Mục lục
[Dịch]Võ Đạo Tinh Hồn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mộc Vũ nhìn đám người Kỵ Sĩ Minh rời đi, lập tức nói:

- Tần Vấn Thiên, dù học viện xem trọng ngươi, nhưng ngươi cũng phải biết thực lực bản thân còn yếu, lần sau ngươi còn xung đột với Kỵ Sĩ Minh thì học viện không thể tiếp tục nhúng tay vào mà che chở cho ngươi được nữa đâu.

- Ta hiểu rồi.

Tần Vấn Thiên gật đầu, hướng mắt về mấy bóng lưng đã bước đi xa, khóe miệng nhếch lên cười lộ ra vẻ sắc bén dữ dội.

Thực lực của hắn bây giờ quả thực rất yếu, nhưng mà trừ phi khiến hắn vĩnh viễn không thể trở mình, bằng không hắn sẽ giẫm chết từng tên một tựa như khi đối phó với Mộ Dung Phong vậy.

Dù sao thì bình nứt không sợ mẻ, nếu bất luận thế nào mấy tên này đều muốn đối phó với hắn thì hắn sẽ không ngán gì hết

Hiện tại việc duy nhất hắn cần làm là trở nên mạnh mẽ.

Khi bản thân cường đại rồi thì mới không bị kẻ khác khinh khi nữa.

Mạnh mẽ rồi thì chẳng cần sợ bóng sợ gió gì nữa.

- Mộc Vũ sư tỷ.

Vào lúc này, Phàm Nhạc bước tới trước mặt Tô Mộc Vũ, lộ ra nụ cười xán lạn như ánh sáng vầng dương.

- Sao vậy?

Tô Mộc Vũ cười nói.

- Lần trước được dự thính một buổi giảng của sư tỷ nên có cảm ngộ vô cùng sâu sắc. Thực lực của ta thấp quá, trong lúc tu hành cũng có khá nhiều thắc mắc, sau này ta có thể đến tìm Vũ sư tỷ để hỏi mấy chuyện đó được không?

Thấy Phàm Nhạc ra vẻ nghiêm túc như thế làm cho Tần Vân Thiên đứng bên cạnh hắn cũng há hốc mồm.

- Được chứ, nếu có gì không hiểu thì cứ đến hỏi ta.

Tô Mộc Vũ địu dàng cười nói, cô đều xem Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc như đệ đệ của mình, cô nào nghĩ đến tâm tư bỉ ổi của mập mạp này.

- Đa tạ sư tỷ.

Mập mạp nghe vậy thì như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn giữa nụ cưởi rạng ngời trên mặt.

- Hai ngươi tự bảo vệ bản thân cho tốt, ta đi trước đây.

Tô Mộc Vũ mỉm cười nhìn hai người, sau đó lập tức bước ra ngoài, Tần Vấn Thiên nhìn qua thì thấy mập mạp kia vẫn dán mắt vào bóng lưng của Tô Mộc Vũ, bèn cốc cho hắn một cú:

- Mập mạp chết bấm này, nhìn đủ chưa.

- Chưa đủ.

Mập mạp nhếch miệng cười, lại lộ ra nụ cười thô bỉ kia, lúc nhìn Tần Vấn Thiên thì còn chớp chớp mắt:

- Mộc Vũ sư tỷ quả thực là nữ thần dạng ngự tỷ mà, vừa dịu dàng lại tốt bụng, ta thích.

- Người ta xem ngươi là một đứa nhóc thôi.

Tần Vấn Thiên nhìn hắn một cái đầy khinh bỉ rồi lập tức cất bước rời đi.

- Thế ngươi thì lớn chắc?

Phàm Nhạc trợn mắt, nghĩ đến chuyện Tô Mộc Vũ đã đồng ý thì lập tức cười gian, nghêu ngao hát hò đi về chỗ ở.

Tần Vấn Thiên quay lại chỗ ở thì cầm quyển Cửu Thiên Côn Bằng quyết kia tu luyện, từ quyển Luân Mạch này thì Tần Vấn Thiên có thể nhìn ra bộ thần thông này tuyệt đối còn khủng bố hơn Thiên Thủ ấn nhiều, chỉ riêng quyển Luân Mạch thôi mà đã đáng sợ như thế rồi, quyển Nguyên Phủ nằm trên tầng sáu kia tuyệt đối là thần thông đỉnh tiêm nhất của Địa cấp, độ khó cũng không biết sẽ cao đến mức nào nữa.

Đương nhiên, bây giờ Tần Vấn Thiên căn bản không cần bận tâm đến quyển Nguyên Phủ làm gì, hắn chỉ cần nghiêm túc tu hành cho tốt quyển Luân Mạch này là được.

Quyển lmm của Cửu Thiên Côn Bằng quyết chia ra làm bốn cấp bậc là nhập môn, tinh diệu, hoàn mỹ và thần động.

Nhập môn thì dễ, không cần điều kiện bên ngoài, chỉ cần khổ luyện Cửu Thiên Côn Bằng quyết quyển lmm là có thể bước vào rồi.

Tinh diệu cấp ngoại trừ lĩnh ngộ ra thì còn phải nuốt yêu thú dạng phi cầm chi linh, dùng thủ đoạn trong Cửu Thiên Côn Bằng quyết luyện hóa toàn bộ yêu chi linh đó.

Hoàn mỹ cấp và thần động thì càng phải hấp thu yêu thú chi linh loại phi cầm nhiều hơn nữa, nhất là thần động cấp, bước vào đẳng cấp này thì đã có thể thành công ngưng kết Côn Bằng ấn ký rồi, nhảy lên một cái cũng có thể bay hơn mười trượng tựa như đại bàng giương cánh, có thể thuận thế ngự không.

Thời gian kế tiếp Tần Vấn Thiên đắm mình trong việc tu hành Cửu Thiên Côn Bằng quyết, tu hành Cửu Thiên Côn Bằng quyết này còn khó hơn Hàng Long quyền nhiều.

Ngoài ra hắn cũng không quên việc tu hành bình thường, đối với hắn mà nói thì đề thăng cảnh giới là chuyện vô cùng quan trọng.

Đương nhiên, thỉnh thoảng Tần Vấn Thiên cũng sẽ đi nghe một số trưởng lão của học viên giảng bài.

Trong lúc bất tri bất giác, cổ thụ trong Thiên Mộng lâm đã không còn xanh tươi như trước đó, mặt trời phát ra ánh nắng mùa hè chói chang, gió xuân mát mẻ đã đi rồi, cái nóng mùa hè rốt cuộc cũng phủ xuống học viện Đế Tinh.

Tân sinh đã quen dần với cuộc sống học viên. Bọn họ phấn chấn bồng bột, ôm niềm khao khát vô bờ và ảo tưởng bất tận với tương lai phía trước. Không ít người trong số họ bắt đầu lập đội đi vào Hắc Ám Sâm Lâm để tham gia cuộc tôi luyện tử vong chân chính. Cuộc thí luyện trong Ảo Mộng Chi Thành đã làm cho họ từ từ quen dần với tử vong. Cái chết đối với họ tựa hồ đã không còn đáng sợ như trước nữa.

Thế nhưng, khi bọn họ thực sự bước vào Hắc Ám Sâm Lâm, khi tận mắt thấy đồng bạn bỏ mình hoặc tự mình tìm được đường sống trong chỗ chết, thì mới phát hiện ra lòng mình không kiên cường sắt đá như bản thân vẫn tưởng. Đó là tử vong chân chính, mà không phải là cái chết giả như trong giấc mộng ở Ảo Mộng Chi Thành.

Tuy là học viên của học viện Đế Tinh, thế nhưng trên đại lục mạnh được yếu thua này, bọn họ phải đối mặt với tử vong khi ra ngoài rèn luyện là một chuyện rất đỗi bình thường.

Song cũng chính loại rèn luyện này đã không ngừng tôi luyện tâm tính họ.

Tần Vấn Thiên dựa lưng vào thân cổ thụ trước kí túc xá, dõi ánh mắt lười biếng nhìn về phía xa.

