Chương 54: Tranh đoạt quả Ly Thủy
Sau khi dùng xong cơm hai người đi thẳng đến phố linh thảo ở Thiên Đan Cốc.
Mua linh thảo này đó, Văn Kiều thích nhất, chỉ cần là linh thảo, mặc kệ đẳng cấp cao thấp, nàng đều không ghét bỏ, loại nào cũng không cự tuyệt.
Thiên Đan Cốc quả nhiên như Tần Hồng Đao nói với bọn họ, nơi này là thiên hạ của linh đan và linh dược, linh đan và các loại linh thảo mỗi thứ chiếm nửa giang sơn, những đồ vật khác như phù lục, linh khí và trận pháp, chỉ có vài cửa hàng lẻ tẻ, để phòng khi thỉnh thoảng cần đến.
Tùy tiện chọn một cửa hàng linh thảo, hai người liền đi vào.
Trong tiệm rất nhiều quý khách, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều xen lẫn trong đó, không chút nào thu hút.
Bọn hắn nhìn một lát, rất nhanh liền tìm tới gần mười loại linh thảo không có trong không gian, Văn Kiều không chút do dự mua lấy, rồi tiếp tục đi đến cửa hàng linh thảo kế tiếp.
Tại cửa hàng linh thảo này, Văn Kiều nhìn trúng một cây Thiên Thiền Linh Diệp cấp tám, phiến lá trong suốt như cánh ve, đáng tiếc không đủ năm. Cũng bởi vì không đủ năm, không đủ dược tính, những luyện đan sư kia đều chướng mắt, mới vẫn lưu ở trong tiệm luôn luôn không bán được.
Văn Kiều thoáng cảm ứng, phát hiện sinh mệnh lực của gốc Thiên Thiền Linh Diệp chưa hoàn toàn xói mòn, dụng tâm một chút hẳn là có thể tiếp tục trồng sống. Thế là liền hỏi nhân viên cửa hàng phụ trách tiếp đãi bọn hắn, "Gốc Thiên Thiền Linh Diệp này bán thế nào?"
"Năm ngàn Nguyên tinh."
Văn Kiều: ". . ."
Văn Kiều yên lặng quay đầu nhìn Ninh Ngộ Châu, vẻ mặt có chút chần chờ.
Toàn bộ gia sản của bọn họ, giống như không đủ năm ngàn Nguyên tinh.
Ninh Ngộ Châu ôn hòa cười với nhân viên cửa hàng, trấn định tự nhiên mà nói: "Chúng ta mang không đủ Nguyên tinh, không biết có thể trước tiên đặt cọc gốc Thiên Thiền Linh Diệp này, một canh giờ sau lại tới lấy hay không?"
Hắn nói vô cùng tự nhiên, giống như thật chỉ là mang không đủ Nguyên tinh, mà không phải trên người không có năm ngàn Nguyên tinh, vậy mà cũng không để người ta hoài nghi, nhân viên cửa hàng kia rất sảng khoái đáp ứng.
Đối với nhân viên cửa hàng tới nói, gốc Thiên Thiền Linh Diệp này mặc dù là linh thảo cấp cao, lại bởi vì không lâu năm, rất nhiều luyện Đan sư cấp cao chướng mắt, có luyện Đan sư vừa mắt, lại bởi vì đẳng cấp quá thấp, tạm thời không dùng được, cũng không muốn tiêu phí tiền uổng phí mua đến, nên nó vẫn luôn ở trong tiệm một đoạn thời gian.
Nhân viên cửa hàng cảm thấy ngoại trừ bọn họ, sẽ không có người muốn mua, với lại Ninh Ngộ Châu đã đặt tiền cọc, chứng minh hắn là muốn mua.
Sau khi hai người rời đi cửa hàng linh thảo liền đi đến một cái phố bán linh đan.
Văn Kiều nhịn không được nhìn Ninh Ngộ Châu, nhỏ giọng hỏi: "Ngộ Châu, thật muốn mua sao?"
Đối với tài sản của hai người, Văn Kiều cực kỳ rõ ràng, trước khi rời đi trấn Thương Ngô, Ninh Ngộ Châu đã đem Nguyên tinh và linh đan trên người giao cho Tiềm Thú phát triển Tiềm lân vệ, trên người bọn họ lưu lại cũng không nhiều, ngay cả năm ngàn Nguyên tinh cũng không bỏ ra nổi.
Có thể nói rất nghèo.
Ninh Ngộ Châu bình tĩnh nói: "Không có việc gì, trên đường đi, ta đã luyện rất nhiều linh đan, lại bán một mớ liền có." Hắn nắm tay tiểu cô nương, đi dọc dưới mái hiên, tránh đi những người tu tiên giữa đường kia, nói khẽ, "A Xúc không cần suy nghĩ nhiều, luyện đan đối với ta mà nói hết sức đơn giản, ta cũng nguyện ý bởi vậy có thể kiếm thêm Nguyên tinh để nàng có thể mua đồ nàng thích, ta rất tình nguyện dưỡng nàng, cũng như tu vi của ta không thể so với nàng, nàng nguyện ý bảo hộ ta cũng như thế, không phải sao?"
"Đương nhiên!" Văn Kiều nói, " Chàng là phu quân của ta, ta sẽ bảo vệ chàng."
"Đúng vậy, nàng là nương tử của ta, ta hết thảy tất cả cũng đều là của nàng, vì nàng luyện đan ta cũng vui vẻ, đều giống nhau." Ninh Ngộ Châu ôn nhu nói.
Văn Kiều lập tức không nói.
Làm sao lại giống nhau đâu?
Sau khi bọn họ ở cùng một chỗ vẫn luôn là hắn nỗ lực, nàng ngoại trừ tìm yêu thú đánh nhau, liền không giúp được hắn chuyện gì. Bây giờ nàng muốn mua linh thảo, còn muốn hắn đi bán linh đan mới được.
"A Xúc giúp ta rất nhiều, nếu như không có A Xúc giúp ta quản lý linh thảo, ta cũng không thể chuyên tâm tập trung luyện đan."
Mặc dù không gian là của Ninh Ngộ Châu, nhưng từ khi Văn Kiều có thể hóa hình, không gian trong linh thảo đều do Văn Kiều quản lý, hắn cần linh thảo gì, chỉ cần nói với nàng tiếng, nàng không chỉ có thể thúc đẩy linh thảo trưởng thành, còn xử lý tốt, đưa đến trước mặt hắn, làm hắn tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Kỳ thật giữa hai người bọn họ, có một loại quan hệ bổ sung vi diệu.
Tỷ như trong chuyện luyện đan, tỷ như giữa thần dị huyết mạch của bọn họ.
Tại Ninh Ngộ Châu dùng lời nhỏ nhẹ phân tích, Văn Kiều cau lại chân mày rốt cuộc thoáng nới lỏng.
Nàng quay đầu nhìn Ninh Ngộ Châu, nghiêm túc nói: " Chàng nói đúng! Về sau ta sẽ cố gắng tu luyện, nhất định sẽ không để cho người ta khi dễ chàng."
Phu quân nhà nàng thích những phương pháp trợ giúp tu tiên kia, đan phù khí trận đều đọc lướt qua, thời gian có thể tu luyện không nhiều, cộng thêm còn muốn dưỡng một cái không gian, tốc độ tu luyện càng chậm hơn, vậy thì để nàng đến cố gắng tu luyện, cố gắng mạnh lên, bảo hộ hắn không bị bất luận kẻ nào khi dễ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Văn Kiều buông lỏng, trên người liền có sự biến hóa, tu vi bị áp chế ở cảnh giới nguyên minh đỉnh cao cũng tự nhiên lỏng lẻo.
Văn Kiều liền đè xuống, hai người đi đến phố chợ bán linh đan.
Đi vào phố chợ bán linh đan, bọn họ tùy ý chọn một cửa tiệm.
Sau nửa canh giờ, bọn họ đi ra phố chợ, thanh lý xong một mớ linh đan trong không gian xong, bọn họ lại cầm túi không gian trở lại cửa hàng linh thảo lúc trước, mua lấy gốc Thiên Thiền Linh Diệp kia.
Mua được Thiên Thiền Linh Diệp, bọn họ tiếp tục rảo bước đi tới một cửa hàng linh thảo.
Theo ý Ninh Ngộ Châu, dù sao hiện tại bọn họ có Nguyên tinh, nhìn trúng cái gì liền mua cái đó, tiêu hết sau lại tiếp tục luyện linh đan bán lấy Nguyên tinh. Chỉ cần gom đủ linh thảo, linh đan gì luyện không ra? Đến lúc đó muốn bao nhiêu Nguyên tinh có bấy nhiêu.
Ninh Ngộ Châu cũng cực kỳ ủng hộ Văn Kiều thu thập linh thảo.
Trong phố chợ Thiên Đan Cốc có rất nhiều cửa hàng linh thảo, hai người tốn một ngày thời gian, còn chưa đi hết một phần ba cửa hàng linh thảo.
Bất quá thu hoạch được tương đối khá.
Khi bọn họ lần nữa đi vào một cửa hàng linh thảo, hai người còn chưa kịp đi chung quanh xem linh thảo, liền nghe đến một trận cãi vã truyền đến từ trong tiệm.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở đại sảnh lầu một trong tiệm linh thảo, có một đám người tu tiên tụ tập, che kín tình huống bên trong, người vào cửa thấy không rõ chuyện gì xảy ra, nghe được một giọng nói quyến rũ truyền tới:
". . . Ta ra giá cao hơn ngươi, quả Ly Thủy tự nhiên là thuộc về ta. Ngươi đã không có đủ Nguyên tinh, quả Ly Thủy tự nhiên cũng vô duyên với ngươi, tại sao phải cưỡng cầu, khiến cho mất mặt, đúng hay không?"
Một giọng nữ tức hổn hển vang lên: "Nói bậy! Rõ ràng chính là ta nhìn trúng trước, đều đã bàn xong giá, nếu không phải ngươi chen ngang, sao lại thế. . . Muốn nói ai mất mặt, vậy cũng chỉ là ngươi mất mặt, mắc mớ gì đến ai? Vương Khỉ Dung, đừng tưởng rằng người người đều vô sỉ giống như người Vương gia các ngươi như vậy!"
"Ai nha, ngươi sao có thể công kích người đâu? Đoạt không được liền khua môi múa mép lại được cái gì? Thượng gia muội muội, ngươi cũng không thể vô lễ như thế!"
"Ngươi. . ."
Nghe đến đó, trên mặt Văn Kiều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Chưa nói đến nội dung tranh cãi giữa cả, một giọng nữ trong đó, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều có ấn tượng, đúng là Thượng Hồng Nguyệt có duyên gặp mặt một lần trong núi Thương Ngô.
Lại nghe tên người tranh chấp với Thượng Hồng Nguyệt, họ Vương, không khỏi nghĩ đến người Vương gia của thành An Khâu.
Hai người chưa liều lĩnh đi qua, mà là đứng bên ngoài lắng nghe hai người tranh chấp.
Mặc dù Thượng Hồng Nguyệt miệng lưỡi coi như lưu loát, nhưng nữ tu tiên gọi là Vương Khỉ Dung cũng không thua kém bao nhiêu.
Hai người tranh chấp một hồi, đều chưa kết quả, chung quanh còn có một số nam tử thỉnh thoảng phụ họa vài câu, bất quá đều là phụ họa Vương Khỉ Dung, có thể thấy được Vương Khỉ Dung có vô cùng tốt duyên ở chỗ này —— mặc dù đều là nam nhân duyên.
Cuối cùng, Thượng Hồng Nguyệt tức giận hỏi người tu tiên bán quả Ly Thủy, "Ta hỏi ngươi, rốt cuộc quả Ly Thủy này ngươi muốn bán cho ai?"
"Đương, đương nhiên là người trả giá cao có được." Nói chuyện chính là một giọng nam.
Thượng Hồng Nguyệt nói: "Ngươi như vậy, là trái với quy củ Thiên Đan Cốc."
"Ta, ta. . ."
Giọng nói Vương Khỉ Dung mang cười vang lên, "Thượng gia muội muội, không liên quan đến vị công tử này, là ta ra giá cao hơn mua, cùng lắm thì ta giúp vị công tử này giao phí bồi thường vi phạm hợp đồng."
"Vương cô nương. . ." Giọng nói nam tử bán quả Ly Thủy cảm động.
Gương mặt xinh đẹp Thượng Hồng Nguyệt lạnh lùng, nhìn xem gương mặt lúm đồng tiền như hoa Vương Khỉ Dung, lại nhìn nam tử bán quả Ly Thủy với ánh mắt si mê bên cạnh, trong lòng kìm nén một hơi, muốn táo bạo phát tiết ra ngoài, nhưng lại không khỏi nhịn xuống.
"Thượng gia muội muội, quả Ly Thủy này tỷ tỷ liền mang đi, nó có tác dụng lớn lao với tỷ tỷ, ngày sau nếu ta luyện ra Ngưng Nhan Đan, tỷ tỷ nhất định sẽ đưa ngươi một viên." Vương Khỉ Dung nói, giọng nói mềm mại đáng yêu uyển chuyển, giống như một cái bàn chải nhỏ gãi đến trong lòng của người ta.
Chung quanh có mấy nam tử, trên mặt lộ ra mỉm cười, hiển nhiên vô cùng có hảo cảm với Vương Khỉ Dung.
"Vương cô nương hiểu rõ đại nghĩa, quả nhiên là người lòng dạ rộng lớn."
"Vương cô nương thế nhưng là Đan sư cấp Huyền, quả Ly Thủy này cho Vương cô nương càng thích hợp."
"Đúng vậy. . ."
Nhóm nam tử chung quanh mỗi người một câu, vô cùng đồng ý, có thể thấy được bọn hắn hết sức coi trọng Vương Khỉ Dung, mặc kệ là ái mộ nàng, hay bởi vì thân phận Đan sư cấp Huyền, khiến cho sắc mặt Thượng Hồng Nguyệt tranh đoạt quả Ly Thủy thất bại đứng bên kia hết sức khó coi.
Bởi vì tranh đoạt có kết quả, người tu tiên chung quanh dồn dập tan đi, lộ ra hai người bên trong.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cũng thấy rõ ràng hai người tranh chấp vừa rồi.
Vương Khỉ Dung là một nữ tử dung mạo tươi đẹp, tướng mạo giống với Vương Tu Viễn đến mấy phần, đều có một đôi mắt vô cùng xuất sắc ẩn tình, đôi mắt ẩn tình sinh ở trên thân nam tử, thì thấy phong lưu phóng khoáng, khiến nữ nhân vừa yêu vừa hận; sinh ở trên người nữ tử, càng lộ vẻ vũ mị đa tình, rất dễ dàng để người ta sinh ra ý nghĩ nào đó tươi đẹp.
Nhìn thấy hình dáng Vương Khỉ Dung, hai người Ninh Ngộ Châu liền biết cô nương này phải là họ hàng gần cùng Vương Tu Viễn.
So sánh với dung mạo xinh đẹp khiến người ta sinh lòng dao động của Vương Khỉ Dung, tướng mạo rực rỡ của Thượng Hồng Nguyệt liền ảm đạm hơn, chí ít đối với rất nhiều nam tử mà nói, tướng mạo của Vương Khỉ Dung càng có tính chấn động, hấp dẫn ánh mắt của bọn hắn hơn.
Cho nên cũng không trách được những nam tử kia đều đứng bên Vương Khỉ Dung.
Vương Khỉ Dung đem quả Ly Thủy bỏ vào trong một hộp ngọc, cười cười với mặt mày tràn đầy lửa giận Thượng Hồng Nguyệt, xinh đẹp xinh đẹp lả lướt rời đi, chung quanh còn có vài người tu tiên đi theo xem như tùy tùng.
Người tu tiên cũng nhanh chóng tan đi, ngoại trừ những người lưu tại trong tiệm như cũ xem linh thảo, còn người khác thì đuổi theo Vương Khỉ Dung rời đi.
So với trùng trùng điệp điệp Vương Khỉ Dung, Thượng Hồng Nguyệt cô đơn chiếc bóng, không có người hỗ trợ, trách sao lại tranh đoạt quả Ly Thủy thất bại.
Thượng Hồng Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Khỉ Dung rời đi, mấp máy môi, đang muốn đi luôn, đột nhiên một giọng nói vang lên: "Thượng cô nương?"
Thượng Hồng Nguyệt vô ý thức ngẩng đầu, lạnh lùng trên mặt nhanh chóng liền bị ngạc nhiên mừng rỡ thay thế, đi nhanh mấy bước đi qua, ngạc nhiên nói: "Ninh công tử, A Xúc cô nương, các ngươi tới Thiên Đan Cốc lúc nào vậy? Làm sao không tìm chúng ta?"
Thượng gia là một trong Đan Minh Năm Thành, tại Thiên Đan Cốc tự nhiên có địa bàn, đệ tử Thượng gia đến Thiên Đan Cốc, không cần giống người tu tiên khác chen chúc trong khách sạn, hết sức thuận tiện. Đồng thời, muốn tìm bọn hắn cũng cực kỳ dễ dàng.
Ninh Ngộ Châu mỉm cười, hòa nhã nói: "Hôm chúng ta vừa tới. Đúng rồi, Thượng huynh đâu?"
"Ca ta theo trưởng bối an bài chuyện đan hội lần này, vẫn còn bận bịu. À, các ngươi đợi lát nữa, ta lập tức đưa tin cho ca ta tới. . ."
"Không cần phiền phức như thế."
"Làm sao lại phiền phức? Các ngươi thế nhưng là ân nhân cứu mạng của chúng ta, hiếm khi các ngươi đến Thiên Đan Cốc, nhất định phải để chúng ta làm tròn tận tình địa chủ."
Tính tình Thượng Hồng Nguyệt lanh lẹ, làm việc không dây dưa dài dòng, lúc này làm gì còn nhớ rõ sự tranh chấp mới vừa rồi cùng Vương Khỉ Dung, chỉ một lòng muốn chiêu đãi hai vị ân nhân cứu mạng thật tốt.
Nửa khắc đồng hồ sau, bọn hắn ngồi vào một nhà tửu lâu.
Tửu lâu này là sản nghiệp Thượng gia, Thượng Hồng Nguyệt để người ta đem tới rượu thịt chiêu bài trong lâu, Thượng Hồng Lãng tới sau cũng nhất quyết khuyên hai người uống rượu, nếm thử linh rượu do Thượng gia bọn hắn cất ra.
Ninh Ngộ Châu nhấp một miếng, nói ra: "Không tệ, vào miệng hơi ngọt, dư vị đậm đà thơm mát, linh khí ba phần, bảy phần vào bụng, quanh quẩn trong kinh mạch, là rượu ngon khó được. Rượu này hẳn là có thời gian mười năm, lúc sản xuất, có dùng Thiên Tinh, bột rễ cây, phấn quả châu anh đào. . . gần trăm loại linh thảo để cất, linh dược chủ yếu có tám loại. . ."
Nghe Ninh Ngộ Châu chậm rãi nói, huynh muội Thượng Hồng Lãng giật mình nhìn hắn.
Văn Kiều hết sức bình tĩnh uống rượu, thuận tiện cho Văn thỏ thỏ uống, một người một thỏ nghiễm nhiên chính là tửu quỷ, loại nào cũng không cự tuyệt.
"Thì ra Ninh công tử cũng hiểu biết về thuật cất rượu."
"Hơi hơi thôi." Ninh Ngộ Châu không nhanh không chậm nói, "Thiên Đan Cốc linh rượu không tệ, A Xúc rất thích, ngày khác rảnh rỗi, liền muốn cất dưỡng một chút tự mình uống."
Thượng Hồng Lãng cười ra tiếng: "Ninh công tử nếu là không chê, trong tửu lâu Thượng gia chúng ta cũng có mấy loại linh rượu rất ngon, đưa các ngươi một chút nếm thử." Nói, liền gọi muội muội đi hầm quán rượu lấy rượu.
Hai huynh muội giống như lo lắng Ninh Ngộ Châu cự tuyệt, rất nhanh đã quyết định tốt, cũng đem rất nhiều linh rượu tới.
Ninh Ngộ Châu từ chối không được, thấy Văn Kiều thực sự thích, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Ôn chuyện xong, mới nhắc lại sự tình trong tiệm linh thảo lúc trước, hỏi thăm xảy ra chuyện gì.
Thượng Hồng Nguyệt có chút không muốn nói tới, nhưng ân nhân cứu mạng đã hỏi, cũng không có gì tốt giấu diếm, nói đơn giản về chuyện này.
Kỳ thật sự tình rất đơn giản, hôm nay Thượng Hồng Nguyệt đi dạo đến tiệm linh thảo kia, vừa thấy có người đến trong tiệm bán quả Ly Thủy, quả Ly Thủy này là linh dược luyện chế Địa đan, Thượng Hồng Nguyệt đương nhiên sẽ không từ bỏ. Nào biết đều đã bàn điều kiện xong với đối phương, Vương Khỉ Dung không biết từ nơi nào nhận được tin tức, vậy mà chạy tới phỗng tay trên, dùng giá cao hơn nàng mua đi.
Sau khi Thượng Hồng Lãng nghe xong, cũng có chút sinh khí, "Thật khinh người quá đáng, người bán quả Ly Thủy rõ ràng chính là phá hư quy củ!"
Thượng Hồng Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Người bán quả Ly Thủy, là người ái mộ Vương Khỉ Dung."
Thượng Hồng Lãng chậc một tiếng, không phản bác được.
Người kia tự nhiên biết mình phá hư quy củ, nhưng hắn là người ái mộ Vương Khỉ Dung, gặp được nữ thần trong lòng lại muốn mua quả Ly Thủy của hắn, còn ra giá cao hơn Thượng Hồng Nguyệt, tự nhiên là muốn bán cho nữ thần . Còn trừng phạt phá hư quy củ, điều này cũng không có gì, cùng lắm thì bị phạt chút Nguyên tinh, huống chi có Vương Khỉ Dung hỗ trợ nữa.
Không phải tất cả mọi người đều đem quy củ Thiên Đan Cốc để ở trong mắt, nếu không thế gian này liền sẽ không có nhiều chuyện bất bình như vậy.
Thấy hai huynh muội Thượng gia trầm mặc, Ninh Ngộ Châu hợp thời nói sang chuyện khác, hỏi thăm đan hội sự tình.
Thượng Hồng Lãng hướng hắn cười cảm kích, cảm thấy Ninh công tử quả nhiên là người ôn nhu lại biết quan tâm, nói ra: "Lần này Thượng gia chúng ta cũng có người tham gia đan hội, là Tam thúc của chúng ta, thúc ấy vốn là nghĩ luyện Hóa Sát Đan cấp Địa, đáng tiếc luôn không tìm được linh chi Thất Diệp Thiệt. Huynh muội chúng ta nguyên bản thăm dò được tin tức, trong núi Thương Ngô có linh chi Thất Diệp Thiệt, liền đi qua thử vận khí một chút, nào biết được. . ."
Nghe nói như thế, vẻ mặt Văn Kiều hơi đổi.
Bọn họ có linh chi Thất Diệp Thiệt, là nhện Bạch Phúc Lang không biết cướp được từ nơi nào đem tới trao đổi Bích Linh Đan, sau khi Văn Kiều trồng nó vào không gian đã thúc đẩy sinh trưởng thêm mấy gốc.
Huynh muội Thượng Hồng Lãng không phải là người hay oán than, nếu sự tình đã phát sinh, nhiều lời cũng vô ích, rất nhanh lại nói sang chuyện khác.
Tiếp đó bọn hắn lại trò chuyện về đan hội, Thượng Hồng Lãng mời bọn họ đến ngày đan hội tổ chức, đến ghế lô Thượng gia xem đan hội, tránh khỏi chen chúc với những người tu tiên khác.
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Nếu đã nói như vậy, thì liền làm phiền."
Huynh muội Thượng gia tự nhiên vội nói không gì, bọn hắn đều là người có ơn tất báo, ngày đó phu thê Ninh Ngộ Châu cứu tính mệnh huynh muội bọn họ, đã xem hai người họ là hảo hữu tri kỉ.
Thẳng đến sắc trời hơi tối xuống, sau khi hai bên trao đổi Truyền Âm Phù mới rời đi quán rượu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK