• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngươi cho rằng ta nghĩ đến a!

Đối mặt với chỉ trích của Ân Dạ Ly, Phượng Khinh Vũ khẽ cau mày, nàng mấp máy môi, nặng ra nụ cười, đứng cách Ân Dạ Ly 2 bước : “ Ta tới đưa thuốc cho ngươi!”

Ân Dạ Ly nghe vậy lại nhớ đến chuyện sáng nay xảy ra trong cung, đáy mắt giận dữ, lạnh lùng nói : “ Ta không cần”

Ân Dạ Ly khép mắt lại, cũng không nhìn Phượng Khinh Vũ. Hắn không phải không tôn trọng nàng, mà chỉ sợ nhìn nàng một cái, cảm giác quen thuộc khó nói nên lời này lại cắn nuốt hắn lần nữa. Hắn đã mất khống chế lần thứ nhất, không thể có thêm lần thứ hai nữa

Những người gặp phải tình huống này nhất định sẽ có cách làm khác nhau, có nhiều người sẽ không chịu nổi lao xuống lầu rời đi. Nhưng, nàng là Phượng Khinh Vũ, nàng có một tình cảm khó hiểu dành cho hắn, với lại hắn đã từng xả thân cứu nàng

Phượng Khinh Vũ nhìn bắp chân quấn băng của Ân Dạ Ly, to như gói bánh chưng, chắc chỉ có lão ngoạn đồng ấy mới có thể làm ra kiệt tác như thế này

Thân hình của Phượng Khinh Vũ chợt lóe, đột nhiên đến gần Ân Dạ Ly, cũng không hỏi ý kiến của hắn, một tay nâng chân bị thương của hắn lên để ở trên đầu gối của mình

“ Ngươi muốn làm gì?”

Ân Dạ Ly cả kinh, chân giật giật, muốn thoát khỏi, nhưng lại bị tay của nàng kiềm lại

“ Không muốn chân bị tàn phế, đừng cử động”

Phượng Khinh Vũ giận tái mặt, lạnh giọng nói, ánh mắt chuyên chú nhìn bắp chân của Ân Dạ Ly, một tay khác chậm rãi đem vết thương đã băng bó xé ra

Ân Dạ Ly bất động thật, cặp mắt mê ly chuyên chú nhìn Phượng Khinh Vũ bôi thuốc cho hắn, hô hấp cũng căng thẳng theo. Bôi thuốc vào miệng vết thương, đau đớn, nhưng hắn lại không cảm giác được gì

Rất nhanh, Phượng Khinh Vũ băng lại vết thương cho hắn, đứng dậy, đoạt lấy vò rượu trong tay Ân Dạ Ly quăng sang một bên, âm thanh kịch liệt vàng lên, dịch rượu chảy tràn trên đất, mùi rượu nồng nặc phiêu tán trên Lãm Nguyệt Lâu muốn xua cũng không được

“ Ăn nó đi”

Phượng Khinh Vũ mở bình ngọc mà Minh đế đưa cho nàng, sau đó đưa về phía Ân Dạ Ly, ra lệnh

Giọng điệu hăm dọa bức người như vậy, lại làm cho Ân Dạ Ly ngẩn ngơ, cảm giác quen thuộc lại lần nữa đánh úp tâm của hắn, giày vò đến lục phủ ngũ tạng

“ Ngươi muốn ta bón cho ngươi sao?” Thấy Ân Dạ Ly không nhận lấy, Phượng Khinh Vũ chớp chớp mắt mang theo tia cười giảo hoạt

Nghe vậy, Ân Dạ Ly đoạt lấy viên thuốc trong tay của Phượng Khinh Vũ, nuốt vào. Phượng Khinh Vũ cùng với tiểu thư khuê các của thời đại này thật bất đồng, hắn tin nếu như hắn không lấy nàng nhất định sẽ làm thật

“ Như vậy không phải tốt lắm sao!. Ngươi giống hệt tiểu hài tử”

Phượng Khinh Vũ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tựa như mẫu thân dỗ dành tiểu hài tử sợ thuốc đắng uống thuốc, thật là mệt mỏi a!

Tiểu hài tử!. Đây là lần đầu tiên có người nói hắn như vậy

Sau khi Ân Dạ Ly nuốt thuốc xong, để bình ngọc xuống, lại giả vờ ngồi như pho tượng. Nếu như đuổi nàng không đi, vậy coi nàng như không tồn tại!

Phượng Khinh Vũ không ngần ngại chút nào, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn nhỏ, nhẹ nhàng gõ gõ nhịp trên bàn, hồi lâu nàng hỏi: “ Ngươi có phải đang tìm ai đó hay không?”

Ân Dạ Ly chấn động, hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy

“ Ừ, để ta đoán nhé, người kia có phải người yêu của ngươi không?” Phượng Khinh Vũ chú ý tới biến hóa trên lông mi của hắn, cười thầm, xem ra nàng đoán chính xác rồi

Ân Dạ Ly tiếp tục giả vờ làm pho tượng nhưng lỗ tai lại dựng lên

“ Ngươi lầm tưởng ta là người yêu của ngươi, cho nên rất thất vọng, ngươi rất tự trách?”

Phượng Khinh Vũ tiếp tục nói lên suy luận của mình, chỉ là nàng có một chút nghĩ mãi không thông suốt, Ân Dạ Ly vì sao lại không biết người yêu của mình như thế nào sao?

Vẻ mặt của Ân Dạ Ly biến đổi, mở mắt, ánh mắt long lanh

“ Thật ra thì ngươi không phải tự trách”

Phượng Khinh Vũ tiếp tục nói, lần này thanh âm nàng có chút khàn khàn, mắt nhìn về phía bầu trời đêm bao la: “ Ngươi với ta chỉ giống như không nói mà hiểu nhau ngươi không cần thấy có lỗi với người trong lòng của ngươi”

Khóe miệng Ân Dạ Ly khẽ nhếch, tròng mắt sáng lên, hiển nhiên vì lời nói này của Phượng Khinh Vũ. Cho tới bây giờ, hắn đối với Phượng Khinh Vũ cảm thấy lưu luyến, vì thế cảm thấy có lỗi với Nguyệt nhi, Phượng Khinh Vũ nói hắn không cần có lỗi với Nguyệt nhi, mà hắn đối với nàng chỉ là thấu hiểu, thưởng thức mà thôi

“ Cái gì là hiểu mà không cần nói?” Từ này nghe thật mập mờ, hắn phải biết một chút a!

“ Ngươi rất cô đơn?”

Phượng Khinh Vũ không có trả lời thẳng thắn mà hỏi ngược lai

Trái tim của Ân Dạ Ly giống như bị ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, hơi buồn. Hắn nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, gật đầu

“ Ta cũng rất cô đơn”

Phượng Khinh Vuc mỉm cười, bắt đầu nói : “ Cho nên, ngươi với ta là cùng loại người, thấu hiểu lẫn nhau”

“ Ý của ngươi là ta đối với ngươi không phải cảm giác đó?”

Ân Dạ Ly rõ ràng có chút kích động, nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, ánh mắt có chút không kiên nhẫn

Lần này, Phượng Khinh Vũ gật đầu một cái

“ Nói cho ta biết một chút chuyện xưa của ngươi đi”

Ân Dạ Ly gật đầu, người cũng trở nên khá thân, hắn nhìn bầu trời vô biên ngoài kia, ánh mắt mê ly, môi mỏng khẽ mở, đem đoạn chuyện cũ chậm rãi kể ra

Thì ra Ân Dạ Ly không phải là người của Cửu Châu đại lục, hắn đến từ một nơi gọi là Vân Hoang đại lúc, thân thể hắn là người đầu của Dực tộc, có trên vạn năm tuổi , lần đó hắn du ngoạn đến Trung nguyên gặp được nữ tử tên Minh Nguyệt, hai người đều rung động lẫn nhau. Nhưng hắn thân hậu duê của Vân Phù hoàng tộc, gánh vác trên vai sự hưng thịnh của Dực tộc, hắn cùng với nhân tộc chỉ có trăm năm tuổi Minh Nguyệt nhi mến nhau, lập tức bị Vân Phù hoàng tộc ngăn trở. Hắn kịch liệt phản đối, lời thề cuối cùng là cả đời này hắn chỉ thích một người là Minh Nguyệt nhi, chỉ cưới một người là Minh Nguyệt nhi

Mẫu hậu của hắn không còn cách nào khác, chỉ đành tính kế, đem hắn đến Biên thành, chuyến đi này hơn một năm, chờ hắn trở về thì chờ đợi hắn chỉ là một phần mộ cô đơn. Là hắn quên, 1 năm ở Vân Phù, thì nhân gian đã trăm năm. Minh Nguyệt chỉ là một người bình thường sao chống lại được tháng năm vô tình

Tâm hắn đau gần chết, muốn đi theo Nguyệt nhi, lại bị hảo hữu của hắn Cơ hoan ngăn lại. Hắn nói là, ở nhân gian có chuyển thế luân hồi, vì sao hắn không tìm Nguyệt Nhi ở kiếp sau, sau đó nối lại tình xưa. Trong tộc Vu cô cũng có lời tiên đoán : Thất tinh vây quanh mặt trăng, nhân duyên kiếp này, kiếp sau sẽ tái ngộ

Vì vậy hắn đã tới Cửu châu đại lục, rốt cuộc 17 năm trước hắn biết được vị trí của Minh Nguyệt nhi chuyển thế đầu thai. Hắn mừng rỡ, lại bị nữ tử đồng tộc Khúc Điệp Y ngăn trở, trong một khắc Huyết Nguyệt xuất hiện, hai người đấu pháp với nhau, hai bên đều tổn hại mà Minh Nguyệt luân hồi chuyển thế cũng bị chôn vùi trong trận chiến đó

Được mà mất, chuyện thương tâm nhất đời người cũng chỉ có thế mà thôi. Hắn oán trách chính mình vì sao không có biện pháp bảo vệ Minh Nguyệt, chỉ mong cùng Minh Nguyệt sống chung chăn, chết chung huyệt. Bạn tốt Cơ Hoan ngăn cản, nhưng vì hậu quả của trận chiến quá nghiêm trọng không thể nào thi triển pháp thuật tìm kiếm luân hồi ba kiếp của Minh Nguyệt

Vì vậy, hắn được phong làm Long thành Chiến vương, mỗi ngày đều chờ đợi Huyết Nguyệt xuất hiện, chờ đợi Minh Nguyệt luân hồi chuyển thế sống lại.

Phượng Khinh Vũ nghe xong chuyện xưa của hắn trong tâm khữ động, nghĩ đến 16 chữ của tiên sinh đã nói với nàng, lại không khác biệt với chuyện xưa của hắn bao nhiêu. Chẳng lẽ nàng chính là luân hồi 3 kiếp của Minh Nguyệt?

Cái ý niệm này vừa xuất hiện lại bị nàng ép xuống. Những thứ này chỉ là suy đoán của nàng không phải sự thật, nàng không thể vì mình suy đoán mà làm cho hắn hy vọng sau đó lại để hắn thất vọng

“ Chúng ta kết giao bằng hữu đi”

Phượng Khinh Vũ cười ấm áp, nhìn về phía người còn đang đắm chìm trong ức

“Ừ. Tốt!” Có một bằng hữu cũng tốt, ít nhất khi đợi Nguyệt nhi chuyển thế sống lại, sẽ không cô đơn như vậy nữa .

“Hi vọng tình bằng hữu giữa chúng ta trường tồn , tình này không liên quan Phong Nguyệt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK