trời không tuyệt đường người a. Lăng Thiên không nhịn được đến rơi nước mắt . Việc này không nên chậm trễ , Lăng Thiên khẩn cấp tới mức muốn phun ra lửa, từ trong đầu của mình lấy ra phần súc cốt công pháp, ngay cả thời gian ngủ cũng dùng để luyện công...... Trời ạ, chuyện quan hệ sinh mệnh, không thể không khẩn cấp.

Hiện tại, trong lòng Lăng Thiên chỉ có một ý nghĩ: Tốt nhất vẫn còn là chi thứ! Con cháu chi trưởng của Lăng Gia, có quyền lực bất cứ lúc nào cũng tiến vào phòng bảo tồn sách võ thuật tìm đọc sách cổ, mà chi thứ như Lăng Thiên, thì là mỗi tháng chỉ có một ngày có cơ hội có thể tiến vào phòng bảo tồn sách võ thuật, cho nên mỗi lần tiến vào, Lăng Thiên đều là chọn trước công pháp cùng võ công mà mình cảm thấy hứng thú rồi đọc thuộc lòng như ăn tươi nuốt sống, đến khi trở lại sân nhỏ của mình mới chính thức nghiên cứu tỉ mỉ. Dần dà, cũng nuôi dưỡng trở thành thói quen này, đọc thuộc lòng một bụng các loại công pháp võ công một lần, cuối cùng vào giờ phút nguy cấp này đã có công dụng.

Lăng Thiên để tay lên ngực tự hỏi, nếu như là năm đó mình là một người con cháu của chi trưởng, biết rõ mình có quyền lực tiến vào phòng bảo tồn sách võ thuật bất cứ lúc nào, mình còn có thể hao hết suy nghĩ đọc thuộc lòng những sách cổ võ học này hay không ? Lần đầu tiên từ xưa tới nay, Lăng Thiên vì bản thân làm con cháu chi thứ mà không phải con cháu chi trưởng của Lăng Gia mà cảm thấy may mắn từ đáy lòng. Kêu gào Ân nhân cứu mạng........ Cuối cùng đã phòng ngừa được bi kịch một thi thể hai cái mạng rồi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK