• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian đã là giữa trưa, những tia nắng ấm áp xuyên qua tầng mây, chiếu sáng từng ngọn núi nhấp nhô nối tiếp tưởng như vô tận. Ánh vàng rực rỡ của mặt trời hòa cùng màu xanh tươi mát của thiên nhiên tạo nên khung cảnh mỹ lệ nên thơ. Hôm nay cũng như bao ngày khác, Vô Tận Rừng Rậm vẫn thần bí và tràn đầy mị lực, cánh rừng bao la bát ngát tựa như một tầng thảm xanh trải rộng tới chân trời.

Nơi ấy có một dòng sông nhỏ uốn lượn quanh co xen lẫn giữa biển cây, tựa như một đường chỉ trắng phân chia hai phần thế giới.

Ở nửa kia của cách rừng, từng nhóm kỵ binh đang cao tốc phi nhanh trên bình nguyên rộng lớn. Mặt đất rung động bởi hàng trăm chiến mã đồng thời nện bước, sau lưng họ là ngôi làng bỏ hoang đang hừng hực thiêu đốt.

Oanh! Oanh oanh…!!!

Bụi mù tung bay, những tiếng nổ lớn vang lên sau đội ngũ, sóng chấn động lan nhanh nuốt chửng những chiến mã không kịp chạy trốn. Xuyên qua lớp đất cát cùng cỏ cây bị nghiền nát, vô số âm thanh phá không đuổi theo đoàn người: có cầu lửa, có tên thép, có lưỡi dao gió… phô thiên cái địa công kích phủ kín vòm trời! Đôi khi… bên trong lại xen lẫn những mũi tên phá giáp cùng những trái bom với uy lực cực lớn.

Cùng lúc, hai nhóm kỵ binh đang nhanh nhẹn ép sát từ hai bên sườn. Một tới trước, một theo sau, chiến mã gia tốc rồi từ từ siết lại, như chiếc càng cua tóm gọn con mồi.

Khoảnh khắc tiếp xúc, tiếng binh khí giao kích, tiếng la hét, tiếng chửi rủa không ngừng vang vọng khắp bình nguyên. Chiến khí đấu chiến khí, phép thuật đấu phép thuật, hai bên đều phát huy hết khả năng của mình, một mong muốn dứt bỏ truy kích, một hi vọng giữ chân đối thủ. Không phân biệt địch - ta, không phân biệt người - thú, từng bộ thi thể ngã xuống rồi bị đạp nát, máu tươi nhuộm đỏ cả vùng đất.

Ngã xuống đồng nghĩa với cái chết! Đầu hàng cũng đồng nghĩa với cái chết!

Phập.

Tiếng kim khí ngập sâu vào da thịt không hề nổi bật giữa chiến trường ồn ào, thế nhưng, với Darker, nó lại oanh động như tiếng sấm bên tai. Là một ám sát giả có kinh nghiệm hỗn chiến lâu năm, hắn không thể nghe nhầm. Đó là hai âm thanh giống nhau trùng điệp làm một!

Vung đoản kiếm chặn lại binh khí đối thủ, Darker tranh thủ thời gian liếc về bên trái chiến trường. Nơi khởi nguồn của tiếng động, một kỵ binh phe đối phương hấp dẫn sự chú ý của ám sát giả. Ngựa trắng, giáp bạc, song kiếm nơi tay, thân ảnh đơn bạc vô cùng nổi bật giữa chiến trường. Không đội mũ giáp, thay vào đó là mặt nạ tinh mỹ che kín khuôn mặt, chiến sĩ tùy ý để mái tóc tím tung bay theo gió… giữa khói lửa chiến tranh, hắn tựa như hoa hồng có gai, đẹp đẽ đến trí mạng.

Trước mặt chiến sĩ, bầu trời bị phân chia bởi hai màu đỏ xanh, ngọn lửa thiêu đốt trên chiến phủ, hơi lạnh quanh quẩn trên kỵ thương. Từ xa nhìn lại, Darker nhận ra chủ nhân của hai món hung khí kia không ai khác ngoài cặp bài trùng nổi tiếng khắp doanh trại, thế nhưng… giờ đây, họ đã trở thành hai cái xác vô hồn dưới mũi kiếm của đối phương.

Xuy~ Song kiếm thu về, hai vòi máu tươi cũng theo đó phụt lên cao.

Mất đi ý thức chống đỡ, hai bộ thi thể đổ gục trên lưng ngựa, đôi tay vẫn duy trì tư thế vung chém…

Leng keng~ Leng keng~

Chiến phủ và kỵ thương nặng nề rơi xuống, từ khe hở dưới đáy mũ giáp, tủy não trộn lẫn máu tươi không ngừng nhỏ giọt… Chỉ trong chốc lát đối đầu, đội ngũ chặn đường đã lập tức bị giết mất hai cường giả!

Không để các kỵ binh kịp kinh hãi, không để các tiểu đội trưởng kịp trấn an, một âm thanh lạnh lùng đột ngột cắt ngang chiến trường:

“Ổn định đội hình!”

Xuyên qua hàng trăm tiếng động ồn ào nơi chiến trường, mệnh lệnh ấy vang lên bên tai từng kỵ binh, rõ ràng và rành mạch như đang rủ rỉ bên tai. Tuy nhiên, âm thanh ấy cũng thu hút sự chú ý các kỵ binh vây công phe địch, hệ quả tất yếu, chiến sĩ mặt nạ lập tức trở thành tâm điểm của các công kích.

Trái ngược với các đồng đồi của mình lũ lượt xông về phía đối phương, Darker vừa chiến đấu vừa nhích ngựa theo phương hướng ngược lại, kinh nghiệm lâu năm nói cho hắn biết mình nên cách xa người kia, càng xa càng tốt.

Không ngoài dự đoán, ung dung đón đỡ từng đợt công kích, chiến sĩ mặt nạ vẫn có thời gian chỉ huy đội ngũ của mình phản công.

“Theo ta phá vây!”

Ngay lập tức, đội ngũ đang bị bao vây lập tức thu gọn lại đội hình, lấy chiến sĩ mặt nạ làm chủ công, gần trăm kỵ binh như lưỡi kiếm sắc bén xé tan khe hở giữa hai gọng kiềm. Nơi đỉnh nhọn mũi kiếm, chiến sĩ không ngừng điều khiển song kiếm thu gặt tính mạng từng binh sĩ đối địch.

Tế kiếm mảnh dài, bên trên có điêu khắc hoa văn phồn đa tinh mỹ, trông càng giống một món đồ trang sức hơn là vũ khí giết người. Thế nhưng, có lẽ sau hôm nay, nó sẽ trở thành cơn ác mộng với rất rất nhiều người. Theo từng binh sĩ gục ngã, sĩ khí của đội ngũ bị vây càng lúc càng dâng cao.

“Bạch Ngân~!” Không biết từ ai bắt đầu, cái tên chiến sĩ được mạnh mẽ hô vang.

“Bạch Ngân~! Bạch Ngân~! Bạch Ngân~!” Tiếng hô chấn động tâm hồn, tiếng hô như tử thần đòi mạng, trong con mắt kiêng kỵ của đội ngũ vây quanh, đôi mắt nhóm kỵ binh bỏ chạy đột nhiên trở nên đỏ rực và khát máu, như thú dữ nổi giận. Không để ý đến vũ khí đang đánh đến người mình, bọn họ điên cuồng chém giết, tay đấm, gươm chém, lá chắn đập… mỗi bộ phận trên cơ thể đều có thể dùng để chiến đấu.

Mỗi một hô hấp trôi qua đều có hàng chục binh lính bao vây ngã xuống, bức tường người cũng theo đó mà thưa dần… thưa dần…

Nhưng còn chưa đủ!

Nhìn qua phe địch đang cố gắng điền bổ vòng vây, Bạch Ngân giơ lên song kiếm. Bàn tay khẽ run, hai lưỡi kiếm như hai đạo lụa bạc bay múa trên chiến trường, mỗi lần bóng kiếm nhoáng lên là lúc một kẻ địch ngã xuống. Thế nhưng, đội ngũ đối địch dường như không sợ chết, kẻ này ngã xuống, người kia lên thay, từng lớp thi thể chất chồng chỉ mong chậm lại bước tiến đoàn người.

Tử tù là những kẻ chưa bao giờ sợ chết!

Thi thể như núi!

Bình tĩnh như Bạch Ngân cũng bắt đầu nổi nóng.

“Thật rắc rối. Tóc Đỏ và Truy Hồn bảo vệ ta.” Khẽ truyền âm cho thuộc hạ, chiến sĩ làm một tư thế kỳ lạ, hai tay khoanh lại, song kiếm bắt chéo sau lưng, hắn nhoài người giục ngựa lao nhanh về trước.

Ngay sát phía sau, Tóc Đỏ và Truy Hồn vội đưa mắt nhìn nhau, trong mắt không che giấu hưng phấn. Gật đầu cùng lúc, hai chiến chức giả ăn ý lao lên kèm sát đội trưởng. Chiến phủ bên trái, kiếm khiên bên phải, nhất thời, không có bất cứ công kích nào có thể chạm tới người bên trong.

“Giết! Giết aaa~!”

Dường như cũng nhận thấy khí tức của Bạch Ngân đang thay đổi, cường độ tấn công của phe còn lại trở nên mãnh liệt gấp bội, sức ép hai bên hông đội ngũ cũng ngày càng lớn. Tồi tệ hơn, xa xa trên con đường trải đầy xác chết và binh khí gãy nát, đội ngũ chủ lực của định quân đang nhanh chóng tiến gần.

Chỉ còn vài trăm mét.

Vù~ ù ù

Từ phía sau, lại một đợt phép thuật phá không bay tới, không phân địch ta, mục tiêu nhằm thẳng trung tâm chiến trường. Như có nhất trí, song phương lập tức ngừng lại dây dưa, một vội vàng tách ra chiến đấu, một dồn hết tinh thần đón đỡ công kích.

Oanh oanh oanh…!!!

Vài kỵ binh phe địch không kịp lùi lại lập tức bị vụ nổ nuốt chửng, từng khối tàn thi thịt vụn văng ra xa xa, tô điểm cho khung cảnh thê mỹ.

“Chết?” Gạt đi mảnh nội tạng trên đầu, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Darker khi nhìn đám khói bụi hình nấm bốc lên cao cao… cũng là băn khoăn của toàn bộ đội ngũ cản đường. Nhìn lại đồng bạn bên cạnh, ám sát giả không nhìn thấy gì khác ngoài những đôi mắt xám tro mệt mỏi…

Vù~ Từ phương xa, một trận gió mạnh thổi qua xua tan lớp khói bụi dày đặc.

Không có cảnh người ngã ngựa đổ như trong tưởng tượng, chiến mã sung sức, áo giáp chỉnh tề, đội ngũ Bạch Ngân vẫn không hề hấn gì sau đợt công kích bất ngờ. Ẩn hiện trên đầu nhóm người, một bán cầu trong suốt đã ngăn chặn mọi sát thương đến từ phía sau.

“Là vòng bảo vệ! Đối phương có đoàn thể thi pháp giả!” Đôi mắt trợn trừng tưởng như nứt ra, bên cạnh Darker, đội trưởng Nha Lang gào lên phẫn nộ, giọng điệu dị thường đau đớn. Chết tiệt! Tiểu đội bọn hắn đã chết một nửa, kết quả… chỉ để nhận ra sự chênh lệch giữa hai phe thôi sao?!

“Giết bọn họ! Nếu không chúng ta đều phải chết! Giết a~!”

Theo đội trưởng dẫn đầu, đội ngũ vây công lại ồ ạt xông vào, như thiêu thân hướng về phía lửa. Trang bị song phương quá chênh lệch, sức chiến đấu song phương quá chênh lệch, chỉ huy song phương quá chênh lệch! Rút cuộc, ai mới là kẻ bị bao vây?!

Một cảm giác tuyệt vọng xuất hiện trong lòng ám sát giả, sau trận chiến này, bọn họ còn có thể sống sót?

Đột nhiên…

Sự chú ý của Darker bị chuyển dời. Không! Không chỉ mình hắn, toàn bộ chức nghiệp giả đều chuyển dời chú ý tới điểm bạc lấp lóe trên chiến trường. Ngay sau đó, một âm thanh bình thản lạnh lùng vang lên, đè ép mọi tiếng ồn:

“Bạch Ngân thập tự trảm!!”

Song kiếm không ngừng giao thoa, kiếm làm bút, trời đất làm giấy, chiến khí làm mực, từng bóng bạc vẽ trên con đường Bạch Ngân trải qua. Không có lửa cháy hàn băng, không có sấm gió gào thét, chỉ có từng vệt sáng với tốc độ nhanh tới đáng sợ.

Trong nháy mắt, bất kể máu thịt hay sắt thép, tất cả đều bị vô thanh vô tức cắt thành mảnh vụn. Không khí thậm chí bị áp súc lại thành những lưỡi dao gió rồi tiếp tục bay ra mấy mét xa.

Xung quanh chiến sĩ, không một người sống!

Đội ngũ cản đường còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Ngân đã lập tức biến chiêu. Song kiếm chập lại, hắn bình tĩnh gằn từng chữ, mỗi chữ như dao nhọn hung hăng đâm lên trái tim từng kỵ binh đối đầu.

“Phong. Ngân.”

Âm thanh như câu thần chú giết chóc đáng sợ nhất, khi hai chữ kết thúc cũng là lúc vô số bóng kiếm trước mặt hợp lại làm một. Song kiếm vung ngang, một dòng sông màu bạc như xỏ xuyên không gian xuất hiện trước mặt đội ngũ cản đường.

Không nổ tung, không tiếng động, dòng sông lướt qua rồi nhanh chóng tan biến, cũng như cái cách mà nó xuất hiện. Giữa khoảng không, một vết ngấn màu bạc từ từ đạm dần.

“Đi thôi.” Hờ hững ra lệnh cho đội ngũ của mình, chiến sĩ mặt nạ bạc thu hồi binh khí rồi giục ngựa phi nhanh. Trước khi đi, ánh mắt hắn như vô tình quét về hướng đối diện, nơi đó, một ám sát giả trẻ tuổi đang đứng như trời trồng.

“Nhóc… Darker.”

“Đội trưởng… vừa rồi…”

Phanh.

Đội trưởng Nha Lang đột nhiên lộn cổ tay đánh bay hắn xuống đất. Chưa kịp để Darker kinh ngạc, một tiếng xuy~ rất nhỏ vang lên, kèm theo âm thanh như có như không của đồng bạn bên cạnh, máu tươi nhuộm đẫm thân thể ám sát giả.

“Cố sống cả cho phần bọn ta nhé. Sống cùng ánh sáng.”

Như âm thanh báo hiệu kết thúc, trước, sau, hai bên ám sát giả trẻ tuổi bay lên vô số vòi máu… máu của người hắn thích, máu của kẻ hắn ghét, và máu của đội trưởng mà hắn vẫn kính yêu. Thân thể mỗi người đều bị chém đoạn eo, trên chiến trường đỏ thẫm, duy nhất một vòng tròn nho nhỏ vẫn giữ được màu sắc nguyên thủy vốn có.

Cộp cộp~ cộp cộp~

Đầu một mảnh trống rỗng, Darker đờ đẫn nhìn chiến sĩ mặt nạ dẫn dắt đội ngũ lướt qua. Xa xa, từng nhóm kỵ binh phe ta đang san san tới chậm, ánh mắt dị thường kiêng kỵ nhìn về hướng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK