″Đây là chút tâm ý tao đem đến từ Mỹ để dành cho mày, có muốn thử một chút không ?!” Lâm Thi An đẩy một cỗ máy khổng lồ đến bên cạnh Trác Minh Liệt, sau đó đội lên dàu anh một chiếc mũ được gắn đầy dây điện.
“Chỉ cần tao nhấn xuống, nguồn điện sẽ lập tức truyền làm cho mày sống không bằng chết!” Lâm Thi An cười gằn.
“Cứ nhấn đi! Lâm Thi An nếu như anh cảm thấy làm như vậy có thể ép tôi mở miệng!”
Lâm Thi An lãnh khốc nhấn chốt mở nguồn điện, trong nháy mắt cả đất trời đều chỉ còn một màu đen, dòng điện xông vao ăn mòn khắp tế bao trong cơ thể Trác Minh Liệt làm tứ chi của anh đều rã rời, miệng, tại mũi đều tỏa khói.
“Này, anh muốn giết người sao? Anh điên rồi !” Tuấn Huyên bị dọa sợ đến mức trắng bệch cả mặt cậu dùng lý trí lớn nhất để lớn tiếng kêu “Chị Tiểu Thi có người giết bạn trai chị !”
Nhưng không ai quan tâm đến cậu, Lâm Thi An hài lòng nhìn phản ứng của Trác Minh Liệt, sau khoảng một phút sau hắn ngừng lại.
Trác Minh Liệt chỉ cảm thấy tam hồn lục phách đã bay mất hơn nửa.
“Trác tổng tài cảm giác như thế nào?”
Trác Minh Liệt hít sâu một hơi “Không tệ!” Anh bình tĩnh tự nhiên.
“Nhà họ Trác các người của quả nhiên đều là tảng đá ngâm trứng vừa thối vừa cứng!” Lâm Thi An vứt vật trong tay đi “Tao cũng không muốn ép buộc mày ngay bây giờ, cho may một khoảng thời gian để nghĩ, nghĩ kĩ thì hay đến gặp tao!”
Lâm Thi An nhàn nhã đi ra ngoài, những năm sống ở trong thế giới bóng tối đã làm phai mờ thiện lương của hắn, hắn càng ngày càng trở lên tàn nhẫn vô tình. . Sau 5 phút chịu tra tấn Trác Minh Liệt mới bắt đầu bị xuất hiện các ảo giác, tai cũng ù đi, thì ra đây mới là tác hại thật sự của máy kia, nó làm đầu óc người ta trở lên quay cuồng, mơ hồ.
Tiếng Violin du dương vâng vong khắp cả hội trường lớn .
Anh đang buồn ngủ thì chợt nghe thấy người dẫn chương trình nói: “Xin mời học sinh ưu tú của học viện âm nhạc Lâm Thi Ngữ lên trình bay bản nhạc Yêu cuối mùa thu!”
Vì nghe thấy cái tên Lâm Thi Ngữ này mà anh mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nghe nói cô gái Lâm Thi Ngữ này chính là đại tiểu thư Nhà họ Lâm. Ở giữa sân khấu, dưới ánh nắng ban mai, cô gái nhỏ mang mắt kính đen bình tĩnh ôm cây đàn violin tự tin kéo, cả hội trường như hòa cũng với tiếng nhạc du dương!
” Thi Ngữ!” Hiện thực và cảnh trong mơ dung hợp lại với nhau, tất cả đều biến mất trong nháy mắt khi anh bật dậy.
“Trác tiên sinh! Ngài khỏe chứ!” Tuấn Huyên nhỏ giọng gọi. . . Thì ra vừa rồi là anh nằm mơ. Nhưng giấc mơ ngắn ngủi đó đã làm cho anh nhớ lại một kí ức đã từng bị lãng quên thì ra trước lúc cưới anh đã từng gặp Thi Ngữ!
“Tôi không sao” Cả người Trác Minh Liệt như bị hàng ngàn cây kim châm vào. Khung cảnh trước mắt từ mơ hồ trở lên rõ rang hơn, Mộc Mộc đang với tay ra câu cứu anh, nó bị chạy rất nhiều máu.” Ba, bam au đến cứu con! Con đau quá! Mộc Mộc đau quá!”
“Mộc Mộc! Chờ ba, ba lập tức tới ngay!” Vừa tỉnh lại, Trác Minh Liệt lập tức bị chìm sâu trong ảo giác.
Cũng may Tuấn Huyên luôn ở bên cạnh gọi anh dậy.
“Trác Minh Liệt!” Lần này Lâm Thi Ngữ xuất hiện “Anh làm sao vậy?” Cô dịu dàng vuốt khuôn mặt của anh.
“Anh,… Thi Ngữ anh rất đau!” Đối mặt với Thi Ngữ anh không cần ngụy trang nữa, có thể nói ra cảm nhận chân thật nhất từ đáy lòng.
“Vậy thì hãy nói cho bọn họ biết tất cả, rồi sau đó chúng ta sẽ cao chạy xa bay không quan tâm đến chuyện gì nữa!” Cô dịu dàng tựa sát vào người anh , tất cả tự như chân thật. Anh buồn ngủ thì thào nói: ” Được ”
“Là ảo ảnh! Trác tiên sinh!” Tuấn Huyên không để ý đến người xung quanh lớn tiếng gọi, Trác Minh Liệt chợt thức tỉnh thì thấy Lâm Thi An đã chuẩn bị giấy bút từ bao giờ.
“Ha ha Trác tiên sinh không ngờ mày lại có thể là loại người đa tình!” Lâm Thi An cười nhạo anh “Nếu biết có hôm nay sao lúc trước còn như thế! Bây giờ hối hận cũng đã muộn! Thi Ngữ đã không còn khả năng hạnh phúc sống cùng mày!”
Trác Minh Liệt tái nhợt, vô lực cười cười giữ yên lặng.
Thi An cầm lại giấy trắng “Tốt tôi xem anh có thể chống bao lâu cái tôi có chính là thời gian có thể đợi!” Lần này hắn đem Tuấn Huyên cũng mang đi cả căn phòng chỉ còn sót Trác Minh Liệtmột người.
Viết đạn trên đùi bắn xuyên cả vao xương vẫn đang chảy máu, nếu không chữa trị sau này nhất định sẽ để lại dị chứng. Nhưng bây giờ anh đâu có quan tâm đến nhiều như vậy!
Bất tri bất giác trời đã tối đen không tì được Mộc Mộc cũng không biết tổng tài đã đi đây trợ lý vô cùng hoảng sợ anh ta chỉ có thể gọi điện thoại thông báo cho đổng sự trưởng.
“Đổng sự trưởng không tìm thấy tổng tài đâu!”
“Một người lớn như vậy làm sao có thể mất tích, hay là do công việc bận rộn có lẽ nó đã đến công ty rồi !” Ông Trác xem thường.
“Không phải vậy đổng sự trưởng!” Trợ lý lắp ba lắp bắp nói: ” Hôm nay Mộc Mộc bị mất tích tổng tài ra ngoài tìm cậu ấy! Nhưng đến tận bây giờ không chỉ không thấy Mộc Mộc mà ngay cả tin tức của tổng tài cũng không thấy đâu !”
“Cái gì, đứa bé kia!” Ông Trác tức giận ” Nếu gặp chuyện không may cũng là do nó tự tìm!”
Nói như vậy nhưng sau khi cúp điện thoại Ông Trác vẫn lệnh cho thủ hạ đi khắp nơi để tìm Trác Minh Liệt.
Lâm Thi Ngữ vẫn đứng ở cửa phòng của mình, sau khi gọi khan cả giọng mà không ai đến mở cửa cho cô, một ngày không ăn không uống cô cảm thấy mình như đang ngồi tù, ký ức không trọn vẹn cũng từ từ khôi phụ, Trác Minh Liệt, hình bóng này ngày càng rõ ràng thù hận và tình yêu đan xen, cô nhớ anh vô cùng nhưng lại không hề biết anh đang ở ngay bên cạnh mình.
“Anh, em muốn đi vệ sinh!” Lâm Thi Ngữ vô lực gõ cửa.
Trong tuyệt vọng , tiếng gọi lần cuối cùng này nhưng lại có người đến mở cửa cho cô “Đại tiểu thư!” Âm thanh này cô không thể quen thuộc hơn đó chính là người giúp việc của nhà họ Lâm chị Cúc.
“Chị Cúc trong nhà đã xảy ra chuyện gì, anh tôi đâu?” Lâm Thi Ngữ nắm chặt vai chị Cúc khẩn trương hỏi.
“Đại tiểu thư, Đại Thiếu Gia vừa mới đi ra ngoài! Hôm nay bọn họ bắt được một người đàn ông! Hình như là cái gì tổng tài tôi cũng không biết nhưng anh ta bị đánh rất thảm!” Chị Cúc nói tất cả những gì mình biết cho Lâm Thi Ngữ “Cho nên một ngày này đại thiếu gia không cho cô ra ngoài cũng là vì vậy!”