Biết được uy lực của kỹ năng, cộng thêm lượng MP tiêu hao quá lớn, Vương Ngụy Thần quyết định không đến thời điểm cấp thiết tuyệt đối không sử dụng.
Cảm thụ sức mạnh tràn ngập thân thể, máu huyết sôi trào bất thường, Vương Ngụy Thần mỉm cười liếm liếm môi, hắn chưa bao giờ nghĩ được rằng thoải mái chém giết lại sảng khoái như vậy.
Đưa mắt nhìn bầy thây ma đang bị thu hút từ xa chạy lại, Vương Ngụy Thần không chút do dự quay đầu chạy vào chung cư, trước hết hắn phải quét sạch căn cứ bí mật của mình trước rồi mới có chỗ dựa để đi săn, bằng không lúc cạn kiệt thể lực lại không có chỗ nghỉ ngơi thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Sở hữu tốc độ vượt qua thây ma, rất nhanh Vương Ngụy Thần đã bỏ chúng lại sau lưng, một mạch chạy lên tầng hai, cố gắng kéo giãn khoảng cách để mùi trên cơ thể thoát khỏi tầm kiểm soát của chúng.
Tại đây là một dãy hành lan gồm sáu phòng, hiện tại có bốn căn phòng đã mở cửa, máu tươi đọng trên sàn đã biến thành màu đen sẫm, các mảnh xương và thịt vụn vung vãi khắp nơi, có ba cái xác đã bị ăn chỉ còn lại một phần tư da thịt, cảnh tượng có thể nói là ghê tởm đáng sợ đến cùng cực.
Bên trong phòng thứ hai tính từ vị trí Vương Ngụy Thần đứng vang lên tiếng động, hắn mặt không đổi sắc thản nhiên bước vào, lập tức một tiếng gào khó nghe mang theo mùi hôi thối nồng nặc truyền tới, qua vài giây thời gian Vương Ngụy Thần ung dung bước ra, tiếp tục kiểm tra các căn phòng còn lại.
Chẳng mấy chốc đã quét sạch tầng hai, tổng cộng tiêu diệt được bảy thây ma, trong đó hết ba con lúc còn sống là người già cả, vóc dáng nhỏ thấp, lưng còng rõ rệt... Hai con là thiếu nhi, một phụ nữ trung niên và chỉ có duy nhất một con là đàn ông cao to... Có thể thấy được thành phần chủ yếu bị virus lây nhiễm là những đối tượng có sức đề kháng yếu, không thể chống cự lại mầm bệnh lây nhiễm.
Vương Ngụy Thần không hề bận tâm điều này, hắn chỉ biết thế giới sắp sửa loạn thành một đoàn tới nơi rồi, người nào bị lây nhiễm cũng vậy, không thể thay đổi hắc ám chuẩn bị bao trùm khắp mọi ngóc ngách trên địa cầu.
Nếu trước kia nơi Vương Ngụy Thần sống là một xã hội người ăn người, mạnh được yếu chết, vậy thì thế giới hiện tại chính là một loại hình thức tương tự với quy mô lớn hơn vô số lần thôi.
Điều cần làm nhất lúc này là gia tăng thực lực, cho dù không thể đứng trên đỉnh kim tự tháp thì cũng phải có năng lực để sinh tồn, hắn có cảm giác thế giới thay đổi không có đơn giản chỉ là mang tới dịch bệnh hủy diệt nhân loại...
Khẽ thu hồi suy nghĩ, Vương Ngụy Thần hướng lầu ba đi lên, quá trình càn quét khu chung cư kéo dài đến giữa trưa, bởi vì diện tích chung cư cũng không tính là nhỏ, có tận mười bảy lầu, mỗi lầu sáu phòng, cứ mỗi lầu như vậy là có khoảng bảy tám con thây ma, tổng cộng gần một trăm rưỡi, thể lực của Vương Ngụy Thần hiện tại không thể một lúc giết quá năm mươi con.
Tố chất thân thể dù tốt đến mấy nhưng khi đứng trước thây ma được cường hóa cơ bắp xương cốt, lực đạo tấn công đều phải dùng đến cực hạn, tiêu hao không cần nghĩ cũng biết...Không gian chật hẹp cũng hạn chế khả năng phát huy chiến kích, vì vậy thời gian chém giết lâu cũng không có gì là lạ.
Tranh thủ thời gian thở dốc, Vương Ngụy Thần lựa một vị trí sạch sẽ trên sân thượng ngồi kiểm tra thành quả mấy canh giờ qua, đoán chừng sẽ không ít.
Thật sự là vậy, không gian trữ vật của hắn có thêm vài món vật phẩm xa lạ, bình HP "nhỏ" 21, bình MP "nhỏ" 4, bình thể lực "nhỏ" 15, 2 kiện Giáp Quân Nhân cấp 1 "Trắng", Bao Tay Gai cấp 1 "Trắng", Đường Đao sơ cấp "Trắng", Gậy Trừng Phạt sơ cấp "Trắng".
Ba món phòng ngự và hai món vũ khí, giáp và bao tay gia tăng lượng sinh mệnh lực của chủ nhân lên 50 điểm, sức tấn công của thây ma thông thường không thể đột phát phòng ngự của chúng được, cho nên không lo vấn đề lây nhiễm ở những vị trí được bao bọc. Còn vũ khí Đường Đao thì có lực sát thương là 50/70 (min 50/max 70) trọng lượng khá nặng nên tốc độ không cao, gậy trừng phạt tương tự, giống như một cây gậy bóng chày nhưng được làm bằng kim loại, rất nặng, bù lại sát thương cao, 60/70.
Theo thông tin nhận được thì cả năm món đều là trang bị Trắng, sắp xếp độ quý hiếm trang bị tăng dần là Trắng, Vàng, Lam, Lục, Xám, Tím, Đỏ, Đen tám loại... Trang bị Trắng và Vàng đều nhặt được từ những sinh vật cấp thấp, còn từ Lam trở lên đều phải dựa vào vận khí, đồng thời cũng có thể thông qua cách thức khác để sở hữu, "Chế Tạo" hay còn gọi là "Rèn Trang Bị".
Đương nhiên bên cạnh những trang bị phổ thông này, các đại Hành Giả còn có một loại trang bị khác cường đại hơn rất nhiều, chính là trang bị Chức Nghiệp, tên như ý nghĩa, chỉ chức nghiệp đó mới có thể đeo trang bị chức nghiệp của mình lên, ở thời điểm chưa có chức nghiệp, Hành Giả có thể sử dụng trang bị Chức Nghiệp như thường (nếu có), chỉ là không thể kích hoạt các dòng phụ trợ quan trọng.
Bởi vậy, so sánh mức độ trân quý một chút, một món trang bị phổ thông Lam chưa chắc bằng trang bị Chức Nghiệp Trắng khi đeo trên người Hành Giả có chức nghiệp tương ứng.
Phương Thiên Họa Kích, vũ khí chức nghiệp Chiến Quỷ, tại Ảo Thực Giới từ xưa tới nay chưa từng xuất hiện qua loại chức nghiệp này, cũng chưa từng xuất hiện qua tình huống vũ khí chức nghiệp lại yếu hơn cả vũ khí phổ thông cấp bậc thấp nhất...
Bất quá điều này lại không hề khiến Vương Ngụy Thần đau đầu khó chịu, bởi vì bí mật vũ khí của hắn một khi khai thác thành công, nhất định sẽ vượt xa đám vũ khí chức nghiệp được cho là mạnh nhất kia... Ai bảo vũ khí của hắn có thể tiến hóa đâu.
Đúng vậy, Phương Thiên Họa Kích là một vũ khí có khả năng tiến hóa..., một vũ khí thông thường bao gồm mười cấp, một khi đạt cực hạn phải thay đổi vũ khí khác quý hiếm hơn, riêng Phương Thiên Họa Kích nó có thể tiến hóa, và sau mỗi lần tiến hóa sẽ đạt được sức mạnh vượt trội gấp nhiều lần trước kia. Cho nên nói, không gian phát triển của nó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với vũ khí chức nghiệp khác.
Không nói đến vũ khí, vấn đề làm Vương Ngụy Thần mắng cha chửi mẹ chính là hắn lại không thể mặc trang bị nào khác ngoài trang bị Chiến Quỷ, nói thế cũng có nghĩa là những món vật phẩm hao tâm tổn sức chém giết nhặt về đều không thể đem đến một chút tác dụng nào, đặt vào người khác chắc là hắn đã phát điên lên rồi, đây là tình huống bất công cỡ nào chứ...