Đến hoàng thành đã hơn bốn tháng nhưng Tần Vấn Thiên không hề có một chút tin tức gì của Tần Xuyên. Tần Vấn Thiên không hề thể hiện ra ngoài, lo lắng trong lòng chỉ có hắn tự mình biết lấy.

Hắn thậm chí còn không muốn nghe ngóng xem quân đoàn mà Tần Hà dẫn dắt đã ra sao rồi, vì sợ kết cục là điều mình không sao chịu được.

Tần Vấn Thiên ở Tần phủ mười năm đằng đẵng, nơi đó chính là nhà của hắn. Thế nhưng từ khi Diệp gia dẫn thiết kị bước chân vào thành Thiên Ung thì Tần phủ đã tan đàn xẻ nghé, Tần Hạo và Tần Xuyên không biết bị giam cầm nơi đâu, Tần Hà cùng Tần Dã vẫn đang tắm máu chiến đấu, đám Tần Dao, Tần Chí phải tu hành tha phương, không dám trở về nhà.

Chỉ có một mình hắn ỷ vào thiên phú cực cao nên có được cuộc sống an ổn trong học viện Đế Tinh, nhưng hắn biết rõ cuộc sống ấy cũng đầy rẫy nguy cơ.

- Diệp gia.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên, ánh mặt trời xuyên qua tán lá cổ thụ đậu xuống khuôn mặt hắn, thế nhưng trong đôi mắt lấp lánh của hắn lại ánh lên tia nhìn rét lạnh như một lưỡi đao.

Diệp gia và Âu Thần không bỏ qua cho hắn, hắn cũng sẽ không để yên cho Diệp gia và Âu Thần.

- Không biết nhóm Tần Dao tỷ ở nước Tuyết Vân thế nào rồi, hi vọng rằng họ cũng nhanh chóng trở nên cường đại.

Tần Vấn Thiên dường như thấy lại khuôn mặt xinh đẹp mà ôn hòa ấy.

- Tần Vấn Thiên.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Vấn Thiên. Hắn quay sang nhìn thì thấy một thiếu niên xấp xỉ tuổi mình đang đi đến. Ấy là Triệu Nghị, một tân sinh ở cách hắn không xa.

- Triệu Nghị, có chuyện gì thế?

Tần Vấn Thiên cười nhìn đối phương.

- Gần đây rất nhiều người đến Hắc Ám Sâm Lâm thí luyện, trong đám tân sinh thì thực lực của ngươi là mạnh nhất, chẳng lẽ ngươi không có suy nghĩ gì sao?

Triệu Nghị đến gần hỏi Tần Vấn Thiên. Tuy Tần Vấn Thiên có thiên phú rất cao nhưng tính tình lại dễ gần, quan hệ giữa hắn với mọi người đều rất tốt.

- Hắc Ám Sâm Lâm à?

Trên mặt Tần Vấn Thiên lóe lên nét cười. Hắn đứng thẳng dậy giãn gân giãn cốt một chút rồi cười bảo:

- Ta cũng chuẩn bị đi một chuyến.

Hắn đã nhập môn chương Luân Mạch của Cửu Thiên Côn Bằng quyết, nhưng muốn tiến vào cấp bậc tinh diệu thì phải săn thêm yêu thú phi cầm.

- Ta cũng muốn đi rèn luyện, chúng ta đi cùng nhau được không?

Nghe thấy Tần Vấn Thiên cũng muốn đi, Triệu Nghị không khỏi vui vẻ trong lòng. Mấy hôm trước thực lực của hắn đột phá đến Luân Mạch cảnh tầng hai, thế nhưng cũng chỉ là vừa mới bước chân vào Luân Mạch cảnh tầng hai mà thôi. Tuy thực lực ấy đã là nổi bật trong đám tân sinh, thế nhưng vẫn còn kém Tần Vấn Thiên một chút, nếu hắn có thể kết bạn cùng đi với Tần Vấn Thiên thì sẽ an toàn hơn.

- Được, nhưng ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Bao giờ ta xuất phát thì sẽ gọi ngươi ngay.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười, đương nhiên Triệu Nghị cũng vui vẻ đồng ý.

Đêm hôm ấy, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc đánh thức Triệu Nghị, rồi đem theo một con chó tuyết cùng rời khỏi học viện Đế Tinh. Việc này làm cho Triệu Nghị rất buồn bực, thế nhưng hắn cũng đoán được chắc là Tần Vấn Thiên sợ người của Kị Sĩ minh theo dõi mình.

Khi nhóm Tần Vấn Thiên đến Hắc Ám Sâm Lâm thì đã là ngày hôm sau. Bên ngoài Hắc Ám Sâm Lâm vẫn rất đông người. Hắc Ám Sâm Lâm là nơi thích hợp nhất cho học viên của các học viện nổi tiếng và con em của các gia tộc rèn luyện. Đương nhiên, nó cũng là thiên đường và địa ngục của các nhà mạo hiểm.

- Bên ngoài toàn là các yêu thú cấp thấp thôi, chúng ta vào sâu một chút.

Tần Vấn Thiên lên tiếng. Hắn tu luyện Cửu Thiên Côn Bằng quyết, cho nên yêu thú dưới cấp bốn cơ hồ không có tác dụng gì với hắn, mà muốn săn bắt yêu thú cấp bốn trở lên, nhất là phi cầm thì lại khá phiền. Bởi thế tu luyện Cửu Thiên Côn Bằng quyết là một chuyện rất khó khăn.

Ba người một chó chạy nhanh trong Hắc Ám Sâm Lâm, ai nấy dường như hưng phấn khác thường.

- Dừng lại.

Gã mập Phàm Nhạc đột nhiên hô lên một tiếng, ba người lập tức dừng lại rồi đứng im không nhúc nhích. Vì yếu tố tinh hồn nên ý thức của Phàm Nhạc là sâu sắc nhất.

- May mắn ghê, là một con yêu thú phi cầm cấp bốn. Thế nhưng xui một nỗi, con yêu thú cấp bốn này là một con Tử Lôi Điêu, yêu thú tinh thần. Hơn nữa nó cũng đang theo dõi chúng ta đấy.

Mập mạp nói với vẻ mặt đau khổ làm cho thần sắc của Triệu Nghị đờ ra.

Yêu thú tinh thần tương đương với tu sĩ Võ Mệnh trong loài người, hơn nữa còn là dạng tu sĩ Võ Mệnh thuần túy nhất. Bọn chúng hấp thu sức mạnh từ những vì sao trên bầu trời để lớn lên, nhưng không cần ngưng tụ Tinh Hồn, mà có thể hấp thu thẳng lượng sức mạnh vì sao chúng cần.

Đây chính là thiên phú mạnh mẽ của yêu thú tinh thần. Tất cả các yêu thú tinh thần đều có thể lớn lên, mà bọn chúng càng lớn thì lực cảm ứng sẽ càng cao, hấp thu được càng nhiều tinh thần chi lực từ những ngôi sao trên bầu trời.

Ví dụ như con Tử Lôi Điêu này, lúc còn nhỏ đã hấp thu từng chút sức mạnh vì sao qua việc tắm mình trong ánh sao trời, khi lớn dần lên, nó có thể cảm ứng được ngôi sao Võ Mệnh ở tương đối gần mà ẩn chứa sức mạnh lôi điện, từ đó hấp thu sức mạnh từ ngôi sao ấy. Nếu trưởng thành hơn chút nữa, nó có thể cảm ứng được ngôi sao có sức mạnh lôi điện cao hơn, rồi vượt lên đến tầng trời thứ hai, thứ ba để hấp thu tinh thần chi lực từ ngôi sao lôi điện.

Đây chính là điểm đáng sợ của yêu thú tinh thần. Yêu thú tinh thần càng biến thái thì thiên phú này lại càng mạnh mẽ.

Cho nên mới nói yêu thú tinh thần tương đương với tu sĩ Võ Mệnh thuần túy nhất. Thế mà bây giờ họ gặp phải một con Tử Lôi Điêu cấp bốn, đương nhiên là Triệu Nghị phải buồn bực rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK