Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Linh Vận đạp ga, quay đầu xe phi như bay về phía ngược lại. Khi nhìn thấy chiếc Rolls Royce cách đó không xa thì khóe miệng hơi dương lên. Nửa kia của số phận? Tôi lại càng muốn xem thử anh là ai?

Cô đạp ga, nhanh chóng vượt qua chiếc Rolls Royce đen, rồi bất ngờ phanh gấp lại và chắn xe ngang giữa đường. Khi ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ kịp kêu “A!” một tiếng, má nó chứ! Lại tai nạn xe rồi! Đây mà là nửa kia của số phận á?

Có mà là sao chổi của số phận thì có!

Đây chính là cảm giác đầu tiên của Tiêu Linh Vận trước khi ngất đi.

“Gia.”

“Cậu xuống xem thế nào đi.”

“Dạ.” Chàng trai trẻ mở cửa xe, mắt thấy đèn trước của xe nhà mình đã bị đâm hỏng rồi bèn khí thế ùn ùn tiến về phía trước chiếc xe Lamborghini của Tiêu Linh Vận, đang tính mắng chửi một trận thì phát hiện ra người phụ nữ trong xe đã ngất từ khi nào rồi.

“Gia, người phụ nữ lái xe kia bị ngất rồi.” Nghe thấy tiếng của lái xe vọng đến, Cố Tây Tước bước xuống xe. Chỉ thấy bộ vest may đo thủ công hiệu Armani ôm gọn lấy thân hình cao to cường tráng, đôi mắt sắc bén, đôi môi mím chặt lại, ít nhiều toát lên vẻ không vui.

“Gia, người phụ nữ này phải làm sao đây?”

“Tiêu Linh Vận?” Một giọng nam trầm thấp dễ nghe mang theo chút nghi ngờ, là con gái của Tiêu Tôn Đình sao? Anh có chút không rõ, bỏi trong trí nhớ không có quá nhiều tư liệu về người con gái này. Cố Tây TƯớc mở cánh cửa xe, ôm lấy Tiêu Linh Vận đang bị kẹt trong ô tô mà bế ra ngoài.

“Cho người xử lý chiếc xe này đi.”

“Dạ.” Lái xe thấy Cố Tây Tước lên xe, sau khi gọi một cú điện thoại thì khởi động xe chạy khỏi đó. Ô tô chạy đến trước một căn hộ được xây kín như ngôi mộ, Cố Tây TƯớc ấn nút rồi bế Tiêu Linh Vận vào phòng.

“Gia, Mike đã đến rồi, có mời cậu ta vào không ạ?” Một thanh niên trẻ tuổi cung kính nói.

“Ừ.” Cố Tây Tước gật đầu, Mike tiến thẳng vào trong, không nói hai lời liền bắt đầu kiếm tra. Sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì thì cười nói: “Tước, cô gái này là ai? Không phải cậu đang kim ốc tàng kiều* đấy chứ?”

*kiba: “Kim ốc tàng kiều” ý chỉ xây nhà cao cửa rộng rồi bao nuôi mỹ nhân bên ngoài ^^~, xuất phát từ 1 điển cố của Trung Quốc.

Phải biết Cố Tây TƯớc nổi tiếng không gần nữ sắc, lần này sao tự dưng lại ôm một cô gái về đây? Anh ta thật sự cảm thấy khó hiểu.

Đối với sự hiếu kì của Mike, Cố Tây Tước không hề giấu diếm, chỉ nhàn nhạt nói: “Cháu gái ngoại.”

“Cháu gái ngoại?” Mike cười to một tiếng, cháu gái ngoại á?

Không đợi anh ta nghĩ thêm, Cố Tây Tước đã nói với bộ mặt lạnh tanh không chút biểu cảm: “Ra ngoài.” (kiba: Anh quá kiệm lời ) )

“Không phải chứ? Tước, cậu có lương tâm vừa thôi? Tôi bị cậu gọi đến, thế mà cậu lại đối xử với tôi thế à?” Miệng thì nói vậy. nhưng tay Mike lại thu dọn đồ đạc của mình với tốc độ cực nhanh.

“Cô gái này không sao, chỉ bị chấn động chút thôi, cứ yên tâm, thôi tôi đi đây.” Mike thấy Cố Tây Tước không thèm để ý đến mình liền bất lực thở dài một tiếng rồi đóng cửa lại.

Căn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh, Cố Tây Tước bước dến trước tủ quần áo. Thời tiết quá oi bức, cả người toàn mùi mồ hôi rất khó chịu, mà Tiêu Linh Vận không không thể tỉnh lại ngay được nên anh đang tính thay quần áo. Ai ngờ vừa cởi được chiếc áo khoác thì điện thoại đổ chuông.

Tiêu Linh Vận mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, đợi chút… tai nạn xe? Tiêu Linh Vận cố mở to mắt, đập vào mắt là chiếc đèn treo phong cách hoàng gia nước Anh. Tiêu Linh Vận nghĩ một chút, mắt lại mở to, sau đó hét lên thật to: “A!! Lưu manh!!!”

Tiêu Linh Vận bật dậy trên giường, trực tiếp giơ nắm đấm về phía Cố Tây Tước. Áo sơ mi của Cố Tây Tước mới cởi được một nửa, sao có thể ngờ được hành động bất ngờ của Tiêu Linh Vận nên bị đấm chính diện, ngã “Bùm” một cái xuống sàn.

“Ta đánh chết ngươi… Cái đồ lưu manh thối thây, cái đồ mặt người dạ thú kia, muốn phi lễ đại tiểu thư ta ah?? Coi quyền cước bản cô nương học được ở Tiêu gia là vật trang trí sao?? Hôm nay nếu ta mà không dạy dỗ ngươi nên thân thì ta không phải họ Tiêu!” Tiêu Linh Vận xông thẳng đến, ngồi lên người Cố Tây Tước, nét mặt hung ác, lại giơ nắm đấm về phía Cố Tây Tước.

“A…. đầu đau quá!” Tiêu Linh Vận vừa đấm được Cố Tây TƯớc vài cái thì lại thấy đầu đau dữ dội. Một tay giữ lấy đầu, tay kia đặt trước ngực Cố Tây Tước.

“Đứng lên!” một giọng nói tức giận vang lên bên tai, Tiêu Linh Vận nhìn người đang bị mình cưỡi lên, chớp chớp đôi mắt to tròn. Ngay khi cô chuẩn bị tiếp tục tung chưởng thì lại bị một đôi tay mạnh mẽ khống chế.

Tiêu Linh Vận bất mãn nhìn xuống, người đàn ông có bộ mặt đẹp tựa yêu tinh, khóe miệng như câu hồn đoạt phách. Đặc biệt là đôi mắt xanh biếc lạnh như băng, sâu thăm thẳm. Người đàn ông này thấy cô nhìn xuống, khóe miệng nhếch nhẹ lên, có phần kiêu ngạo, nhìn cô cười mà như không.

Người này ước chừng cao 1m95, quần âu đen khiến đôi chân như càng dài thêm. Nửa thân trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo sơ mi tùy ý không cài hai cúc,lộ ra làn da trắng như sứ bên trong. Nằm trên sàn nhà, mái tóc cắt gọn đến tai rối rung, dưới ánh nắng chiều càng trở nên thu hết chết người.

Dẫu cho anh ta đang ở thế bất lợi, bị Tiêu Linh Vận cưỡi trên sàn, nhưng không thể phủ nhận rằng, trên người anh ta toát ra một thứ khí chất bá đạo mà tôn quý thấm vào xương tủy. Đôi mắt trong khoảnh khắc lộ ra vài tia sắc bén mê người.

“Nửa kia của số phận xuất hiện… nửa kia của số phận xuất hiện… Hahaha, chính là anh rồi!” Tiêu Linh Vận vừa nói xong thì ngất đi. Cố Tây Tước đưa tay ra giữ lấy cổ áo của Tiêu Linh Vận rồi ném cô qua một bên.

Sờ sò mặt thấy hơi đau, Cố Tây Tước nhấc điện thoại lên: “Mike, qua đây cho tôi!”

Mike mở cửa, nhìn thấy vết bầm trên mặt Cố Tây Tước thì vội đặt hòm y tế xuống: “Tước, đây là do ai làm? Tôi phải phế hắn!” Giọng điệu có chút phẫn nợ, nhưng Cố Tương Tước chỉ lạnh lùng không nói.

“A? Cái cô gái trên giường cậu đi đâu rồi? Mike nhìn theo đôi mắt lạnh như băng nghìn năm của Cố Tây Tước.

“Tước, cô gái đó không phải là cháu gái ngoại của cậu sao? Cậu sao lại vứt người ta vào xó thế kia?”

“Không nghe lời.” Cố Tây Tước khép hàng mi dày mà cong, khóe miệng như cười lên, không một tiếng động mà nhìn về phía Tiêu Linh Vận bị hôn mê nằm một góc.

Mike lắc lắc đầu, không nghe lời? Một người ngất đi rồi sao còn có thể nghe lời, chả lẽ…

“Tước, đừng nói là vết thương trên mặt câu là do cô gái nhỏ này gây ra đấy?” Mike kinh ngạc, nhất định không phải vậy đâu! Như thế làm sao anh ta có thể nói với anh em đây? Đương gia lại bị một cô gái nhỏ đánh!”

“Ừ”. Cố Tây Tước nhàn nhạt nói, trên mặt không có quá nhiều sự thay đổi cảm xúc, tựa như đang nói về một việc hoàn toàn không liên quan đến mình vậy.

… Không phải chứ? Mike lệ rơi đầy mặt, trong lòng kêu cha gọi mẹ.

Có cần bị đoán chuẩn như thế không?

“Cậu đi được rồi.” Cố Tây Tước lạnh lùng nói, Mike đành bất lực thu dọn đồ đạc.

Lại nhìn về phía Tiêu Linh Vận ngất đi cách đó không xa, miệng cười một cái rồi cầm lấy đồ đạc ra ngoài.

Bên cạnh anh ta có bóng dáng phụ nữ… thật tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK