Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mối quan hệ giữa người với người, vốn dĩ rất bất định. Thế nên, ta thật ra chẳng kì vọng gì nhiều. Gặp nhau, chính là duyên phận. Rời xa, cũng vì mỗi người đều có con đường của riêng mình. Sẽ chẳng có ai mãi mãi chung đường với ai. Chỉ cần, khi gặp lại, có thể cho nhau một câu hỏi thăm. Vậy là đủ rồi.

……………

4 năm trước.

Vào một đêm hắc nguyệt phong cao, vô cùng thích hợp làm chuyện xấu. Ta vẫn như cũ, khoát trên mình chiếc áo choàng màu xanh ưa thích, bắt chước những vị văn nhân thời xưa, chống cằm, nhìn chằm chằm vào vết rỗ của mặt trăng, trong lòng hi vọng có thể giống họ, tức cảnh sinh tình, viết ra một đoạn thơ bất hủ.

Có điều, khả năng văn chương của ta, cũng giống như khả năng tiếng anh, đều thực rất cao minh, đến mức không nên khoe ra thì tốt hơn. Vì vậy, ta nhanh chóng nhàm chán mà đánh chủ ý lên một vấn đề khác.

Người ta thường nói, nơi nào có người, nơi đó liền có giang hồ. Mặc dù ta rất đồng ý với cái suy nghĩ đó, thế nhưng ngoài mặt vẫn treo biểu tình phản đối. Tại sao ư ? Bởi vì, nếu theo lời đó mà suy ra, thì giang hồ, so với cải trắng bán ngoài chợ, cũng chẳng cao giá hơn là bao.

Điều này sao có thể a ?!!.

Thân là một công dân của thế kỉ 21, một công dân được sinh ra và lớn lên dưới sự đầu độc của tiểu thuyết ngôn tình và phim kiếm hiệp, ta sao có thể chấp nhận sự thật này. Dù thế nào thì, giang hồ trong lòng ta, vẫn phải có sự hấp dẫn tương đương với một dĩa đầy gà rán và khoai tây!!!

Di ? Ngươi hỏi thế có gì khác nhau sao? Tất nhiên là khác rồi. Ngươi cứ thử sống ở cái thế giới không hề tồn tại gà rán và khoai tây chiên thử xem, khẳng định sẽ hiểu được, giang hồ trong lòng ta là cỡ nào vĩ đại, cỡ nào quan trọng a.

Ta âm thầm phấn khích, tưởng tượng về một ngày bản thân cầm theo một thanh kiếm, dùng khinh công chạy tới chạy lui, bay tới bay lui. Phiêu a~~~

Cũng đừng trách ta vì sao khi nói đến giang hồ, liền nghĩ ngay tới chuyện bay. Thành thật mà nói, ta lúc trước, cũng là một kẻ cuồng phim kiếm hiệp. Kinh nghiệm trường kỳ xem phim, khiến ta đối với một nhóm nhân vật đặc biệt, có ấn tượng vô cùng sâu đậm. Họ có thể không xinh trai đẹp gái, có thể không võ nghệ bất phàm , hành hiệp trượng nghĩa, thế nhưng, họ vẫn thu hút được một lượng lớn fan hâm mộ. Đơn giản là vì sở thích của họ hợp với rất nhiều người.

Phải nói, đầu năm nay, ban đêm không ngủ, thích đạp nóc nhà chạy loạn, đang có xu hướng trở thành phong trào.

Thưở còn bé, ta hâm mộ họ, vì ban đêm không bị mẹ bắt lên giường sớm, mà còn có thể thoải mái đi phá giấc ngủ của người khác. Thế nhưng, khi lớn lên, tâm tình đó, liền có phần vơi bớt. Vì ta phát hiện ra, sở thích này … không tốt.

Ngươi cứ nhìn giang hồ hiện tại mà xem. Có phải những vụ đánh nhau, giết chóc, cướp bóc, hái hoa … đều diễn ra vào ban đêm hay không ?. Có phải máu me và bạo lực hơn ban ngày hay không ? Có phải trình độ phá hoại tài sản công cộng cao hơn hay không ?

Vô số những ví dụ còn đầy ra đó, khiến ta không thể không bi phẫn mà thừa nhận. Mất ngủ, thực cmn rất hại người!!!

Đang lúc ta cân nhắc đến việc có hay không nên tập thói quen đi ngủ sớm để dưỡng thành tính cách ôn hòa, thiện lương, thì bỗng có người xuất hiện … à không, thật ra là, từ không trung rớt thẳng xuống trước mặt ta.

Trong lòng ta thực bi ai. Người ta nói, lúc cần không có, lúc không cần thì ở đâu cũng thấy, thiệt là không sai.

Lúc trước, ta vì muốn gặp thần tượng mà không ngại ban ngày ăn nhiều chuối một chút, rồi lên sân thượng nhà hàng xóm, ném vỏ xuống mái nhà, ban đêm ngồi ở cửa sổ, chắp tay cầu nguyện. Cầu thần linh, cầu các bác cho một vị đại hiệp nào đó, đạp trúng vỏ chuối mà rớt xuống đây. Thế mà có gặp đâu. Còn bây giờ, ta thề là ta không có ăn chuối a. Như thế nào lại rớt xuống ?

Thắc mắc thì thắc mắc, nhưng thân là một người hiền lành lại thân thiện, dù sao người ta cũng xem như là khách tới nhà đi, vì vậy, ta vô cùng cởi mở trưng ra nụ cười ngốc ngốc, hỏi – “Ngươi có ổn không?”.

Người đó, có vẻ té không nặng lắm, bởi lẽ hắn rất nhanh chóng đứng lên, phủi bụi đất trên người, rồi mới quay lại nhìn tới ta.

Suy nghĩ đầu tiên của ta lúc đó chính là: Mỹ nhân !!!.

Suy nghĩ thứ hai chính là: Nam hay nữ vậy ???

Suy nghĩ thứ ba: May mắn, tiếp đất là mông, không phải mặt.

Cơ mà, da mặt mỹ nhân cũng thực dày, té mất mặt như vậy, mà bình thản như không. Quả là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a.

Ta âm thầm cảm thán mất một lúc, nhưng mỹ nhân dường như không có ý định đáp lại, chỉ yên lặng, chăm chú nhìn ta. Ta đây cũng thực ngượng ngùng mà nhìn lại hắn. Dù sao thì, nếu so vẻ ngoài hiện tại của ta và hắn, thì người bổ mắt nhiều hơn vẫn là ta. Thế nên, ngu sao không nhìn !!!

Hắn a, tóc dài như mây, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt thì … uhm … thứ lỗi cho khả năng miêu tả dở tệ của ta. Túm lại 1 câu chính là. Vô cùng đẹp.

Vẻ đẹp của hắn, không giống như tiểu Quân nhà ta, tương lai là dạng ôn nhu, tuấn mĩ. Cũng không giống với tên nào đó, một bộ mĩ nam phong lưu tùy hứng. Khuôn mặt hắn, tạo cho người nhìn cảm giác kinh diễm. Cùng với một thân trang phục tím, mặc dù bị té có vẻ chật vật, nhưng vẫn toát ra một thứ khí thế xuất trần, làm ta vô thức nhớ tới 1 từ: Tiên tử.

Nhưng nói như vậy, cũng có chút không đúng lắm. Sự thật là hắn không hề cho ta cảm giác thanh cao, hay trong trẻo gì hết, mà ngược lại, ta có thể thấy, toàn thân hắn, được bao bọc bởi một màu xám xịt, màu sắc của nỗi bi ai và sự cô đơn kéo dài, khiến người ta chỉ có thể đứng từ xa chiêm ngưỡng, mà không cách nào tiến lại gần.

Trong vô thức, ánh mắt của ta né tránh bóng hình xinh đẹp đó. Có những thứ, ta thật sự không nghĩ muốn biết.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, kết thúc bằng việc 4 mắt nhìn nhau, đánh giá qua lại khoảng năm phút. Sau đó hắn dùng khinh công bay đi, dáng vẻ phiêu dật khiến ta nhìn theo mà chảy nước miếng. Cho ta theo với!!!

…………….

Lần thứ hai gặp gỡ, là 1 tháng sau đó.

Hắn được trưởng thôn giới thiệu là một người quen cũ, sẽ thay thế lão sư già của thôn, bắt đầu sự nghiệp dạy học. Thành thực mà nói, cho dù hắn có trở thành ai đi nữa, thì đối với một kẻ bị cả thôn cho là tự kỉ không ra khỏi nhà, một ngốc tử vốn chẳng biết học hành là cái quái gì như ta, một điểm cũng không quan hệ.

Thế nhưng, chỉ cần hắn là mỹ nam, thì liền tính cùng mệnh nữ xuyên không như ta có dây dưa. Vì vậy, vào một ngày cũng như bao ngày, trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, ta sau một hồi chiến đấu, đã khuất phục trước dâm uy của cái nóng mùa hè mà quyết định ra bờ hồ hóng gió. Chúng ta, cứ thế, lại gặp nhau.

Ta trước giờ không tin định mệnh, càng không tin cái gì gọi là trùng hợp. Thế nên, khi gặp hắn, ta liền biết mình không thể né tránh. Nếu hắn đã có chuyện cần phải nói, thì ta đây, không ngại lắng nghe một chút. Vậy mà, ngoài việc giới thiệu bản thân tên là Tử Nguyệt ra, hắn một chữ cũng không hé môi.

Chúng ta cứ thế, ngồi lặng im bên bờ hồ, phơi nắng và nghe gió thổi. Cho tới khi xung động muốn đập chết tên tác giả nào đó đã tạo ra một nam phụ không biết điều như hắn, của ta sắp sửa bùng phát, thì Tử Nguyệt mới chậm rãi lên tiếng.

Hắn nói rằng, hắn sẽ giúp ta sót sống, sẽ bảo vệ ta, chỉ mong ta tin hắn, thế thôi.

Nghe có vẻ kẻ được lợi là ta, đúng không. Tuy nhiên, ta không đồng ý. Vấn đề không phải ở tin hay không tin.

Ta vốn là một tiểu nhân với lòng đa nghi rất lớn. Thế nhưng, ta tin hắn, tin Tử Nguyệt sẽ không làm hại ta. Có thể là vì sự cô độc trong đôi mắt tưởng chừng luôn bình thản ấy, cũng có thể là vì hắn mang đến cho ta một cảm giác thân thiết, như kiểu chúng ta đã quen nhau từ rất lâu về trước, cho nên trong vô thức, ta đã buông xuống hàng rào phòng bị của chính mình, muốn cùng hắn trở thành bằng hữu.

Tuy nhiên, cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Ta không có dã tâm biến mình trở nên thật mạnh mẽ, thật cường đại, nhưng ta vẫn muốn tự mình giữ lấy sinh mệnh của chính mình. Sống mà phải dựa vào sự bảo hộ của người khác, thì chết đi, hẵn là sẽ thống khoái hơn.

Vì vậy mà, lời đề nghị che chở của hắn, dưới bộ óc học ké được 1 chút gian thương của ta, liền trở thành sự hợp tác 2 bên cùng có lợi. Hắn dạy ta, ta sẽ giúp lại trong khả năng cho phép. Rất công bằng.

Kiến thức của Tử Nguyệt rất rộng. Hắn dường như biết được mọi thứ trên trời dưới đất, từ thiên văn địa lý, đến cả thâm cung bí sử. Như thể, kẻ vượt qua cả ngàn năm là hắn mà không phải ta vậy.

Thế nên, nếu ta muốn trở thành nữ chính toàn năng, không gì không biết, không gì không giỏi, thì cũng chẳng có vấn đề chi hết. Nhưng là, tha thứ cho ta. Ta không nghĩ mình sẽ rời bỏ kiếp sống ngốc tử sung sướng mà trở về cái thời kỳ 12 năm mài-đũng-quần trên ghế nhà trường.

Binh pháp, trị quốc ??? Không được không được, mấy thứ đó sẽ làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của ta. Võ công tâm pháp ??? Tốt a, nhưng không phải thức dậy sớm và đứng tấn có được không ? Ta bị chứng thiếu ngủ.

Đừng có mà dùng biểu tình khinh bỉ nhìn ta. An Kỳ đại nhân ta đây, mới không thèm bắt chước người đi trước. Học cái gì mà học. Ta có kế hoạch hết rồi. Sau đó, cứ cách vài hôm, ta sẽ lựa một ngày trời trong gió mát, hiên ngang lắc lư đi tìm Tử Nguyệt với mục đích vô cùng trọng đại.

Nghe kể chuyện.

Trên thế giới này, binh pháp siêu cường, võ công chí tôn, sao sánh bằng 2 chữ ‘thông tin’. Chỉ cần ngươi có thông tin, và biết sử dụng thông tin, ngươi liền dễ dàng tung tăn ở bất cứ đâu mà không sợ mạng nhỏ gặp nguy hiểm. Thêm nữa, ta thật sự rất khoái nghe kể chuyện, nhất là thâm cung bí sử a.

Nói tới đây, hẳn ngươi cũng biết, Tứ Phân Thiên Hạ, là do ai kể cho ta nghe rồi, đúng không ?. Thật ra thì, khi ta đọc được từ đó trong một quyển sách do Nguyệt đưa và hỏi hắn, ta cũng không nghĩ hắn sẽ kể. Dù sao, đó cũng là một cấm kỵ. Thế nhưng, Nguyệt đối với yêu cầu của ta, chưa từng từ chối.

Từ lâu ta đã cảm nhận được, Nguyệt đối với ta rất khác thường. Ta không quá tự kỉ để cho rằng hắn có cái tình cảm gì đó với một tên ‘nhóc’ chỉ mới 4, 5 tuổi. Nhưng là, ta không ít lần thấy hắn ngẩn người nhìn mình, ánh mắt đầy những cảm xúc rồi bời, nhưng lại rất nhanh bị sự bình thản vốn có che lấp đi. Nguyệt, ngươi rốt cục, muốn từ ta nhìn thấy ai ?

Ta lúc đầu rất để ý đến việc đó. Thế nhưng, nếu hắn không chủ động nói ra nguyên nhân, ta cũng không nghĩ rằng sẽ hỏi. Chỉ cần, hắn không tổn hại ta hay gia đình ta, thì hắn muốn làm gì, muốn xem ta là ai, ta cũng chẳng để tâm.

Ta thực hạnh phúc mà ăn sạch những món Nguyệt nấu, ăn tới mức ta có cảm giác là không cần đi, mà trực tiếp lăn về cũng được.

“Ngươi không tới, ta cũng định tối nay đi tìm ngươi” – Nguyệt ngồi một bên, yên tĩnh uống trà, nhìn ta ăn xong, đang không hình tượng mà vỗ bụng, chầm chậm nói.

“có chuyện gì sao?” – Ta tự rót một ly trà, cũng không để ý mà hỏi. Từ lâu, ta đã không còn giả ngốc trước mặt Nguyệt. Đối với một người thông minh như thế mà giả vờ này nọ, chẳng khác nào một con khỉ ở rạp xiếc, giúp người mua vui. Ta không phải khỉ, thế nên cũng chẳng ham hố nhận lấy mất mặt.

“Mai ta phải đi” – Nguyệt bình tĩnh nhìn ta, như muốn từ ta, thấy được điều gì đó.

Bàn tay đang hướng tới món bánh ngọt của ta dừng lại, ngẩn đầu nhìn hắn. Ta không nghĩ là hắn nói đùa, chỉ là có chút bất ngờ - “đi đâu?”

Đúng vậy, là “đi đâu” chứ không phải là “tại sao”. Mỗi người, đều có những lý do riêng, những con đường riêng. Thế nên, hắn không nói, ta liền không hỏi. Chỉ cần biết nơi hắn đến, vậy là được rồi.

“Chu Tước Thần Quốc” – Nguyệt hạ mắt, nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt. Ta cảm giác hắn có điều muốn nói. Vì vậy, ta im lặng. – “ta có lẽ, sẽ rất lâu mới có thể trở lại. Ngươi … đi cùng ta đi”.

Câu nói của hắn, ta nghe rất rõ ràng. Hắn nói muốn ta đi cùng. Ta vẫn không nghĩ hắn nói đùa. Chỉ là … tại sao ?. Ta khó hiểu nhìn hắn, như muốn một lời giải thích. Nhưng hắn không nói, cái gì cũng không nói.

Một lúc sau, ta lên tiếng – “ngươi biết đáp án mà, đúng không?”

Đúng vậy, hắn biết đáp án. Biết rất rõ suy nghĩ của ta, rằng ta sẽ không từ bỏ gia đình của mình mà đi cùng hắn. Vậy sao vẫn hỏi ta chứ ? Hay là muốn thử dù biết không có khả năng ? Là chuyện gì khiến hắn phải chọn lựa như vậy ?. Ta không tin là tương lai rời xa khiến hắn muốn ta theo cùng. Ta chỉ mới 7 tuổi. Cho dù là 20 năm sau hắn quay lại, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau. Vì sao lại níu lấy một khả năng không thể xảy ra. Phải chăng, hắn sợ rằng một lần này ra đi sẽ không còn cách nào gặp lại nữa ?

Chúng ta nhất thời chìm trong yên lặng.

Một lúc sau, hắn đưa cho ta một chiếc hộp gỗ dài, nói là quà sinh nhật của ta. Nguyệt đã chủ động đổi đề tài, ta cũng không thể không biết thức thời mà tiếp tục. Vì vậy ta tỏ vẻ vui mừng mà nhận lấy.

Hắn tặng ta một cây sáo bằng bạc, thực sự rất đẹp. Nhưng ta nghi ngờ cái khả năng tương lai ta có thể giữ nó hay không. Phải biết, cây sáo này bằng bạc trắng nguyên chất đó, hắn sẽ không phải muốn ta ra đường, giúp nha môn dụ dỗ hết đám trộm cướp chứ hả ?

Mà nhìn đến quà, đột nhiên lại nhớ tới cái hộp ta cầm theo. Vì vậy ta nhanh chóng đứng dậy, chạy ra phía sau hắn.

“ngồi yên” – ta mạnh mẽ ấn vai hắn xuống, và bắt đầu ở trên mái tóc mềm mượt như tơ của hắn mà giở trò. Giằng co mất một lúc, ta lùi lại, cẩn thận đánh giá thành quả của chính mình.

Thứ ta đem tới, là một chiếc dây lụa màu tím với họa tiết thêu chỉ bạc ta đã thấy ở thương đoàn hôm qua. Nguyệt không dùng trâm cài hay ngọc quan, mà lúc nào cũng chỉ buộc tóc bằng một sợi dây. Đơn giản, nhưng rất hợp với sở thích của ta. Vì vậy, lúc thấy sợi dây lụa này, ta liền nghĩ tới Nguyệt. Cũng bởi thế, mà ta lại nợ Quân một lần nữa. Nhưng nhìn nó thực sự hợp với Nguyệt, nỗi đau xót vì nợ nần của ta cũng giảm bớt được phần nào.

“đây xem như là quà chia tay đi. Nhất định phải giữ lấy và nhớ đến ta đó” – ta cười tươi mà vỗ vỗ vai hắn. Nguyệt đã quen với cái tính hứng lên, liền không cần dịp gì cũng tặng quà của ta, nên cũng không có ý kiến gì. Chỉ yên lặng mà gật đầu.

Ta thấy không khí có xu hướng trầm xuống, liền dứt khoát lại đổi chủ đề.

“Ngươi cũng sắp đi rồi, nên ta có vài thắc mắc, nhất định phải giải đáp đó” – ta chống cằm, ngồi xuống đối diện. Thật ra, ta cũng chẳng còn gì muốn hỏi Nguyệt nữa. 4 năm qua, những gì cần biết, hay không cần biết, ta đều đã biết. Nên đành mượn một chút phong cách bà tám của dì Linh vậy – “Vì sao ngươi lại gọi là Tử Nguyệt ? Không có họ sao ?”

Hắn nhìn ta, bỗng nhiên nở nụ cười, khiến máu mũi của ta có xu hướng rục rịch. 4 năm qua, ta còn chưa thấy hắn cười đâu.

Thế nhưng rất nhanh, tâm trạng lâng lâng vui sướng vì được ngắm nụ cười mỹ nhân của ta, liền bị một câu nói của hắn đánh rớt – “ta còn tưởng ngươi không thèm hỏi chứ”.

“khụ khụ” – ta đây ngượng ngùng ngãi mũi. Ta đúng thật là chẳng quan tâm vì sao tên hắn như vậy. Có để gọi, không phải là được rồi sao, ý nghĩa chỉ là hư vô, chỉ là hư vô mà thôi.

“Ta vốn là cô nhi, tên này, là sư phụ của ta đặt cho” – hắn thực bình tĩnh nói ra. Nhưng ta có thể thấy, khi nhắc đến sư phụ, đôi mắt vốn bình thản ấy, dường như ẩn chứa thật nhiều bi thương. Đây là lần đầu tiên hắn nói về chuyện này, cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn như thế. Có vẻ miệng quạ đen của ta lại vô tình đào trùng vết thương của hắn rồi.

Ta im lặng.

Mỗi người, ai cũng có một vết thương muốn giấu thật kĩ, cho dù là người thân cận nhất, cũng không nghĩ cho biết. Ta có, ngươi có, và thực hiển nhiên, hắn cũng có. Đối với những vết thương như thế, thì sự quan tâm, hỏi han hay những lời khuyên vô nghĩa, đều chẳng có mấy tác dụng. Một khi đã không thể giúp được, vậy thì tò mò mà làm gì.

Đúng lúc này, Quân lại xuất hiện.

Tính của Quân và Nguyệt, nhìn bên ngoài, thì thấy rất khác nhau, nhưng thực ra, cả hai đều thuộc dạng thích giữ những bí mật cho riêng mình, đều là những đứa trẻ độc lập, kiên cường. Thế nên, hợp nhau là điều khó tránh.

Quân rất thích đọc sách, nên thường đến chỗ Nguyệt mượn, rồi cùng Nguyệt trao đổi quan điểm. Hôm nay cũng vậy. Có sự tham gia của Quân, mà cuộc nói chuyện trở nên trôi chảy hơn. Đến khi cả 3 nhận ra, thì trời đã chuyển sang màu trứng ốp lết. Vì vậy, chúng ta liền nhanh chóng chào Nguyệt rồi trở về.

“An Kỳ” – Nguyệt bỗng nhiên gọi tên ta, đôi mắt xinh đẹp ấy, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, mang theo 1 thứ cảm xúc không thể gọi tên – “thật sự không thể theo ta sao?”

Bước chân của ta dừng lại. Ta không biết nguyên nhân hắn cố chấp, không biết nguyên nhân hắn bi thương, nhưng cũng có thể đoán được đại khái sự bất lực, không cam lòng trong ánh mắt ấy. Nó giống như là cách mà cha của thân thể này đã nhìn, khi hắn bỏ lại ta mà ra đi.

Nhìn Quân rất tế nhị mà chạy ra cổng đứng chờ, ta cười nhẹ và bước về phía Nguyệt, bàn tay nhỏ bé lại một lần nữa đặt trên bờ vai xinh đẹp.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, vô cùng nghiêm túc nói – “ Nguyệt, trên đời này, không có hai người giống nhau. Cùng một việc, từng người sẽ có những cách lựa chọn cho riêng mình. Thế nên, không cần lo lắng” – ta cười tươi rồi quay đi – “Nếu như có một ngày như thế, ta nhất định sẽ chờ huynh tới cứu ta. Huynh phải tới cứu ta đó”.

Có đôi khi ta nghĩ. Giá như ngày đó ta để ý thêm một chút nữa, quan tâm đến Nguyệt hơn một chút nữa, thì biết đâu, ta có thể đoán ra được, biết đâu, có thể cứu rỗi được gì đó.

…….

Đứng trước cổng của Phượng Đô – phòng tuyến cuối cùng của Chu Tước Thần Quốc, An đế bệ hạ nhìn về một bóng hình tuyệt mĩ trên thành cao, giọng nói có chút tiếc nuối

“Tử Nguyệt, cảm xúc của ta đối với hắn, thực sự rất mâu thuẫn. Ta ngưỡng mộ hắn nhưng đồng thời cũng rất hận. Hắn dạy ta rất nhiều điều, nhưng lại vì thứ gọi là bảo hộ mà lạnh lùng cướp đi hạnh phúc của ta, cướp đi sinh mạng của rất nhiều người. Người khác xem hắn là thần tiên, nhưng ta biết, vì ‘Người đó’ hắn sẵn sàng trở thành quỷ dữ. Ta … có chút ghen tị.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK