• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vương gia, thuyền đã đến" Người lúc nãy bước vào, cung kính nói.

"Được, chúng ta trở về An Lạc"

Hắc y nhân rất nhanh vòng tay ngang eo Tiểu Điệp, bế nàng phi thân đi mất.

******------******------********

Về đến vương phủ, cả người Tiểu Điệp cũng đã rã rời, nàng chìm vào giấc ngủ sâu.

Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy bên ngoài trời đã đỏ rực màu hoàng hôn. Tiểu Điệp nhấc thân thể mỏi nhừ bước xuống giường. Đến bên cửa tay nàng khẽ chạm vào, ánh sáng xanh nhạt bỗng phát ra. Tiểu Điệp thở dài: "Quả nhiên có kết giới" Cũng đúng nếu không hắn làm sao có thể dễ dàng giải huyệt cho nàng đi lại như thế.

Ngay lúc đó cánh cửa mở ra, Hoắc Dĩnh bước vào cùng với mâm cơm trên tay.

Tiểu Điệp chỉ nhẹ lướt mắt qua, sau đó lại như cũ. Là tam vương gia sao? Hừ, nàng cũng đoán được phần nào.

"Nhạc nhi, chắc nàng đói rồi, ta có mang chút điểm tâm cho nàng"

Hoắc Dĩnh cười đến tươi rói, không chút tà khí. Hắn gắp thức ăn vào chén cơm sau đó đặt vào tay nàng.

Tiểu Điệp không nói gì, nhận chén cơm cắm cúi ăn. Sau khi quét sạch mâm cơm, ợ một cái, trông vô cùng không thục nữ, Tiểu Điệp nghiêm túc nhìn Hoắc Dĩnh nói: "Thả ta ra"

"Tại sao?"

Nhìn vẻ mặt tỏ vẻ ngây thơ của Hoắc Dĩnh, nàng thật muốn đấm một cái thật mạnh vào mặt hắn. Nhưng mong muốn vẫn chỉ là mong muốn, Tiểu Điệp cố gắng bình tĩnh, mĩm cười nhẹ: "Vì người bắt lầm người"

"Ta không bắt lầm người"

Tên này, bổn cô nương trước giờ chưa từng bị ai chọc tức đến như vậy, xem như ngươi hay. Tiểu Điệp trợn mắt, cả người giận phát run.

Nàng cắn môi, kìm nén tức giận nói: "Ta không phải Lôi Nhạc"

"Nàng là Lôi Nhạc"

Tiểu Điệp đáp: "Không phải!"

Hoắc Dĩnh: "Phải"

"Không phải"

"Phải"

"Không phải"

"Phải"

.....

Đùng! Nàng lật bàn, chính xác là lật bàn.

"Ta đã bảo là không phải!!" Tiểu Điệp tức giận đứng phát dậy hét vào mặt Hoắc Dĩnh.

Hoắc Dĩnh giọng nói vẫn bình thường đáp: "Phải"

Aaaa... Tiểu Điệp nàng bị hắn làm cho tức điên rồi.

"Được, muốn ta làm Lôi Nhạc chứ gì? Vậy thì ta là Lôi Nhạc. Tên khốn ngươi rốt cuộc có thả ta ra không?"

Hoắc Dĩnh mĩm cười: "Nếu nàng đã nhận mình là Lôi Nhạc thì ta càng không thể thả nàng"

"Tại sao?"

"Vì nàng phải làm thê tử ta"

Ách, cái gì?

"Vậy thì ta không phải là Lôi Nhạc, có chết cũng không phải là Lôi Nhạc" Tiểu Điệp kiên quyết nói.

"Nhưng nàng vừa mới nói mình là Lôi Nhạc" Hoắc Dĩnh cười thỏa mãn.

"Ngươi..." Tên khốn này, đâu ra cái kiểu ép người khác nhận tên bừa bãi thế chứ.

Đang vô cùng tức giận, bất ngờ Hoắc Dĩnh ôm eo Tiểu Điệp, hôn nhẹ lên trán nàng nói: "Ta có việc bận đi trước, nếu nàng ngoan ta sẽ thả nàng"

"Ngươi dám!"

Tiểu Điệp vung nắm đấm nhưng lại đấm hụt, đành trơ mắt đứng nhìn Hoắc Dĩnh rời khỏi.

Nàng vừa bị hắn hôn trộm. A, thật là tức chết mà. Tiểu Điệp không ngừng đánh thụp thụp vào ngực. Nàng muốn đánh, muốn đá, muốn cắn hắn. Bực tức bộc phát, vô thức Tiểu Điệp cầm rèm cửa không ngừng nhai ngấu nghiến.

Hắn rốt cuộc chột bên mắt nào mà lại dám nói nàng là Lôi Nhạc, thê tử của hắn. Nàng căn bản không phải cái người tên Lôi Nhạc gì ấy. Từ trên xuống dưới đều không phái!! Nếu phải lấy một người như hắn, nàng thà lấy một con cẩu thì hơn.

******------******------*******

Bước ra khỏi cửa, nhớ lại khuôn mặt đỏ đỏ hồng hồng vì tức giận của Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh không nhịn được bật cười. Hắn không biết vì sao nàng lại không nhận mình là Lôi Nhạc. Nhưng, hắn chắc chắn rằng đó chính là nàng, không thể nhầm lẫn được.

Đứng ké bên, Hắc Tử không ngừng dụi mắt, cả người run rẩy. Hắn là đang bị chột hay là đau mắt đỏ? Người bên cạnh hắn là vương gia sắt đá, cư nhiên lại đang cười?

Còn lại một mình trong phòng, Tiểu Điệp ngồi phịch xuống giường thở dài. Lúc bị bắt, Tiểu Bạch Lang bị nàng bỏ lại, giờ không biết ra sao. Rồi còn sư phụ và mọi người nữa, không biết họ đã an toàn trốn thoát ra chưa.

Bất giác, âm thanh nhỏ quen thuộc vang lên: "Ma ma"

Tiểu Điệp kinh hỉ, vội chạy ra hướng cửa, nơi phát ra tiếng nói. Đây là...

Thân hình nhỏ dần hiện ra sau cánh cửa, Tiểu Điệp vui mừng cực kì. Quả nhiên là Tiểu Bạch Lang, không biết làm sao nó có thể ở đây, nhưng miễn sau nó vẫn ổn.

Tiểu Bạch Lang không ngừng kêu "ma ma" và kiếm Tiểu Điệp. Khi gặp Tiểu Điệp, Tiểu Bạch Lang mừng rỡ lao về phía nàng.

Chợt nhớ tới kết giới, Tiểu Điệp hoảng hồn kêu lên nhưng lại không kịp. Thân hình nhỏ bé của Tiểu Bạch Lang cứ thế xuyên qua kết giới chui tọt vào lòng nàng. Tiểu Điệp ngẩn người, xoa khắp nơi Tiểu Bạch Lang. Không bị sao, không lẽ...

Tiểu Điệp vội chạy nhanh ra cửa định bỏ trốn, không ngờ bị dội ngược lại khiến đầu u một cục. Nàng nhíu mi xoa đầu, cánh cửa kia vẫn còn kết giới kia mà. Sau đó lại nhìn qua Tiểu Bạch Lang. Nhóc này, rốt cuộc mi là gì mà lại có thể xuyên qua kết giới của hắn? Nhìn sao thì vẫn chỉ là một thú nhồi bông biết nói.

Tiểu Bạch Lang không hiểu nàng đang nghĩ gì, chỉ cười toe toét dụi vô người nàng. Tiểu Điệp bị dụi đến thoàn thân bị nhột, liền vội nắm Tiểu Bạch Lang kéo ra. Tiểu Bạch Lang vung vẩy cái tay kêu "đói đói". Nghe vậy nàng vo năng lượng lửa thành vài viên sau đó đưa cho Tiểu Bạch Lang ăn, ăn no, Tiểu Bạch Lang lại lăn ra ngủ.

Nàng thật ghen tị với nó, thật muốn vô lo vô nghĩ như vậy quá đi. Vô lo vô nghĩ? Cụm từ này hiện lên khiến Tiểu Điệp khựng lại.

Không phải tên Tam vương gia bắt nàng vì nhầm nàng với người tên Lôi Nhạc nào đó hay sao? Tức, hắn không biết nàng là Tiểu Điệp, cũng như hắn sẽ không giết nàng. Chỉ cần nàng giả vờ ngoan ngoãn, khuất phục, một khi hắn để nàng tự do, nàng sẽ tìm cách tẩu thoát. Sao nàng lại không nghĩ ra cách này sớm hơn kia chứ, ha ha ha.

Nghĩ đến đây, tâm trạng nàng phút chốc tốt hơn, ngồi trong phòng Tiểu Điệp tự độc thoại, cố gắng làm sao khi lần sau đối diện với tên Tam vương gia, nàng có thể tự nhiên nhất.

Bên ngoài, những hộ vệ canh chừng thấy Tiểu Điệp nói chuyện một mình thì đồng loạt lắc đầu. Ngày hôm sau, toàn vương phủ đều truyền tai nhau rằng nữ nhân vương gia đem về hóa ra bị điên. v)

------******------******-------

"Này! Ta ngoan ngoãn rồi, huynh có thể bỏ kết giới ra được không?" Tiểu Điệp tỏ ra ngoan hiền, cố gắng chớp chớp đôi mắt thuyết phục Hoắc Dĩnh.

Hoắc Dĩnh đưa tay nâng cằm Tiểu Điệp, hỏi lại: "Nàng thực sự không bỏ trốn?"

Tiểu Điệp kịch liệt gật đầu. Hoắc Dĩnh nhếch môi cười, cuối thấp xuống tai nàng, thì thầm nói: "Ta lại không thấy vậy"

Thuận tiện, hắn hôn một cái lên má nàng, sau đó sảng khoái rời khỏi.

Điệp không những không thể ra ngoài, mà còn bị Hoắc Dĩnh hôn trộm một cái. Nành tức tối giẫm chân bịch bịch xuống đất. Tại sao, tại sao? Rõ ràng dáng vẻ nàng ngoan hiền đến thế, thuận theo đến thế, tại sao vẫn không qua mặt được hắn kia chứ.

Tiểu Điệp bế Tiểu Bạch Lang lên, cười lại nụ cười mà nàng cho rằng là ôn nhu, hiền dịu, sau đó hỏi: "Con nhìn xem, trông ma ma rất ngoan đúng không?"

Không biết Tiểu Bạch Lang thấy gì, Tiểu Điệp chỉ biết, toàn thân Bạch Lang không ngừng run rẩy, sợ hãi: "Ma ma, ghê, con sợ"

Chỉ ba từ ngắn gọn, đầu Tiểu Điệp lập tức xuất hiện đầy hắc tuyến.

Nụ cười của nàng, cực khổ tập luyện, ghê sao?

Kể từ khi bị Hoắc Dĩnh bắt, đã hai tháng trôi qua. Tiểu Điệp sớm bỏ ý định dùng chiêu ngoan hiền để được thả ra. Lần nào cũng vậy, khi nàng trước mặt hắn giả bộ, không biết bằng cách nào hắn đều phát hiện ra, đã vậy còn bị hắn hôn trộm, thiệt là mất mặt mà. Thôi thì nàng cứ ngồi đây, chờ khi nào hắn chán ắt sẽ thả nàng. Nhưng xem chừng thời gian để tên vương gia đó chán nàng, xem ra cũng dài quá đi.

Tiếng cánh cửa mở ra, như thường lệ, một người bên ngoài đem mâm cơm vào. Kết giới ngoài cửa dường như chỉ có tác dụng với mỗi mình nàng. Tiểu Điệp nhìn một bàn đầy đồ ăn ngon mà vô cùng chán nản.

Tên vương gia kia, hắn không định nuôi nàng béo mập thành heo để mần thịt đấy chứ?

Tiểu Điệp buồn chán không muốn động đũa. Bên ngoài Hoắc Dĩnh đi vào, nhìn thấy Tiểu Điệp không muốn ăn bèn hỏi: "Sao vậy? Thức ăn không ngon sao?"

Tuy cách hai bước chân, nhưng Tiểu Điệp vẫn có thể nghe thấy mùi rượu thoang thoảng từ Hoắc Dĩnh, nàng nhíu mi hỏi: "Ngài vừa uống rượu?"

Hoắc Dĩnh kéo ghế ra ngồi vào, nói: "Lúc nãy ta có uống một chút, không ngờ nàng nhận ra"

Nhìn cặp mắt lờ đờ của Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp bắt đầu cảnh giác. Loại nam nhân như hắn, bình thường điềm tĩnh là thế, nhưng khi uống rượu vào, không biết sẽ làm ra loại sự tình gì, nàng chính là đề phòng vẫn hơn.

Ngón tay Hoắc Dĩnh khẽ lướt trên mặt Tiểu Điệp, cả thân thể nàng ngay lập tức cứng đờ, tim đập kịch liệt.

Tên vương gia này, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Hoắc Dĩnh khẽ dừng lại, đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy, lờ mờ vì hơi rượu, bất giác, khóe môi khẽ cười nhạt: "Nàng sợ ta ?"

Nhìn khuôn mặt đầy đau đớn của Hoắc Dĩnh, tim nàng bất giác chùn xuống. Nàng sợ hắn? Với những việc Hoắc Dĩnh đã làm nàng có thể không sợ?

Nhìn khuôn mặt Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh sớm biết câu trả lời, nổi đau trong đáy mắt càng hiện rõ. Ly rượu lúc nãy hắn uống là ly rượu độc, nhưng chính tay hoàng huynh đưa cho hắn, hắn có thể không nhận? Xem ra, hắn đã xem thường ly rượu độc đó rồi.

Thân thể Hoắc Dĩnh cứ thế, nặng nề đổ xuống.

Nhìn thấy Hoắc Dĩnh nằm im không động đậy, Tiểu Điệp hoảng sợ, vội đứng phắt dậy: "Này, ngài sao thế?"

"Để ta gọi người giúp" Tiểu Điệp xoay người liền bị Hoắc Dĩnh giữ lại.

Hắn yếu ớt nói: "Không cần, nàng cứ đỡ ta lên giường là được"

Tiểu Điệp lóng ngóng không biết làm sao, đành phải nghe lời Hoắc Dĩnh đỡ hắn lên giường.

Bàn tay Hoắc Dĩnh vô thức nắm chặt lấy tay Tiểu Điệp, hắn sợ chỉ cần một chút thả lỏng thì khi tỉnh dậy sẽ không thể thấy nàng.

Trong mê sảng, Hoắc Dĩnh vừa siết chặt tay Tiểu Điệp vừa lẩm bẩm: "Đừng đi"

Tiểu Điệp vừa ngưỡng mộ, vừa tội nghiệp cho nam nhân si tình này, nàng thật tò mò, không biết người tên Lôi Nhạc kia là người như thế nào.

Bàn tay Tiểu Điệp khẽ chạm vào chán Hoắc Dĩnh, nàng dịu dàng nói: "Ta sẽ không đi"

Lúc này, Hoắc Dĩnh mới thôi nói mê sảng, chìm sâu vào giấc ngủ.

Có thể hay không, sau này nàng cũng sẽ gặp được một người si tình như vậy. Người sẽ vì nàng nguyện làm tất cả, ngay cả khi không còn ý thức cũng không muốn buông tay nàng.

Không biết ngồi bao lâu, Tiểu Điệp cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong ý thức mơ hồ, nàng dường như nghe thấy hai đứa trẻ cười nói vui đùa, tiếng cười cứ như thế hết xa lại gần, hình bóng bé gái và bé trai dù nàng có cố gắng như thế nào thì vẫn không thể nhìn rõ được, nàng chỉ thấy hai cái bóng mờ mờ.

Lẫn trong tiếng cười bỗng có tiếng nói: "Nhạc Nhạc tỷ"

Tiếng nói ngày càng rõ rệt, tiếng nói đó là đang gọi nàng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK