Nghe tiếng tên phóng đến sau lưng, Vũ nén cơn đau đến từ đôi chân và xoay mình nhảy sang bên phải, giẫm mạnh vào đám hoa trong bồn hoa lớn của trường. Những mũi tên theo đà bắn trúng vào tụi Goblin cầm giáo ở đối diện, chúng rú lên rồi ngã gục. Tuy nhiên, ba con nữa đang chạy đến liền đổi hướng lao sang bồn hoa đón đầu Vũ.
Vì đang phải cõng Thảo nên Vũ chiến đấu rất khó khăn, cậu chỉ có thể gạt kiếm và giáo của đối thủ ra rồi tông thẳng vào chúng để mở đường. Lũ còn lại được dẫn đầu bởi Kogoblin kéo đến từ mọi phía, tình hình bây giờ có thể nói là cực kì nguy hiểm.
Chỉ còn một chút nữa thôi! Chút nữa thôi!
Mục tiêu của cậu là chiếc xe ô tô trước mặt. Cậu sắp đến rồi.
Đột nhiên, hai bên trái phải của Vũ xuất hiện hai sợi xích lớn màu bạc. Chúng vặn vẹo rồi quấn lấy hai người họ, siết chặt đến nỗi Vũ cảm thấy da thịt mình như bị nghiền nát. Mất đà, cậu ngã nhào xuống đất, Thảo trên lưng kêu lên đau đớn khi vết thương trên chân bị chà xuống nền.
“Guh…”
Vũ cố gắng thoát ra khỏi mấy sợi xích nhưng không thể, chúng trói quá chặt, ngay cả tay của cậu cũng không nhúc nhích được. Cậu đã không suy xét đến tình huống con Kogoblin có thể dùng xích như một cái lồng hoàn hảo.
Chết tiệt.
Tên Kogoblin cục mịch, to xác đang đứng trước mặt hai người họ, hắn rút thanh trường kiếm ở hông ra. Và cái đầu của Vũ sẽ là nơi thanh kiếm chặt xuống.
Nhưng vẫn còn con đường thoát nếu sử dụng [Nó], vậy nên Vũ sẽ cứu lấy bản thân mình, cậu chuẩn bị.
Đúng lúc đó…
PHẬP!
Một thanh kiếm không biết từ đâu phóng vèo ra, đâm thẳng vào ngực con Kogoblin không phòng bị, nó loạng choạng lùi ra sau. Lũ Goblin đang chạy liền dừng lại, bởi tất cả đều nghe thấy một thứ âm thanh quái dị phát ra từ bên trong bãi đỗ xe. Rồi từ trong đó, một chiếc xe sáu chỗ xuất hiện, lao thẳng về phía Vũ và Thảo. Nó dừng lại ở chỗ họ, rồi Nguyệt-chị gái của Thảo xuất hiện ở cửa xe được kéo ra.
Trên tay cô gái là chiếc rìu lớn màu đen với lưỡi rìu sắc, còn ở hông cô buộc con dao ngắn làm vũ khí phụ. Ngay khi nhìn thấy Thảo, cô kêu lên:
“Thảo! Ơn trời!”
Cô nhảy xuống xe, theo sau cô là một đôi nam nữ cũng đều cầm rìu. Nam thanh niên nói:
“Phá xích trói mau lên! Tụi tôi sẽ giữ chân chúng!”
“Được rồi!”
Nguyệt đáp lại, nhưng cùng lúc với lời đáp của cô gái là tiếng rống phẫn nộ của hai con Goblin Tù trưởng-là hai tên nhận thức được tình huống nhanh nhất.
“Giết chúng!”
Lũ Goblin giật mình và rồi đôi mắt chúng lóe lên tia sáng khát máu, tất cả cùng lao về phía những kẻ mới đến, vung vũ khí trên tay. Tuy nhiên, “xoẹt!” một tiếng, đầu của hai con Goblin văng lên không trung và nặng nề rơi xuống đất. Đôi nam nữ tỏ ra rất thiện chiến trong khi lia rìu chém chết từng con Goblin xông đến, họ đang cố gắng cầm chân chúng để cho Nguyệt phá xích.
Keng! Keng!
Sau hai lần bổ rìu vào sợi xích khiến chúng nứt ra, Nguyệt bổ tiếp lần thứ ba thì sợi xích đứt tung kéo theo đám xích trói Vũ và Thảo tuột xuống. Dù cơ thể đang rất đau đớn nhưng Vũ vẫn cố đứng dậy, còn Thảo thì được Nguyệt dìu gấp vào trong xe. Cô gái hét lên:
“Hiền! Hùng! Đi thôi!”
Tuy nhiên, trước khi Hùng kịp phản ứng thì tên Kogoblin đã xông đến vung kiếm lên chém đứt đôi cơ thể cậu ta, hai nửa cơ thể tách ra cùng máu và nội tạng lòi ra ngoài. Trước khi Kogoblin kịp rút kiếm lại thì Vũ đã nhảy tới nắm lấy thanh kiếm vẫn cắm trên ngực nó mà rạch một nhát đến tim, nhưng vẫn chưa đủ sâu để đâm trúng tim. Cậu bèn rút kiếm ra, né nhát chém sạt qua đầu của tên Kogoblin và chuồi lên đâm thẳng vào chỗ thịt bị rạch đó. Lần này thì quả tim của tên Kogoblin đã bị đâm trúng, hắn ngã gục xuống.
Lũ Goblin thấy tên thủ lĩnh bị giết giã man thì cùng gào lên và hướng mục tiêu sang Vũ, bây giờ cậu ta đã chạy lên xe cùng với cô gái tên Hiền.
“Đi!”
Bánh xe lăn tròn và chiếc xe bắt đầu chạy, đồng thời những mũi tên tẩm độc được bọn Goblin Cung Thủ bắn đến cắm phập vào bụng và mặt Hiền. Cô gái đáng thương vừa mới quay ra định đóng cửa.
Thấy vậy, bất chấp sự ngăn cản của Nguyệt, Vũ vẫn xô xác cô gái ra ngoài rồi kéo sập cánh cửa xe lại. Bên trong là Nguyệt đang gào thét:
“Hiền! Khôngggg!!!! Cậu đang làm cái gì thế? TRÁNH RA!”
Nguyệt như lên cơn điên, cô cố gắng tiến đến chỗ cánh cửa nhưng đều bị Vũ đẩy lui xuống ghế. Nước mắt, máu đen tèm nhem trên mặt cô. Ở băng ghế trước, Thảo nhìn Vũ bằng ánh mắt hoàn toàn khác, không còn là ánh mắt cảm ơn nữa mà là ánh mắt chứa đầy sự ghê tởm. Chính mắt cô bé thấy Vũ đưa chị Hiền ra làm lá chắn. Cậu ta đã khiến cho hai người bị chết chỉ để cứu bản thân mình, một kẻ vô ơn, vô trách nhiệm.
Vũ lạnh lùng tiếp nhận ánh mắt đấy, hơn ai hết, cậu biết rõ tất cả đều sẽ chết nếu cậu không làm vậy. Vũ không cứu Hùng kịp, thay vào đó, cậu giết tên Kogoblin vì hắn là kẻ nguy hiểm nhất trong bọn, có thể đuổi giết sạch cả đám. Thứ hai, Vũ không bao giờ lấy Hiền ra làm lá chắn đỡ, mà chỉ là cô gái vô tình đứng trong tầm bắn của bọn Goblin Cung Thủ. Đứng trong quan điểm của Vũ, tất cả đều là hiểu nhầm là cậu không thể biện hộ. Vì vậy, dù cậu có nói gì chăng nữa thì cũng bằng thừa.
Vũ ngồi bệt xuống ghế, người lái xe nói giọng nam giới:
“Mày được lắm, thằng khốn nạn!”
Vũ chẳng quan tâm, cậu chỉ lặng lẽ ngồi trong chiếc xe đang lao đến cánh cổng trường, đằng sau là tiếng hò hét của lũ Goblin. Cuối cùng cũng thoát ra khỏi ngôi trường Hoàng Cầm đó, nhưng chờ đợi Vũ lại là một tương lai đầy chết chóc.
Sau khi chém giết đến ba tiếng đồng hồ bên trong trường, lần này Vũ mới được nhìn cận cảnh bên ngoài bị lũ Goblin tàn phá ra sao. Xác người cùng vô số bộ phận bị chặt đứt nằm vung vãi trên đường, thậm chí còn có những cái xác bị treo ngược lên những tấm bảng hiệu đẫm máu. Đâu đâu cũng chỉ là cảnh con người chết một cách giã man, đâu đâu cũng chỉ là màu đỏ ám ảnh của máu. Một cảnh tượng thực sự khủng khiếp bày ra trước mắt bốn học sinh vừa thoát khỏi Tử Thần, đủ để in vào đầu họ sự kinh hoàng. Ví dụ điển hình là bên cạnh Vũ, Nguyệt đang nôn thốc nôn tháo vào cái túi ni lông cầm trên tay với khuôn mặt tái mét. Nam giới ngồi đằng trước cố giữ bàn tay khỏi run rẩy, nói:
“Không ngờ là chúng có thể làm đến mức này. Chẳng lẽ...không còn ai sống sót nữa sao?”
Thảo cũng nói, giọng lạc hẳn đi:
“Tại sao..? Mới sáng nay...Mọi chuyện vẫn bình thường mà? Tại sao lại thành ra thế này?”
“Anh không biết. Chuyện quái gì đang xảy ra v-vậy?”
Người nam giới đáp lại, cậu ta rẽ sang một con đường khác. Và giờ Thảo lại thút thít khóc tiếp, cô bé quá yếu đuối nên không thể chịu nổi sự thật đáng sợ ấy.
Hẳn là lũ Goblin đã sang những khu phố khác sau khi càn quét sạch sẽ khu phố Hoàng Cầm này, chúng đang ở đâu đó, tiếp tục thú vui chém giết và hãm hiếp của chúng. Điều đó rất may cho nhóm của Nguyệt vì họ sẽ không bị chặn lại hoặc bị săn đuổi như những con mồi. Có quá đủ mệt mỏi và chấn thương tinh thần đánh vào họ rồi, họ không muốn nó nữa, hoàn toàn không.
Cuối cùng cũng ngừng được cơn nôn ọe, Nguyệt lau miệng và uống nước rồi hỏi:
“Vậy giờ chúng ta đi đâu đây, Đức? Trời sắp tối rồi, Thảo cần được băng bó ngay.”
“Có thể đến nhà tôi. Nhưng tôi không chắc đó là ý kiến hay đâu vì chúng ta phải ra khỏi thành phố này càng nhanh càng tốt, và vấn đề thức ăn là ưu tiên hàng đầu để sống sót. Tôi dự định đến B&G, nó gần đây và có đủ thức ăn, nhu yếu phẩm và trang bị cho chúng ta.”
B&G là một siêu thị lớn có vị trí cách trường Hoàng Cầm không xa.
“Còn cha mẹ ông?”
“Tôi sống một mình. Cha mẹ tôi mất sáu năm trước rồi.”
“Tôi xin lỗi.”
“Không sao. Nhưng bây giờ, bà hãy hỏi cái thằng vừa được chúng ta cứu đi.”
Nguyệt chuyển ánh mắt của mình sang Vũ đang ngồi bên cạnh. Cậu ta có một mái tóc ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt xanh kì quái và bộ quần áo dính bê bết máu đen của bọn Goblin. Hơn nữa, tay cậu ta dường như bị thương vì có những giọt máu rỏ xuống sàn từ lòng bàn tay.
“Ư-Ừm...Cậu tên gì?”
“Trần Đức Vũ. Học sinh lớp 11. Không cha mẹ, không người thân, không bạn bè, hiện giờ chỉ là kẻ tận dụng được cơ hội để trốn thoát thôi.”
Nguyệt nín lặng sau câu trả lời lạnh lùng của Vũ, cô thụt lại ngồi lui về sau. Vũ liếc nhìn Đức rồi nói:
“Nếu muốn đuổi tôi, hãy dừng xe tại đây và tôi sẵn sàng rời đi ngay. Tôi không phiền đâu...”
Két!
Chiếc xe dừng lại ngay mặc dù đang trên đường cao tốc. Giọng tức giận phát ra từ Đức vang lên:
“Đi mau”
“Được.”
Vũ mở cửa xe ra, ngay khi cậu vừa bước chân xuống thì Nguyệt kêu lên:
“Đức! Ông làm gì thế?”
“Thằng đó muốn đi, tôi cho nó đi thôi. Chẳng lẽ bà muốn giữ lại thằng đã hại chết Hiền à?”
“K-Không phải thế. Cậu kia, đứng lại mau.”
Vũ bước ra khỏi xe thì bị Nguyệt gọi giật lại. Sau đó, Nguyệt nói với cái giọng ra lệnh:
“Ở lại. Tôi chưa cho cậu đi.”
Đức quát lên:
“Bà bị ngu rồi hả? Bà biết thằng đó đã làm cái gì rồi không? Giữ nó lại làm gì? Hả??”
“Err...Em..Là em được anh ta cứu ở trường. Vậy nên...anh Đức đừng đuổi anh ta đi.”
“Cứu?”
Nguyệt thốt lên kinh ngạc, hết nhìn Vũ rồi lại nhìn Thảo đang tỏ vẻ miễn cưỡng. Dường như cái nỗi đau mất bạn đã bị xua đi bởi cái tin em gái mình bị-làm-sao-đó. Nguyệt như một con hổ, lao thẳng đến bên Thảo mà tra xét cô bé:
“Cứu? Em có bị sao không? Hả? Bị chém ư? Trời ơi! Đâu, đưa chị xem nào! Đưa đây!”
Đức lẩm bẩm cái gì đó nhưng hai người họ không nghe thấy, còn Vũ thì bất giác nhìn lên con mắt khổng lồ lơ lửng cạnh mặt trời. Nó đang nhìn thẳng vào cậu, hình như con ngươi màu xanh giãn sâu hơn so với lúc nãy.
Xẹt!
Bất ngờ, thứ gì đó đâm thẳng vào đầu Vũ. Khó có thể diễn tả nó như thế nào, chỉ biết rằng một nỗi sợ hãi khổng lồ bao chùm lên cậu, nuốt chửng cậu và khiến cho tay phải cậu run lẩy bẩy.
Không thể nào! Không thể nào!
Miệng Vũ mở ra, nặn ra được vài từ bằng chất giọng không cảm xúc.
“Bầu trời. Đám mây. Nổ. Con mắt.”
“Thưa Noah, cả bốn [ King ] và bốn [ Queen ] đều đã đến đúng nơi được chỉ định. Cánh cổng hoạt động bình thường và không có gì bất thường cả, Nicolas đang theo dõi sát sao tình trạng của nó.”
“Được rồi. Còn Mắt Quỷ thì sao?”
“Nó vừa phản ứng với cái gì đó ở Địa Cầu. Tôi vừa kiểm tra và thấy liên kết của nó với cánh cổng đã bị đứt nhưng ngay sau đó lại hồi phục ngay. Điều này chưa từng xảy ra trước đây, ngài nghĩ sao?”
“75 năm trước...”
Đọc chương mới sớm nhất của bộ truyện này tại Vnkings.com
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK