Bầu trời chẳng biết lúc nào lại đổ mưa phùn.
Triệu Diễm ở trong mưa phùn trở lại Thừa Trạch Phủ, nàng phân phó Lưu Khôn, bảo hắn không thể nói ra chuyện hắn nhìn thấy, Lưu Khôn thì về đến nhà, hắn trái lo phải nghĩ, cảm thấy khả năng có chuyện phát sinh, nhưng Thừa Trạch Triệu phủ đã là chủ gia của Triệu thị, ai có thể động được.
Đứa bé mất tích năm đó đã trở về?
Lưu Khôn nghĩ lại cảm thấy cho dù trở về thì có thể làm được gì đây?
Lặng lẽ bái tế đã là khả năng cực hạn hắn có thể làm, nếu rước lấy chú ý của Triệu gia chủ, sợ rằng sẽ phải có phiền phức.
Ân oán gia đình, Lưu Khôn cũng vô pháp đánh giá ai đúng ai sai, nhưng hắn biết, mình đứng trên mảnh đất nào, biết người nhà của mình ăn cơm nhà ai.
Bất quá, đại tiểu thư đã phân phó, hắn có thể coi như không biết.
Thân phận bây giờ của đại tiểu thư chỉ có lão nhân như hắn hoặc là người thân cận sẽ hô, những người khác bình thường đều xưng là trưởng công chúa.
Sắc trời sắp tối, phố dài u ám, trong tiếng tí tách, gió nghiêng thổi mưa phùn xâm hành lang.
Trong tay Triệu Diễm cầm một chiếc dù xanh, một thân váy màu lam, đi trong mưa phùn gió nghiêng, gió thổi lên mép váy, câu lên sợi tóc mơn trớn khuôn mặt y nguyên xinh đẹp của nàng.
Nàng về tới trong Thừa Trạch Phủ, thu hồi dù, có thị nữ lập tức tiếp nhận dù của nàng, cũng hỏi: "Đại tiểu thư, vừa rồi có người của Hoàng gia tới đưa một tấm thiệp mời, nói là Nhị tiểu thư nhà bọn họ ba ngày trước trở về, muốn mời ngài qua tụ họp một chút."
Hoàng gia là một gia tộc ngoại lai, đã tới nơi này bốn năm mươi năm, cụ thể bao nhiêu năm nàng cũng không rõ ràng.
Lúc Hoàng gia đến, chỉ là một Trúc Cơ gia tộc, nhưng Hoàng gia này lại có một nữ nhi tốt, tên là Hoàng Diệu Hoa, bái sư Cô Xạ Sơn Miểu Đầu Động, mà lại cũng đã mở Tử Phủ, đã có thể nói là mặt mũi cùng lực lượng của Hoàng gia.
Nàng cùng Hoàng Diệu Hoa này xem như đã quen biết từ rất sớm, lúc ấy Hoàng gia vừa chuyển đến, liền dẫn Hoàng Diệu Hoa tới cửa bái phỏng, tuổi của hai người không sai biệt lắm, cho nên vào lúc đó liền quen biết.
Mà qua nhiều năm như vậy, mỗi khi Hoàng Diệu Hoa trở về, thì nhất định sẽ gặp mặt một lần, hoặc là tới cửa bái phỏng, hoặc là sẽ đưa thiệp mời đến.
Hơn nữa, nghe nói nàng còn có một biểu tỷ cũng bái sư Cô Xạ Sơn Miểu Đầu Động kia, đồng dạng đã Tử Phủ.
Cô Xạ Sơn Miểu Đầu Động cách Triệu quốc chừng bốn trăm dặm, mặc dù không phải đại phái gì, nhưng động chủ đúng là đã đột phá tới Kim Đan hơn mười năm trước, địa vị ở vùng này lập tức tăng lên không ít.
"Chừng nào thì bắt đầu?" Triệu Diễm hỏi.
"Giờ Mùi ngày mai." Thị nữ kia vừa trả lời, vừa cất kỹ dù, cũng cầm ra khăn lau đi thủy khí theo gió bay xuống sau lưng trên sợi tóc của Triệu Diễm.
Bất quá Triệu Diễm lại ngăn nàng, nói: "Xuân Mai, ngươi đi lấy đèn lồng tới."
Sắc trời đã tối xuống, mắt thấy là phải trời tối.
Thị nữ tên là Xuân Mai lấy ra đèn lồng, cũng đốt, đèn màu da cam xua tan bóng tối chung quanh.
Nàng đi theo sau Triệu Diễm, một đường đi về phía một góc vắng vẻ trong phủ.
Nàng biết nơi đó, vào phủ nhiều năm như vậy cũng chỉ là đi qua nơi đó mấy lần mà thôi, hơn nữa còn là đến đó nhổ măng, bởi vì đại tiểu thư có đôi khi sẽ muốn ăn măng tươi ướp, nơi đó có một mảnh rừng trúc nhỏ.
Nhưng nơi đó có một tiểu viện, quanh năm đều là phong bế, hơn nữa chung quanh tiểu viện kia mọc đầy cỏ dại, cũng không có ai đi tu sửa, nàng từng hỏi thăm qua, trẻ tuổi cũng đều không biết, lớn tuổi thì giữ kín như bưng, không nguyện ý nhiều lời, chỉ nói: "Không nên hỏi."
Làm việc trong phủ, nàng cũng biết có một số việc là không thể hỏi.
Trong lòng nàng nghĩ đến điều này, phát hiện đại tiểu thư thật là một đường đi về phía nơi hẻo lánh kia, trên đường gặp phải một ít người, cả đám đều né tránh ở một bên, các nàng lại càng đi càng lệch, thẳng đến một người đều không có.
Sắc trời ở đây tựa hồ tối xuống, chỉ có nguồn sáng duy nhất trên tay nàng, nàng có chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy đại tiểu thư phía trước, nghĩ đến đại tiểu thư chính là đại tu sĩ, thế là dũng khí lại tăng mấy phần.
Rốt cục, xuyên qua một mảnh rừng trúc nhỏ, đi qua hành lang lá trúc rơi đầy, các nàng đi tới trước một tòa tiểu viện.
Cỏ dại trước tiểu viện đều ẩm ướt, dây leo bò đầy trên vách tường, nở ra hoa trắng nho nhỏ, lại mọc ra rêu xanh.
Nàng nhìn tiểu viện này, tưởng tượng nơi này đã từng phát sinh sự tình khủng bố, liền cảm giác tiểu viện này rất khủng bố.
Triệu Diễm đi đến trước cửa tiểu viện, khóa đồng phía trên đã rỉ.
Nàng duỗi ra bàn tay trắng nõn, nắm chặt khóa đồng kia, vặn một cái, ổ khóa liền đứt gãy, nhẹ nhàng đẩy, cũng không có đẩy ra, bởi vì quá lâu không có người mở ra, có bùn đất trên mặt đất chặn lại, cột cửa cũng mục nát.
Nàng lại vừa dùng lực, lúc này mới đẩy ra, cửa vạch ra một dấu nửa hình tròn trên mặt đất, cạo đi một tầng bùn.
Nàng từng tới viện tử này, nhưng lúc ấy nàng chỉ đứng trong sân nhìn vào bên trong.
Nàng từng bước một đi vào, cỏ dại cùng tạp thụ trong viện đã lớn rất cao, có mấy gốc cây dài che đậy cả viện, còn có chút đã chết héo, cỏ càng là khô lại dài, dài lại khô.
Một con chuột bị kinh động, nhanh chóng chui vào trong góc tường.
Dưới chân không có đường, Triệu Diễm lội qua cỏ dại, hơi cúi đầu tránh đi một cây bụi gai, sợi tóc lại bị câu lên, nàng hồn nhiên không phát giác.
Ánh mắt của nàng chỉ nhìn chăm chú vào trong phòng, trên mặt của nàng, chậm rãi hiển hiện kinh dị.
Bởi vì nàng thế mà nhìn thấy ánh đèn từ trong phòng.
Nơi này không có khả năng có ánh đèn, là ảo giác sao?
Trong lòng nàng lóe lên ý nghĩ này, nếu lúc này là một ngày nắng đẹp, nàng khả năng còn sẽ cảm thấy có thể là tịch dương rơi vào trong đó chiết xạ ra ánh sáng.
Nhưng hiện tại lại là một ngày mưa dầm, là trời sắp tối, nơi này không có khả năng sẽ có ánh sáng tự nhiên.
Ánh mắt nàng có chút híp laị, muốn nhìn rõ ràng ánh sáng kia đến tột cùng là gì, lại sau khi nhìn chăm chú, phát hiện ánh sáng kia lại biến mất, vẫn là một màu đen kịt.
Có gió thổi vào trong phòng, thổi đến trên bệ cửa sổ phát ra tiếng động lạ.
Đó là gió lùa, trong gió như vậy, còn có thể có đèn gì không bị thổi tắt đây.
Nàng lại một lần nữa đi về phía trước, sau mấy bước đã xuyên qua viện tử.
Viện này thật sự là không lớn, lúc này bị tạp thụ trong viện che đậy sắc trời, càng phát ra tối tăm, ánh đèn trong tay Xuân Mai phía sau là nguồn sáng duy nhất.
Triệu Diễm bước lên bậc thang, đi tới trước cửa chính.
Cửa chính vẫn là khóa, nàng cảm thấy nếu không phải là vật liệu gỗ vô cùng tốt, hiện tại cửa đã sớm mục nát sụp đổ.
Đưa tay vặn mở khóa cửa, nhẹ nhàng đẩy, một tiếng "vang" của cửa, để tiểu viện này càng lộ vẻ yên tĩnh, thậm chí có một loại tĩnh quỷ dị.
Có bụi rơi xuống, tung bay trong ngọn đèn.
Triệu Diễm bước vào trong phòng, dưới chân một tầng đất nổi, đó là đất do chuột đào hang ra, bàn đã sớm mục nát, đổ nghiêng ở đó, nàng có thể tưởng tượng được, năm đó có hai người một lớn một nhỏ ngồi ở đây ăn cơm.
Nàng quan sát chung quanh, nơi này hoàn toàn là dáng vẻ chưa từng có ai tiến vào, khắp nơi đều mục nát không chịu nổi.
Nàng cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, khẽ thở ra một hơi, sau đó đi vào phòng ngủ sát vách, nàng đi vào, bên trong có một cái giường, có một cái bàn trang điểm, một cái bàn, một cái tủ.
Nàng từng bước một đi vào, đánh giá cách cục nơi này, từ những vật này, có thể tưởng tượng đến năm đó ở nơi này hai mẹ con kia trải qua sinh hoạt thế nào.
Xuân Mai cầm đèn lồng theo sau lưng, mà ánh mắt Triệu Diễm trong bóng tối có thể thấy rõ ràng.
Đột nhiên, trong lòng nàng chấn động, bởi vì nàng nhìn thấy trên mặt bàn có một vết tích mới mẻ, một vết tích hình tròn, nơi đó giống như từng đặt thứ gì, hiện tại bị người cầm lên, cho nên lưu lại một vết tích sạch sẽ, những địa phương khác đều phủ lên một tầng bụi.
"Là ngọn đèn." Trong lòng Triệu Diễm lóe lên ý nghĩ này.
Xuân Mai đúng lúc giơ lên đèn lồng, Triệu Diễm thì lại nhìn thấy trên mặt bàn kia thế mà viết một hàng chữ.
"Chúng ta ở trong mắt người khác bất quá là hư vô mà thôi."
Nàng không khỏi đọc lên tiếng, thanh âm này phảng phất xúc động thứ gì, khóe mắt của nàng đột nhiên bị thứ gì lung lay một chút, là ánh sáng.
Ánh sáng kia u ám mông lung, trong ánh sáng, nàng nhìn thấy có một người mặc áo bào màu cam đứng bên giường, áo bào hẳn là pháp bào, mặc trên người hắn lại có vẻ đơn bạc như vậy.
Mái tóc màu đen của hắn tùy ý buộc ở sau đầu, nàng đúng là nhất thời không phân biệt được người này là nam hay nữ, chỉ có thể thông qua thân hình cao lớn suy đoán đối phương là nam.
Đương nhiên trong lòng nàng cũng trong nháy mắt này, nghĩ đến một người.
Hắn trở về.
Người mặc pháp bào màu cam đơn bạc này, cầm trong tay một ngọn đèn cũ kỹ, ánh sáng chính là phát ra từ trên ngọn đèn kia.
Dưới ánh đèn mờ mịt, để hắn lộ ra vô cùng thần bí.
Hắn đứng ở đó, không nhúc nhích nhìn chiếc giường cũ nát không chịu nổi kia.
Hắn giống như huyễn ảnh hư vô, không thật không thực, lạ lẫm, thần bí, mang theo một cỗ khủng bố không hiểu.
Triệu Diễm đưa tay nhất câu trong tay áo, trong tay đã nhiều một cây châu trâm, chậm rãi giơ lên trước ngực, mà Xuân Mai kia thì trợn to mắt nhìn đại tiểu thư trước người mình, bởi vì nàng thứ gì cũng không nhìn thấy.
Châu trâm châu trâm Triệu Diễm là một kiện pháp bảo, có diệu dụng định thần, phá huyễn, ngự pháp.
Nàng chậm rãi mở miệng nói: "Triệu Nhượng, là ngươi sao?"
Một tiếng Triệu Nhượng này, phảng phất đem Triệu Phụ Vân mang về năm đó, để hắn càng chân thực nghĩ đến lí do năm đó mẫu thân đặt cho mình cái tên này.
"Ngươi phải nhớ kỹ nhường nhiều một chút, gặp được những huynh đệ tỷ muội kia của ngươi càng muốn nhường, như vậy bọn họ khi dễ sẽ không có ý nghĩa, dù sao chúng ta cũng không có cái gì tốt để mất đi, coi như chưa từng có."
Triệu Diễm không đạt được đáp lại, tiếp tục nói: "Triệu Nhượng, ta biết là ngươi, ngươi xế chiều hôm nay còn đi tế bái mẫu thân của ngươi đúng không?"
"Đại tiểu thư, ngươi, ngươi đang nói chuyện với ai?" Xuân Mai ở phía sau sợ hãi hỏi.
Nhưng Triệu Diễm căn bản không để ý đến nàng.
Người mặc pháp bào đơn bạc phía trước vẫn không lên tiếng, nàng quyết định xuất ra uy nghi của trưởng tỷ.
"Triệu Nhượng, ngươi xoay lại." Triệu Diễm nói.
Lúc này, người trước mặt nàng chậm rãi xoay người.
Khi nàng nhìn thấy mặt đối phương, lập tức xác định người trước mặt, chính là đệ đệ mất tích dị mẫu cùng cha của mình kia.
Bởi vì khuôn mặt của hắn rất giống nữ nhân năm đó.
Có thể nói là nam sinh nữ tướng, khuôn mặt của hắn âm nhu, nhất là kiểu tóc bây giờ này, lại cũng rất giống nữ nhân năm đó kia, bất quá, ánh mắt không giống.
Trong mắt nữ nhân năm đó kia là ngập nước, giống như có mê vụ.
Mà bây giờ trong đôi mắt của hắn phảng phất thiêu đốt hỏa diễm.
"Triệu Nhượng, ta là Triệu Diễm, ngươi còn nhớ ta không?" Triệu Diễm hỏi dò, nàng phát hiện, mình thế mà nhìn không thấu người trước mặt.
Ngay sau khi nàng hỏi ra lời này, người trước mặt thế mà cười, hắn cười, cười rất giả, y hệt năm đó sau khi hắn bị khi dễ, vẫn giả vờ cười không thèm để ý.
"Ta nhớ, thế nhưng là, các ngươi không nhớ rõ ta, tựa như ta vốn không tồn tại ở thế giới này, ta liền muốn biết, nếu như ngươi không thấy, sẽ có người tới tìm ngươi hay không?"
Nàng nhìn người trước mặt cười nói, thế nhưng thanh âm lại rất lạnh.
Mà nàng còn chưa nói gì, trong tai đã nghe tới thanh âm sợ hãi của thị nữ Xuân Mai: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, ngươi ở đâu, làm sao không thấy."
Nàng kinh ngạc quay đầu, phảng phất mang theo ánh đèn hôn ám, ánh đèn lắc lư, phảng phất để thế giới này chia hai tầng, một tầng là địa phương ánh đèn mờ mịt trong tay Triệu Nhượng chiếu vào kia, chính nàng đang đứng ở trong đó, mà một tầng khác thì là hắc ám nơi Xuân Mai.
Cứ việc trong tay Xuân Mai xuất ra một ngọn đèm, ngọn đèn lồng kia lại giống như căn bản xua không tan hắc ám.
"Xuân Mai, Xuân Mai." Triệu Diễm đưa tay kéo Xuân Mai, lại phát hiện tay lướt qua người Xuân Mai.
Nàng phát hiện, Xuân Mai giống như thành một đạo huyễn ảnh, đang nhanh chóng biến thành hư ảo.
Xuân Mai sợ hãi hô hào, sau đó lui lại từng bước, như chạy trốn chạy ra phòng.
Mà Triệu Diễm ngược lại bình tĩnh lại, nàng là tu sĩ Tử Phủ, châu trâm trong tay tản mát ra châu quang trong suốt.
Nàng muốn định thần, muốn phá huyễn vọng.
Châu quang sau khi chiếu qua hư không, nàng phát hiện, ánh đèn mông lung như huyễn kia biến mất, sau đó người trong ngọn đèn cũng biến mất, bốn phía một vùng tăm tối.
Tai nàng nghe được có người nói chuyện: "Phòng này, năm đó chính là toàn bộ của ta, nó rất nhỏ, nhỏ đến ta có thể biết vách tường này có mấy tổ kiến, nhưng nó cũng rất rộng lớn, bởi vì nó là thế giới của ta."
"Hoan nghênh đến thế giới của ta, đã từng ta luôn muốn có ai có thể đến làm khách trong phòng này, sau đó nhìn thấy bộ dáng đáng thương của chúng ta, thế là liền đại phát thiện tâm đáng thương chúng ta một chút, đã nhiều năm như vậy, ngươi đến, vừa lúc, ta cũng trở về."
Triệu Diễm nghe được trong bóng tối truyền đến thanh âm của Triệu Nhượng, nàng chỉ cảm thấy thanh âm của Triệu Nhượng chợt xa chợt gần, bỗng nhiên ở bên người, bỗng nhiên ở rất xa, lúc chân thực, lúc lại giống như ở trong mộng.
"Triệu Nhượng, ngươi trở về báo thù sao?" Triệu Diễm lạnh lùng hỏi.
"Thù?"
Theo thanh âm này xuất hiện, trong mắt nàng lại một lần nữa nhìn thấy ánh sáng, nàng nhìn thấy một người nâng một ngọn đèn cũ kỹ u ám, đang mở ra ngăn tủ kia, xem xét bên trong, như đang lật xem ký ức.
"Đại khái đi, bất quá, ta càng muốn một đáp án hơn."
Triệu Diễm híp mắt nhìn chăm chú hắn, lúc hắn một lần nữa khép lại cửa tủ, hắn quay người, ánh đèn bị thân thể của hắn ngăn trở, hắn cũng nháy mắt biến mất trong bóng tối.
Nàng phát hiện, vị đệ đệ Triệu Nhượng năm đó biến mất này, lúc này là cao thâm khó lường như vậy, thủ đoạn pháp thuật như thế để nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chính nàng hoàn toàn làm không được.
Mà lúc này thanh âm la to cuar Xuân Mai kinh động Thừa Trạch Phủ, chính là rất nhanh liền đè xuống.
Có người gọi Xuân Mai tới, là Đại phu nhân trong phủ.
Tuy rằng nàng đã có vẻ già nua, nhưng tinh thần vẫn rất tráng kiện, sau khi nghe Xuân Mai nói, nàng lại càng gắt gao truy vấn: "Ngươi xác định đại tiểu thư hô chính là cái tên ‘Triệu Nhượng’?"
"Đúng vậy, phu nhân." Xuân Mai chăm chú nói.
"Tốt, thật sự là âm hồn bất tán, lại trở về." Đại phu nhân cười lạnh nói.
Người bên cạnh nàng, ở thời khắc này phát hiện khí tức hiền lành nhân hòa của Đại phu nhân cấp tốc lột đi, giống như biến thành người khác.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
12 Tháng mười một, 2024 13:21
lão tác tả pk vẫn hay như ngày nào. mong đừng tj
02 Tháng mười một, 2024 18:04
Trộm đồ, giết người, đoạt bảo. Thế đạo này tìm 1 bộ TIÊN HIỆP sao mà khó
01 Tháng mười một, 2024 16:04
Được cái lọ thì mất cái chai, bộ nào càng hay thì lại drop =))
01 Tháng mười một, 2024 11:21
tác này phải nói công nhận tả đấu pháp hay, muôn hình vạn trạng. Đấu nhanh thì như lưu tinh xẹt qua bầu trời, tuy ngắn ngủi nhưng kinh tâm động phách, đấu chậm thì như cả dàn lưu tinh chậm rãi bay qua bầu trời, biểu diễn thành một màn pháo hoa rực rỡ. Có thể nói hoa mỹ đến cực điểm, đánh nhanh hay chậm đều đặc sắc hiếm có ...
29 Tháng mười, 2024 21:52
Ngồi chờ hơn 1 tháng để xem nó gặp tuân lan nhân sẽ thế nào, ai dè gặp nói 2 3 câu xong đường ai nấy đi, viết mười mấy chương gần đây nhạt như nước ốc vậy, thái giám cho r
16 Tháng mười, 2024 11:57
rồi học Lục Tiểu Phụng: Linh Tê chỉ , dùng 2 ngón tay đấu bách gia binh khí ...
09 Tháng mười, 2024 01:20
haiz ra chương lâu quá, tích mấy tháng đọc tiếng là hết
06 Tháng mười, 2024 22:11
để truyện máy tháng
đọc trong 1 giờ
quá đớn đau
05 Tháng mười, 2024 22:04
Nhiều khi quên mất truyện đang ra =]]
27 Tháng chín, 2024 19:21
một tháng ra được 3 chương mà cũng mặt dày cầu nguyệt phiếu, thật sự là tác đã chìm vào u dạ quá lâu, ko biết xấu hổ là gì....kkk
27 Tháng tám, 2024 15:56
lão tác câu chương quá
24 Tháng tám, 2024 17:18
Rặn còn hơn táo bón nữa, t quên mất lần trước làm sao main tiếng vào vãn sinh điện luôn r
20 Tháng tám, 2024 00:09
haha, ck hay ra nhanh hụt hơi. vk thì dai chịu đc ko đây
:V
14 Tháng tám, 2024 09:18
chắc là bị bắt ép đấy =))
13 Tháng tám, 2024 22:18
Sách đề cử 《 tiên tử ? đó là phân thân của ta 》
Quyển sách này ta cũng tham dự tình tiết cấu trúc thảo luận, cùng với thiết lập công pháp tu hành.
Chỉ là nàng không quá biết viết thiết lập quá phức tạp, cũng chỉ có thể đơn giản hóa một chút.
Bất quá, ta cảm thấy vẫn có thể nhìn xem, dù sao nàng so với ta nhân phẩm tốt hơn, không ngừng c, không thái giám, không nạn vĩ.
Cho nên, ta ở chỗ này trịnh trọng đề cử, vợ ta sách mới 《 tiên tử ? đó là phân thân của ta 》.
Sách mới trong lúc, cầu đọc!
Đương nhiên, bản thân ta quyển này, cũng là đang khôi phục trạng thái, hôm nay lại viết một chương.
truyện m thì ko lo đi lo cho truyện của vk =))
12 Tháng tám, 2024 23:12
Đây mới là suy đoán của Triệu Phụ Vân thôi, chưa biết thực hư thế nào, cùng tĩnh xem kỳ biến nào hihi
11 Tháng tám, 2024 23:37
mấy truyện tiên hiệp kiểu này có thực thể ko khó đâu, khó là sao vẫn có huyệt mạch vân thị
11 Tháng tám, 2024 23:06
Vậy đó là lý do Vân ỷ hồng bỗng dưng xuất hiện từ cực dạ, ko có bất cứ 1 thông tin j, ko 1 ký ức. Nhưng tại sao lại đẻ dc , đoạn này thấy vô lý
02 Tháng tám, 2024 23:17
Tích chương hàng tháng trời xong quay lại thấy đc hơn chục chương.
13 Tháng bảy, 2024 15:55
?v.
..
.v.v
..v...b
24 Tháng sáu, 2024 01:50
Truyện này phần thân thế dẫn đến báo thù gia tộc của main đọc đúng tệ, thực tế ko cần cái thân thế với trả thù này làm mất đi tính phóng khoáng, tự tại của nhân vật, chỉ thêm được tý cẩu huyết với màn trả thù nhạt nhẽo đúng chất tác phẩm 3 xu, thêm cả phần cố sự vô lý, Vân Ỷ Thanh nguyên anh cảnh giới thì ít nhất Vân Ỷ Hồng cũng phải kim đan, hoặc tệ cũng tử phủ ( bởi Vân Ỷ Thanh đã Nguyên anh, Vân Ỷ Hồng ko có tử phủ kim đan cảnh giới thì đã già hoặc chết già trước khi lấy chồng) thì làm gì mà bị đày đoạ như vậy, chưa kể Vân Ỷ Thanh mạnh như vậy có thể làm cho họ Triệu yêu thương em gái mình chỉ là 1 cái búng tay, hoặc cho ít bùa hộ thân, nhưng ko làm thế, main có thể vì gia tộc lạnh nhạt mà về đồ tộc, phóng hoả giết người, nhưng Vân Ỷ Thanh cũng có thể coi là mạnh nhưng vô trách nhiệm với em gái thì main lại tôn sùng. Đọc xong cái màn trả thù của main đúng là như nuốt phải cục sạn, khó chịu vô cùng. Rác rưởi, cẩu huyết, trang bức đều đủ cả...haiz
11 Tháng sáu, 2024 22:27
Thái giám thật sao?
11 Tháng sáu, 2024 00:10
gần tuần rồi ,ko lẽ
02 Tháng sáu, 2024 10:10
Con tác lại bí ý tưởng rồi, giờ chuyển qua giai đoạn táo bón, 1 thời gian nữa chắc tự cung luôn =))
02 Tháng sáu, 2024 07:43
đọc truyện lão này, hay nhất là cach lão miêu tả tu luyện, thế nào là pháp, thế nào là đạo,ngộ đạo , ngộ pháp ,âm mưu quỷ kế, đấu pháp ko phải là thế mạnh của lão liếm lắm
BÌNH LUẬN FACEBOOK