Chiến đấu bắt đầu diễn ra vào tối ngày hôm qua. Tiền phương của quân đoàn bọc thép người Iran tiến công vào trận địa phòng ngự của sư đoàn bộ binh số 9 Iraq.
Nhất thời tiếng mìn, tiếng súng máy, tiếng hoả tiễn chống tăng vang lên dồn dập. Tiên phong của quân Iran gặp thương vong nặng nề. Ba cỗ xe tăng Chieftain mk3 bị phá huỷ hai cỗ xe m48 bị hỏng nặng phải bỏ lại trận địa gần 30 tên lính bộ binh bị chết và thương.
Không cam lòng thất bại quan chỉ huy quân tiền phương Iran liên tục phát động hai lần công kích nữa, nhưng đều bị đẩy lui. Hắn lúc này không dám qua loa, đem tình hình chiến đấu nhanh chóng báo cáo cho tư lệnh Phapni Capdam Chuẩn tướng.
Tổng hợp từ tin tình báo các nơi, Phapni capdam đã nhận ra chặn trước mặt mình không phải là tàn binh của lữ đoàn 35 nữa mà là một cánh quân chính quy có quy mô ít nhất là một lữ đoàn bộ binh trở lên. Hắn lập tức hạ lệnh tiến hành pháo kích cường độ lớn yểm trợ bộ đội tiến hành công kích dò xét. Mặc dù lần này vẫn bị đánh lui nhưng hắn nhạy cảm phát hiện ra đối phương cũng không có nhiều vũ khí chống tăng và pháo hạng nặng. Điều này làm hắn tự tin hơn.
“Chỉ dựa vào địa thế hai gò núi trước mắt cùng hơn một lữ bộ binh là có thể ngăn được bước tiến của ta được hay sao? Hãy để cho quân đoàn thiết giáp cường đại nghiền nát bọn chúng đi!”
Dưới quân lệnh của Phapni Camdam Chuẩn tướng, quân đội Iran phát động thế công mãnh liệt. Từ buổi tối hôm trước đến tận trưa hôm sau, mặc dù xe tăng của quân Iran mấy lần chọc thủng được phòng tuyến đối phương nhưng do không có sự yểm trợ của bộ binh nên những chiếc xe tăng này nhanh chóng bị bắn cháy. Còn bộ binh Iran thì khổ không thể tả. Mất đi sự che chắn của xe tăng dưới hoả lực cường đại của sư đoàn bộ binh số 9, lính Iran không những không tiến thêm được bước nào mà còn nhanh chóng bị đẩy trở về.
Đối phương ương ngạnh ngoài dự liệu của Phapni Ccapdam nhưng lại khơi dậy lòng háo thắng của hắn. Dưới nghiêm lệnh của y, pháo binh Iran đem hoả lực cường đại trút xuống dầy đặc lên trận địa quân Iraq. Trải qua nhiều đợt kịch chiến và pháo kích, sư đoàn bộ binh số 9 thương vong cực lớn, đến cuối buổi trưa phòng tuyến đã tràn ngập nguy cơ ......
Xe tăng người Iran rú ga lao lên phía trước cán phải mìn chống tăng lập tức nổ tung. Mấy chiếc xe tăng bên cạnh dưới hoả lực mãnh liệt của người Iraq nhanh chóng lại có một chiếc bốc cháy. Cứ như vậy chịu tổn thất mấy chục chiếc xe tăng xe bọc thép người Iran rốt cục cũng mở ra được một con đường tương đối rộng rãi.
Mấy chiếc xe tăng chủ lực Chieftain mk3 xếp thành một hàng dài như một bức tường bằng kim loại cùng nhau hướng trận địa của sư đoàn bộ binh số 9 lao lên. Dưới sự tấn công vũ bão như cơn đại hồng thuỷ thì đạo phòng tuyến thứ nhất nhanh chóng bị chọc thủng. Họng súng máy đồng trục trên xe tăng quét qua lập tức có mấy binh lính Iraq ngã gục.
Dù sao thân thể con người làm sao có thể so sánh được với sắt thép, quân Iran đánh đổi vài chiếc xe tăng là đã làm phòng tuyến thứ nhất tan nát, người chết như ngả dạ.
Hàng dài quái thú kim loại nhanh chóng hướng nòng pháo 120mm bắn tới phòng tuyến thứ hai. Nhất thời các công sự trên phòng tuyến số hai như bị cuồng phong quét qua hoàn toàn bị thổi bay, chỉ còn lại xác người không nguyên vẹn cùng những hố lớn hố nhỏ đan xen.
Nhìn tình trạng thảm liệt trước mắt Bach sư trưởng đau lòng vô cùng nhưng không dám hạ lệnh bên cạnh pháo cối khai hỏa cho bộ binh rút lui về phía sau. Bởi vì người Iran có hoả lực áp đảo, chỉ cần không cẩn thận là bị đối phương phản pháo đem những hoả lực hạng nặng cuối cùng thổi bay. Thấy thế công người Iran không giảm, sự hi sinh của binh lính sư đoàn số 9 ngày càng lớn.
Bach sư trưởng tức giận nắm chặc quả đấm, hắn hét lớn một tiếng:“Aghim Ni --” Aghim Ni Thiếu úy nghe được tiếng gọi, nhanh như mèo linh hoạt dọc theo chiến hào chạy tới trước mặt Bach sư trưởng.
“Aghim Ni ngươi cùng đội cận vệ mau xuống bổ sung cho trận địa thứ hai đi!”
Bach sư trưởng chỉ tay vào kho bí mật phía sau,“Đem toàn bộ vũ khí chống tăng còn lại đi đi, vô luận như thế nào – cũng phải đem người Ba Tư bắn trở về!”
“Dạ! Thủ trưởng!” Aghim Ni đứng nghiêm chào một cái, xoay người muốn đi, lại bị Bach sư trưởng kéo lại. Bach cẩn thận quan sát một chút khuôn mặt trẻ tuổi của Aghim Ni sửa sang lại cổ áo của hắn, lớn tiếng nói: “Phải sống mà trở về!”
Aghim Ni dùng sức gật đầu một cái, mang theo một đội binh lính khiêng ống phóng hoả tiễn hướng dưới phía dưới chân núi chạy đi. Thân ảnh bọn họ nhanh chóng biến mất trong màn khó bụi do đợt pháo kích.
Bach sư trưởng cầm ống nhòm quan sát được các binh lính ở phòng tuyến thứ 2 vẫn ngoan cương chống cự những đợt tấn công mãnh liệt của người Iran. Hắn rốt cục cũng hạ lệnh: “Pháo binh lập tức dời đến phía tây sườn núi chuẩn bị trận địa chuẩn bị khai hỏa trợ yểm trợ binh tác chiến!”
Mặc dù Bach sư trưởng biết chỉ với mười mấy khẩu pháo cối cũng khó làm lên chuyện. Nhưng hắn đã quyết định được ăn cả ngã về không. Bởi thật sự nếu không khai hỏa, trận địa rất có thể thất thủ, số phận sư đoàn bộ binh số 9 cũng kết thúc.
Lúc này hắn thấy tham mưu của Ohm kac phó sư trưởng là Kam Nih Thượng úy sắc mặt kinh hoảng chạy tới, thở không ra hơi hướng hắn báo cáo:“Báo -- báo cáo Thủ trưởng! Ohm kac phó sư trưởng bị thương rồi--”
“Cái gì --” Bach sư trưởng giữ vững Kam Nih lớn tiếng quát:“Thương thế của hắn ra sao ? Bây giờ ai chỉ huy bộ đội?”
“Ohm kac phó sư trưởng -- hắn – bị thương khá nặng! Bộ chỉ huy bị trúng pháo kích của người Ba Tư, mọi người ở bên trong cơ hồ tử trận hết, phó sư trưởng cũng bị mảnh pháo găm vào bụng --” Kam Nih ánh mắt kinh hoàng nói tiếp:
“Hiện tại -- bây giờ do Phap Hach thiếu tá tạm thời chỉ huy bộ đội!”
“Đáng chết --” Bach sư trưởng oán hận mắng một câu, buông lỏng ra Kam nih Thượng úy. Hắn cúi đầu nhìn chiến trường, chỉ thấy thân ảnh Aghim Ni một lần nữa xuất hiện cùng mấy binh lính còn sót tại trận địa hướng địch nhân bắn trả. Hắn quay đầu nhìn Kam nih mặt đang tái mét vẫn còn ở bên cạnh, không khỏi rống giận một tiếng: “Thượng úy, tại sao còn không trở về cương vị của mình chiến đấu? Chẳng lẽ muốn làm con đà điểu nhát gan trong sa mạc sao?”
Kam Nih cả người run run một chút sợ hãi nhìn Bach sư trưởng một cái, xoay người hướng trận địa chạy đi.
Aghim Ni ôm trong lòng khẩu rpg7 nằm co người trong chiến hào. Bên tai truyền đến những tiến ù ù chấn động, mặt đất như đang rung động theo. Hắn vội vàng ngước đầu chỉ thấy một mảnh tối đen, gầm một chiếc xe tăng đang bò qua chiến hào. Mấy giây sau chiếc xe tăng chậm chạp lăn các bánh sắt lớn lên dải xích vẫn còn vương máu thịt binh lính Iraq.
Lửa giận như rực cháy trong lồng ngực Aghim Ni. Nhưng hắn cũng không lỗ mãng chờ thêm một chiếc xe tăng nữa vượt lên mà bộ binh Iran ở phía sau còn chưa tới kịp xông lên. Hắn lập tức vác lên vai khẩu hoả tiễn chống tăng rpg7 ngắm vào phần sau tháp pháo của chiếc Chieftai mk3 đi trước.
Y biết tuy trên tháp pháo giáp trước dày tới gần 150mm nhưng giáp sau chỉ có 45mm mà thôi. Aghim Ni hít hột hơi dài ổn định thân thể, tập trung nín thở bóp cò. “Phụt…” Đạn hoả tiễn lao đi với một cái đuôi khói trắng lao vào phía sau tháp pháo xe tăng. “Ầm ----” một tiếng nổ cực lớn vang lên.
Đầu đạn pg7vl trực tiếp đục thủng một lỗ tròn phần sau tháp pháo kích nổ đạn pháo trong xe. Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa tháp pháo lập tức bị thổi bay như một món đồ chơi bay xa tám mét rồi nặng nề đập lên mặt đất.
“Chiếc xe tiếp theo nào----” Aghim Ni nhanh chóng mở ba lô chứa đạn hoả tiễn, thuần thục đem liều phóng gắn vào đầu đạn cẩn thận cho quả đạn vào nòng súng. Xong xuôi hắn vác súng lên vai tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Đang ngắm chuẩn vị khai hoả thì đột nhiên tiếng súng m16 vang lên, tiếng đạn rít qua tai y, bộ binh Iran đã tới.