Mộ Huyên thấy Kiều Quyết vẻ mặt nghiêm túc, liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Kiều Quyết chỉ vào chồng sách kia nói: "Cái này là tặng cho ngươi, sau này chắc có lẽ ta không đến đây nữa đâu."
Mộ Huyên kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ người của Kiều gia đã nghe được chuyện Vương Lý thị mấy ngày hôm trước mắng ta câu dẫn Kiều Quyết cho nên Kiều lão gia mới không cho phép Kiều Quyết tới giao lưu với mình? Nhưng nếu đúng là như vậy thì hôm nay Kiều Quyết có lẽ sẽ không tới được chứ?
Không đợi nàng hỏi ra, Kiều Quyết đã trả lời: "Hai ngày sau, cha ta muốn đưa ta đi Đàm Sơn học nghệ. Nếu như trúng tuyển thì sẽ không trở lại nữa."
Mộ Huyên thở dài một hơi khi biết nguyên nhân không phải bởi mình mà ra. Nhưng mà nàng rất ngạc nhiên về chuyện học nghệ mà Kiều Quyết đang nói, hơn nữa nàng cũng quan tâm tới việc Kiều Quyết rời đi, liền hỏi: "Học nghệ là học gì, từ trước đến nay đâu có thấy ngươi nói về chuyện này?"
Kiều Quyết bất đắc dĩ nói: "Là cô của ta đưa tin đến, nói là các đạo trưởng ở Đàm Sơn có ý định tuyển mới đệ tử nhập môn vào thời gian sắp tới, rồi khuyên cha ta mang ta đi thi thử. Ban đầu cha ta không chịu, ông ấy chỉ mong con trai mình hơn người, sớm ngày đề tên trên bảng vàng là được rồi. Nhưng khi cô của ta nói nếu có thể học nghệ ở đó liền sẽ có năng lực giống như tiên, đương triều quốc sư cũng từng học nghệ qua, nghe nói biết hô phong hoán vũ, rất được Thánh thượng yêu mến thì tâm tư của cha ta mới bị lay động."
Mộ Huyên sửng sốt hồi lâu mới nói: "Thực sự có người biết hô phong hoán vũ? Không phải gạt người a?"
Kiều Quyết gãi gãi đầu nói: "Thật khó nói a, nhà dượng ta buôn bán tại thành An Bình, do có chút giao tình với một vị đạo trưởng của Bạch Thạnh quan trong thành cộng thêm với việc bỏ ra một món tiền rất lớn mới biết được việc Đàm Sơn chiêu tuyển đệ tử. Ý định của hắn là để cho biểu ca ta đi, nhưng mà bọn họ giống như là chỉ cần đồng nam đồng nữ dưới 15 tuổi mà biểu ca đã qua tuổi đó, cho nên mới đến nói cho cha ta."
Mộ Huyên hỏi: "Còn ngươi thì sao, có tình nguyện đi không?"
Kiều Quyết nói: "Đi xem a, còn không biết có được chọn trúng không, bọn họ hình như còn có bài kiểm tra, phải thông qua mới được chọn." Dừng thoáng một phát lại nói: "Kỳ thật, làm vị thần tiên biết hô phong hoán vũ cũng không tệ a, ha ha."
Mộ Huyên biết hắn là vì giảm bớt sự thương cảm khi ly biệt mà cố làm ra vẻ vui đùa, liền cũng cười miễn cưỡng. Kiều Quyết đi rồi, nàng trên đời này liền một người có thể xem như là thân cận cũng không có, không khỏi bi thương, giá như nàng có thể cùng đi thì tốt biết mấy. . .
Đợi đã, cùng đi? Mộ Huyên bị ý nghĩ của chính mình dọa rồi.
Có thể cùng đi sao? Mộ Huyên quyết định hỏi một chút: "Kiều Quyết, ngươi. . . có thể mang thêm một người cùng đi không? Nói xong nàng liền xấu hổ đỏ mặt. Câu hỏi này giống như là chính mình muốn đi theo Kiều Quyết vậy. Vốn một vị cô nương thì không nên mạo muội như vậy nhưng dưới mắt Mộ Huyên đã quản không được nhiều như vậy. Nếu như đã quyết định ly khai Vương gia thì tai sao không nhân cơ hội này?
Kiều Quyết kinh ngạc nói: "Ngươi cũng muốn đi sao? Ta không biết cô của ta có đồng ý hay không. . ." Kiều Quyết dù sao vẫn còn con nít, hắn không làm chủ được cái việc này.
Mộ Huyên vén lên ống tay áo, lộ ra một vết thương màu đỏ, đây là nàng bị trầy da khi bị lôi trên mặt đất vào cái ngày mà Vương Lý thị đánh nàng. Lúc này, nàng không để ý xấu hổ, giở ra cho Kiều Quyết xem: "Đây là mợ đánh ta vào hai ngày trước mà có."
Kiều Quyết nhìn giận dữ nói: "Bọn họ thật là quá đáng, không những không cho ngươi ăn no mà rõ ràng còn đối với ngươi động thủ!"
Mộ Huyên buông ống tay áo nói: "Ta không chịu nổi ở nhà bọn họ nữa rồi, vốn là định qua một thời gian ngắn sẽ trốn đi, chứ không thì không phải chết đói cũng bị đánh chết. Hiện tại ngươi cũng muốn đi, nếu là có thể cùng đi thì tốt nhất rồi. Ta, có thể đi cùng với ngươi không?" Dứt lời, nàng cẩn thận từng li từng tí mà nhìn xem Kiều Quyết, sợ hắn sẽ lắc đầu.
Kiều Quyết thở dài nói: "Đã như vậy, vậy thì tốt nhất là cùng nhau rời đi. Nếu vận khí tốt, chúng ta đều được chọn, sẽ không phải chịu loại khổ này rồi."
Thấy hắn đáp ứng, Mộ Huyên rất vui mừng, đối với Kiều Quyết cám ơn liên tục. Lập tức, hai người liền bàn bạc việc rời đi.
Mộ Huyên cho rằng, việc này không thể để cho người của Vương gia biết rõ, bằng không thì Vương Lý thị nhất định sẽ làm ầm ĩ một phen. Bà ta nhất định sẽ không để cho một sức lao động mà lại ăn ít như Mộ Huyên rời đi, như vậy sẽ liên quan đến đến Kiều gia thanh danh, nói không chừng Kiều gia sẽ không mang Mộ Huyên đi theo. Bởi vậy Mộ Huyên muốn lặng lẽ ly khai.
Mà Kiều Quyết cho rằng, chính mình không có nắm chắc thuyết phục lão ba cho Mộ Huyên cùng đi. Mà ngay cả khi thuyết phục được thì dùng lão ba tính tình, Kiều Quyết rời đi sẽ oanh động toàn bộ trấn, mà sự tình của Mộ Huyên thì không nên khoa trương, chỉ có thể vụng trộm hội hợp.
Thương nghị kết quả chính là: Mộ Huyên sẽ ly khai Vương gia sớm trước một ngày, chờ đợi ở trấn Ngũ Lĩnh phía trước. Kiều Quyết ngày thứ hai xuất phát, khi đi ngang qua trấn Ngũ Lĩnh sẽ đón thêm Mộ Huyên cùng đi. Bàn đi bàn lại đến khi thấy không còn sơ hở gì, hai người lúc này mới thở phào một cái.
Kiều Quyết dặn dò Mộ Huyên phải hết sức cẩn thận, dù sao thì một tiểu cô nương mới 11 tuổi muốn đi ra ngoài một mình, không ai có thể an tâm được. Mộ Huyên thì giả bộ như người lớn, nói mình có diệu kế để cho Kiều Quyết không cần phải lo lắng.
Trở lại Vương gia, Mộ Huyên cảm khái rất nhiều, sắp phải ly khai cái nơi ở hai năm này rồi nhưng nàng một chút cũng không lưu luyến. Vương gia tuy nhiên cho nàng một miếng cơm ăn, nuôi sống nàng, nhưng cũng chưa bao giờ đối xử tốt với nàng. Hơi một tý thì đánh chửi bỏ đói, chà đạp tôn nghiêm, cuộc sống như vậy, Mộ Huyên đã chịu đựng đủ rồi!
Hôm nay phải đi rồi, mặc dù không biết không biết con đường phía trước như thế nào nhưng trong lòng Mộ Huyên rất là vui mừng. Nàng nhớ tới mẫu thân, thầm nói: "Mẫu thân, ngài cũng nên vui mừng với Huyên nhi a, ngài trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ Huyên nhi."
Màn đêm buông xuống, sau khi chờ người của Vương gia tất cả đều ngủ say, Mộ Huyên lặng lẽ đứng dậy thu thập bọc hành lý. Đồ dùng ít đến thương cảm, ngoại trừ hai bộ quần áo tắm rửa cùng một cái bao phục mà mẫu thân lưu lại trước khi đi, lại không có vật gì khác. Trong bao quần áo ngoại trừ một số thứ mà mẫu thân khi còn sống đã dùng qua như lược khăn, còn có một khối ngọc bội, mẫu thân khi còn sống thường xuyên vuốt ve trong tay. Trước khi tắt thở, nàng để nó vào trong tay Mộ Huyên, dặn Mộ Huyên nhất thiết phải bảo quản tốt, không thể vứt bỏ.
Mộ Huyên đoán là, có lẽ miếng ngọc bội kia có quan hệ đến cha cho nên mẫu thân mới yêu quý nó như vậy. Bởi vậy, mặc dù nàng không có lộ phí rời đi nhưng cũng không có ý định dùng đến miếng ngọc bội này.
Ngày bình thường, đề phòng Vương Lý thị chứng kiến ngọc bội nổi lên lòng tham, Mộ Huyên đều giấu nó ở trong khe giường. Lần này là nàng hai năm qua lần thứ nhất lấy ra, trịnh trọng gói kỹ, cất trong bọc hành lý.
Thu thập các thứ xong xuôi, Mộ Huyên liền ôm bao phục ngủ. Bởi vì trong người có tâm sự nên cả đêm nàng chỉ ngủ chập chờn.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Mộ Huyên đã bừng tỉnh. Nếu chậm chút nữa thì Vương Lý thị có thể thức giấc rồi. Đeo lấy bọc hành lý, nàng lặng lẽ sờ soạng tiến vào phòng bếp. Hai tay phía trước dò đường, nàng cẩn thận từng li từng tí tìm được tủ bát, trong ngăn tủ này còn lại màn thầu của ngày hôm qua.
Kỳ thật Mộ Huyên vốn không muốn ăn trộm nhưng nghĩ đến hôm nay phải đi đường rất xa nên nàng cũng đành làm một lần tiểu nhân trong đời. Cẩn thận lên cẩn thật xuống, rốt cục mò tới, Mộ Huyên cầm lấy mấy cái rồi vội vàng mò mẫm đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng nhấc lên cái chốt cửa, mở hé ra, Mộ Huyên liền lách qua. Rất tốt, không có âm thanh nào phát ra, nàng thở nhẹ một hơi, phân biệt thoáng một phát đường đi rồi nhanh chân bỏ chạy.
Mộ Huyên chạy hơn nửa canh giờ mà không dám dừng lại, lúc này trời đã sáng rồi. Mệt mỏi không chịu được nữa, nàng liền ngồi xuống nghỉ ngơi một lát ở sau một cái sườn đất, móc màn thầu ra gặm.
Vương gia. Sau khi rời giường, theo thói quen Vương Lý thị hướng vào gian phòng nhỏ của Mộ Huyên kêu to: "Nha đầu chết tiệt kia, còn không nhóm lửa nhanh lên! Lười như vậy sao không chết đi cho rồi?" Bình thường như mọi ngày thì sẽ có tiếng Mộ Huyên đáp lại nhưng hôm nay lại không có động tĩnh.
Vương Lý thị cả giận nói: "Còn giả chết nữa, lăn nhanh ra đây!" Vừa nói vừa đẩy cửa phòng nhỏ ra. Mở của ra, bà ta như đứng chôn chân tại chỗ, chăn trên giường bị lật qua một bên, không có người. Con mắt của Vương Lý thị sắc như dao nhìn ra ngay chiếc rương mà bình thường Mộ Huyên dùng để cất chứa quần áo đồ đạc mở ra, mà trong rương không còn gì nữa.
Nàng sờ lên giường, chăn đệm đều đã lạnh không còn hơi người. Liền hô to gọi nhỏ nói: "Dậy, dậy lên nào, cái nha đầu chết tiệt Mộ Huyên kia chạy mất rồi!" Lại tiến phòng bếp xem xét thấy thiếu đi mấy cái màn thần, càng thêm xác định Mộ Huyên là trốn đi rồi.
Không bao lâu sau, hàng xóm láng giềng cũng đều biết chuyện này. Cũng có người muốn tìm giúp nhưng cũng có người chế giễu. Vương Lý thị không kiên nhẫn nói: "Ai biết nó sẽ chạy đi đâu, tìm ở nơi nào đây? Nha đầu chết tiệt kia thật không biết tốt xấu là gì, hầu hạ lão nương ăn ngon uống tốt! Không thể để cho con mẹ mìn nào đó bán ngươi đi được!"
Vây xem trong chốc lát, mọi người cũng đều tản đi. Vương Lý thị như cũ hùng hùng hổ hổ, rồi cũng vo gạo nấu cơm đi.
Kiều Quyết rất nhanh liền nghe đến tin này, một bên rất cao hứng vì Mộ Huyên chạy thoát đi, một bên lại lo lắng nàng trên đường gặp được người xấu, chỉ ngóng trông ngày thứ hai mau đến một chút.
Trong khi Kiều Quyết đang lo lắng không yên thì ngày thứ hai cuối cùng đã tới. Kiều lão gia cũng không đi theo, chỉ có Kiều Quyết đi cùng với cô và một xa phu cùng nhau đi tới thành An Bình. Trước khi lên đường, Kiều lão gia mua một bánh pháo đốt, vì bọn họ tiễn đưa trừ tà, điều này cũng làm cho rất nhiều người tới xem.
Kiều lão gia một bên đắc ý khoe khoang với mọi người, Kiều Quyết chuẩn bị đi học bản lĩnh hô phong hoán vũ khiến cho mọi người không ngừng hâm mộ; một bên lại cầm Kiều Quyết tay dặn đi dặn lại, hết thảy coi chừng. Kiều Quyết điều gì cũng gật đầu đáp ứng, vẫy tay chào phụ lão hương thân rồi lên xe ngựa của cô, hướng trấn Ngũ Lĩnh xuất phát.
Mộ Huyên đến trấn Ngũ Lĩnh từ hôm qua rồi. Nàng không có tiền ở khách sạn nên đành liều ngủ một đêm ở ngoài đường. Cũng may là bây giờ thái bình, một đêm bình yên đi qua. Sáng sớm hôm nay, nàng liền vội vã ra đầu trấn chờ đợi, thỉnh thoảng lại kiễng chân nhìn về hướng trấn Thanh Thủy.
Lại nói về Kiều Quyết, từ khi theo xe ngựa chạy nhanh rời khỏi trấn Thanh Thủy hắn liền suy nghĩ làm như thế nào mới có thể để cho cô mang Mộ Huyên đi theo. Trên đường đi vắt hết óc suy nghĩ mấy cái biện pháp, đều cảm giác không ổn. Lập tức cũng sắp đến Ngũ Lĩnh trấn rồi, hắn mới dừng nghĩ ngợi lung tung lại, vén rèm của sổ xe tìm kiếm lấy Mộ Huyên thân ảnh.
Mộ Huyên lúc nào cũng chú ý đến xe ngựa qua lại, cũng may là xe tốt không có nhiều người dùng. Khi một chiếc xe ngựa chạy tới, Mộ Huyên liếc mắt liền nhìn thấy Kiều Quyết đang ngó đông ngó tây.
"Kiều Quyết, tại đây tại đây!" Mộ Huyên lớn tiếng hô hào, hướng Kiều Quyết vẫy tay.
Kiều Quyết nhìn thấy nầng mới giật mình, khó trách một mực không phát hiện, nguyên lai Mộ Huyên mặc một cái áo màu xanh, lại đem tóc búi lên, làm sao mà nhận ra ngay được. Nàng tuy là cô nương gia nhưng dáng người còn chưa phát triển, như vậy thoạt nhìn lại giống như một nam hài tử tuấn tú.
Đây chính là "Diệu kế" mà Mộ Huyên đã nói. Nàng đọc rất nhiều tạp thư, biết rõ nữ tử không tiện hành tẩu khi ra ngoài, liền cải trang thành nam giới giống như trong sách, cũng ít người nhận ra.
Không đợi Kiều Quyết trả lời, Kiều Quyết cô Trương Kiều thị liền hỏi: "Quyết nhi, ai đang gọi cháu vậy?"
Kiều Quyết nhảy xuống xe ngựa, chỉ vào Mộ Huyên nói: "Vị tiểu...huynh đệ này là cháu quen biết khi đọc sách trên học đường. Cha mẹ cậu ấy hiện nay không còn, lẻ loi hiu quạnh, hơn nữa cậu ta còn bị người thân ngược đãi. Cô, cô cho cậu ấy và cháu cùng đi thành An Bình nhé? Như vậy cháu cũng có được một người bạn rồi."
Hắn sợ cô không đáp ứng, liền níu lấy ống tay áo của Trương Kiều thị, đong đưa một cách đáng thương.
Mộ Huyên cũng rất biết cấp bậc lễ nghĩa, phối hợp Kiều Quyết nói: "Tiểu tử Mộ Hiên, bái kiến phu nhân. Như được phu nhân dẫn, tiểu tử cả đời không quên đại ân!"
Trương Kiều thị xem cái tình huống này, cũng đã biết hôm nay nàng phải làm người tốt rồi. Huống chi nàng lại từ trước đến nay rất yêu thương đứa cháu trai này, liền biết thời biết thế nói: "Không cần đa lễ, nhỏ như vậy đã không còn cha mẹ, thật là đáng thương. Nếu ngươi không còn nơi về, lại là bạn cùng trường của Quyết nhi, vậy thì cùng đi a."
Mộ Huyên đại hỉ, không nghĩ tới sự tình như thế thuận lợi, liền khom người bái tạ Trương Kiều thị. Lúc này mới lên xe ngựa.
Trương Kiều thị lại nói: "Đi thành An Bình thì không có vấn đề, nhưng ta không có thể bảo chứng các đạo trưởng ở Đàm Sơn sẽ chọn các ngươi. Nếu bị trượt thì ta cũng không có cách nào rồi."
Mộ Huyên nói: "Số mệnh không tốt, không trách người khác. Nếu như đến lúc đó không có trúng tuyển tiểu tử cũng quyết không quấy rầy phu nhân thêm lần nữa."
Gặp Mộ Huyên tiến thối có độ, Trương Kiều thị rất là thoả mãn, cùng với nầng hàn huyên trò chuyện, bất tri bất giác đã đến trưa. Ba người vì thời gian đang gấp, chỉ ăn một chút lương khô trên xe, liền tiếp tục lên đường.
Khi trời chuyển sang màu đen, xe ngựa cuối cùng cũng đi tới thành An Bình.
Nhìn qua cao cao cửa thành, đã thoát ra khỏi hoàn cảnh cực khổ của những ngày cũ, trong lòng Mộ Huyên tràn đầy hi vọng về một tương lai: Phải trở nên cường đại, không để cho người khác khi dễ mình!