Mục lục
[Dịch] Đông Cung Chi Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Cát Mạc đưa người về Cát Mạc Vương Đình, an trí vị tù binh có thân phận đặc thù và mẫn cảm này dưới một cung điện một tầng kiến trúc mái vòm.

Tường trắng, cửa sổ dát vàng, trong khung cảnh tráng lệ khác biệt này, vật trang trí trong phòng rất ít, khiến cho người ta có một cảm giác rộng rãi trống trải đặc biệt.

Ba ngày sau, Cát Mạc Vương đến thăm nàng. Hắn thay đổi một thân phục sức, áo bào rộng màu trắng, thắt một chiếc đại lưng khảm bảo thạch đơn giản, ân cần hỏi thăm nàng ăn ngủ nghỉ có quen không, đợi nàng gật đầu cảm tạ đối phương có sắp xếp cả đồ ăn Đại Chu thì hắn lại khuyên nàng đừng nghĩ ngợi gì cả, ở Cát Mạc Vương Đình này không ai có thể động tới nàng.

Thượng Quan Mẫn Hoa cười rất ngượng ngùng, cũng tràn ngập ý cảm kích. Cát Mạc Vương thấy nàng để ý như vậy, lại ân cần dặn dò thêm vài câu nữa rồi rời đi. Chỉ chốc lát sau, thị nữ đưa sách vở, đàn ngọc, bàn cờ đến cho nàng giết thời gian.

Hai ngày nữa trôi qua, khi Cát Mạc Vương đến thăm nàng, thấy nàng đứng bên cửa sổ nhìn về phía bầu trời xa xa, trên mặt lộ vẻ đau đớn thương tiếc, ôm nàng đặt lên thảm dệt từ lông dê, vươn tay như muốn xóa đi vẻ cô tịch và khát vọng trong mắt nàng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đề phòng của nàng thì lại thu tay lại.

Hắn lùi nhanh ra sau, bảo trì khoảng cách an toàn, khẽ nói: "Ở đây nàng được tự do, không ai hạn chế tự do của nàng. Cho nên, xin nàng đừng lộ ra thần thái như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, được không?"

Nàng yên tĩnh gật đầu, đợi Cát Mạc Vương rời đi, nàng rất hợp tác mà đi tới đi lui trong cung, giẫm lên thềm đá bóng loáng và cứng rắn, tò mò đánh giá phong cảnh kì lạ bốn phía, lại cẩn thận tránh đi những ánh mắt không thân thiện kia.

Có đôi khi, Cát Mạc Vương rảnh rỗi sẽ đến cùng nàng tản bộ, có đôi hắn cũng sẽ đưa nàng đi cưỡi ngựa, xem người đấu vật. Đa số thời điểm, Cát Mạc Vương rất hữu hảo và an toàn.

Lúc đêm xuống, Thượng Quan Mẫn Hoa không nói, dùng ánh mắt cảnh giác và thận trọng bức lui sự thân cận gần gũi của Cát Mạc Vương. Vài ngày sau, hắn mất kiên nhẫn, không để ý nàng có nguyện ý hay không mà ôm lấy nàng, vây lấy nàng trong một tấc vuông trên thềm đá, khàn giọng như đã chịu đủ tra tấn rồi, hắn hỏi: "Vì sao nàng không nói gì, vì sao lại nhìn ta bằng ánh mắt này, vì sao chúng ta không thể ở bên nhau?"

Thượng Quan Mẫn Hoa tỏ vẻ cay đắng, quay đầu, trả lời một cách khó khăn: "Sao ngài phải nói ra những lời ấy? Ngài bất phàm như vậy, chắc chắn tất cả mọi nữ tử trên đời đều khuynh đảo vì ngài."

"Nhưng ta chính cần một mình nàng!" Cát Mạc Vương gầm lên, dùng lời nói của hắn, dùng sức lực của hắn để chứng minh hắn thâm tình không thay đổi!

Thượng Quan Mẫn Hoa để mắ hắn hôn khắp mặt nàng, chỉ lẳng lặng mà rơi lệ, Cát Mạc Vương cứng đờ bất động, hỏi nàng vì sao, hỏi nàng vì sao không chịu mở lòng với hắn. Thượng Quan Mẫn Hoa không nói, đợi đến khi hắn bị bức đến nóng nảy, mới dùng một loại giọng điệu thống khổ mà tan nát nói ra một câu: "Ngài tới quá muộn."

Thì ra là thế, trong lòng của nàng từ lâu đã có một người khác. Cát Mạc Vương mang vẻ khiếp sợ, lẩm bẩm nói: "Cho nên, nàng muốn thủ tiết vì hắn."

Thượng Quan Mẫn Hoa cực kì gian nan mà gật đầu một cái, nhìn đối phương thất thần chán nản mà đứng lên, thất tha thất thểu đi ra khỏi nơi thương tâm này. Ngay ngày hôm sau, tựa hồ toàn bộ Cát Mạc Vương Đình đều biết, vị Vương anh minh thần võ của bọn họ bị cự tuyệt rồi. Dọc theo con đường Thượng Quan Mẫn Hoa đi, số cái nhìn lườm nguýt mà nàng nhận được một ngày còn nhiều hơn cơm trắng nàng ăn.

Nàng rũ rũ ống tay áo, vùi đầu thật thấp, quay về cung điện, đi qua cột trụ của đình viện, nàng nhìn thấy cuối còn đường nhỏ có một tiểu viện trồng đầy hoa, xuất hiện cực kì đột ngột bởi vì kiến trúc đó là kiến trúc gỗ thông thường ở Đại Chu. Đẩy ra cổng vào, nàng ngừng lại.

Cái tiểu viện nhỏ ngập tràn hoa này, cho dù nàng có nhắm mắt lại cũng có thể nói ra bố cục của nó.

Đó là tiểu viện nàng đã từng ở trong phủ Thượng thư, ở giữa là phòng ngủ của nàng, bên trái là thư phòng, bên phải là phòng của thiếp thân thị nữ cùng phòng bếp nhỏ.

Nàng nghĩ nghĩ, đẩy cửa thư phòng bước vào. Trên bàn sách bên cửa sổ, nàng tìm được giấy Tuyên Thành nàng tập viết ngày xưa, chữ viết còn nguệch ngoạc, nàng tiện tay để sang một bên, trên chân bàn học nàng tìm thấy vết khắc. Đây là dấu vết năm xưa khi nàng đóng giả trẻ con đến chán rồi, mới lấy ngọc bội hay gì đó mà khắc lung tung lên đó để trút giận.

Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, bình phong mặc thủy, lò sưởi tay dùng vào mùa đông, khung thêu mới vẽ được một nửa, quạt tròn còn thoảng hương, mọi thứ đều là những vật cũ ngày xưa đã bị kí ức phủ bụi mờ.

Nàng than nhẹ, nhất thời không biết cảm giác trong lòng mình lúc này mang tư vị gì.

Trên chiếc bàn dài bên góc tường, có một chiếc hộp đựng đàn nằm ở đó, bên trong là danh cầm lang gia bằng gỗ ngô đồng. Năm xưa khi nàng xuất sư, Tần Quan Nguyệt tự tay làm hộp đàn tặng cho nàng.

Trong những năm tháng xưa cũ ấy, trong tay nàng luôn ôm một chiếc đàn, nhấc làn váy rất dài, đi qua hành lang uốn khúc, lấy danh nghĩa học đàn mà chiếm lấy nam tử tuấn tú đạm mạc kia, trước Minh Tuyết Hồ lấp lánh vuốt ve dây đàn, cười với phu tử, che dấu trái tim bối rối của mình.

Có lẽ lúc ấy tình ý vẫn tồn tại đấy, nhưng hôm nay đã chỉ là một thứ gì đó tan biến vào trong gió.Nàng dời mắt, nhìn thấy ống cắm thi họa trong góc tường, bên trong có mấy cuộn tranh, nàng tiện tay cầm lên, trải một nửa bức ra, lộ ra một hồng y nữ tử tóc đen điểm hoa mai vàng, mắt ngọc mày ngài, vui vẻ nhu hòa, chỉ là nơi đáy mắt lộ ra ưu thương nhàn nhạt.

Nàng trấn định mà tiếp tục kéo xuống, váy múa màu đỏ phất phơ trong gió, dáng người phiêu phiêu, kĩ thuật điêu luyện, như nước chảy mây trôi, đưa khí chất và dung tư dung nhập vào trong thủy mặc, họa phong phiêu dật, ưu mỹ, kĩ thuật múa linh động, thần thái phiêu nhiên.

Bên trái còn đề thơ: "Phiêu nhiên chuyển toàn hồi tuyết khinh - Yên nhiên túng tống du long kinh."

Hai câu thơ này là do văn nhân Đại Đô làm để ca ngợi phong thái của thất thiếu hoàng tử phi trong hội Khúc Thủy Lưu Thương ở Cửu Khúc Viện năm xưa, một khúc vũ khuynh thiên hạ, miêu tả kỹ thuật và phong thái tuyệt thế của nàng.

Dưới có ba "giám chương". Thứ nhất là: Tề Xuyên Ngọc Sơn.

Lại nhìn người trong bức họa, người họa đặc biệt bỏ tâm tư công sức vào việc họa lại gương mặt và đôi mắt nàng. Lông mày khẽ nhíu, sóng mắt lưu chuyển, tinh tế tỉ mỉ mà ôm lấy vẻ nhu nhược bất lực trên gương mặt tái nhợt của nàng, kết hợp một cách xảo diệu vẻ xinh đẹp và sầu bi của nàng lại với nhau.

Nàng âm thầm cười lạnh, tiện tay buông cuộn tranh xuống, mặc nó rơi xuống đất.

Sau lưng nhanh chóng vút qua một bóng dáng trắng, đối phương tiếp được cuộn tranh, kéo ra nửa bức, than nhẹ: "Tình này đã đợi thành hồi ức, chẳng qua đương thời quá ngẩn ngơ."

Thượng Quan Mẫn Hoa đã thu lại tất cả vẻ trào phúng, nửa cúi thấp đầu, tản ra vẻ đau thương nồng đậm, lại không nói gì cả.

Cát Mạc Vương thở dài một tiếng, phiền muộn thật lâu, nói tình nghĩa thầy trò vốn là giai thoại, chẳng qua cuối cùng Tần Quan Nguyệt cuối cùng lại chọn kế hoạch đại thống giang sơn mà bỏ qua tư tình nhi nữ.

"Ngọc Sơn quốc sư cũng là có tình, không quên người cũ, lại vung kiếm dứt tình. Nếu như hắn suy nghĩ cẩn thận lại mình đã mất đi cái gì, liệu có hối hận chung thân không?" Hắn nhẹ nhàng hỏi, giống như cảm thấy không đáng vì nàng dành thâm tình cho sai người.

Thượng Quan Mẫn Hoa lấy hai tay che mắt, ống tay áo che mặt, trầm thấp nói: "Hắn cái gì cũng không nói, ta làm sao đoán được tâm tư của hắn? Hắn ném ta một mình ở lại trong cung, thân phận lại cách rất xa, mỗi một câu hắn nói với ta đều khách khí như vậy, giống hệt như bọn ta chưa từng quen biết bao giờ... Rõ ràng.. Rõ ràng, hắn nguyện ý đuổi đi những nữ tử muốn làm hại ta kia... Nhưng đến khi ta xuất cung, hắn lại thay đổi chủ ý.

Ta chưa từng nói với Khánh Đức Đế một câu gì, ta chưa từng nghĩ đến chuyện phá hỏng kế hoạch của hắn. Hắn... hắn bỏ ta ở quan ngoại nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng oán hắn, ta chỉ muốn nói cho hắn biết ta vẫn còn... nhưng từ nay về sau, Tiêu lang chỉ là người qua đường mà thôi..."

Cát Mạc Vương nói nàng không hiểu lòng của nam nhân. Hắn nói, nếu chỉ là để che giấu cảm tình giữa hai người, Tần Quan Nguyệt còn chưa tuyệt tình đến mức muốn giết người, chỉ trách tài hoa của nàng đã uy hiếp đến tự tôn nam tử của hắn.

"Tài hoa?"

Cát Mạc Vương chậm rãi nói từng từ một: "Hồng y đại pháo."

Thượng Quan Mẫn Hoa như oán mà không phải oán, không biết là tự trách mình hay là đang trách "tình nhân" không hiểu nàng, mang theo nồng đậm đau khỏ và tuyệt vọng, nàng nói: "Tất cả mọi thứ mà ta biết đều là hắn dạy ta, có cần ta trả hết lại cho hắn thì hắn mới bằng lòng tin tưởng không?"

Cát Mạc Vương không hề lay động, tiếp tục ép sát: "Thế nhưng, nàng tạo ra được hồng y đại pháo, mà hắn thì không."

"Nào phải ta tạo? Ai bảo các người đó là ta tạo?" Thượng Quan Mẫn Hoa oán giận thét lên như điên như cuồng: "Ta đơn giản chỉ nói một câu, Phích Lịch Đạn nếu có thể bay ra ngoài hơn ngàn mét mới nổ, thì Quảng Mục Lâu kia không phải bạc chất thành núi à? Đây cũng gọi là tài hoa sao, thế này mà ngài cũng gọi là tài hoa?"

Cát Mạc Vương không nói được thêm gì nữa, đối mặt với nữ tử vì tổn thương mà giận dữ, hắn chạy trối chết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang