• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm tinh mơ, mỗi người trong nhà đang mơ một giấc mộng đẹp khác nhau thì có một âm thanh chói tai vang lên.

_A. Anh đồ biến thái, sao anh lại dám ngủ trên giường của em? Từ Hy thức giấc giật mình khi thấy người bên cạnh mình không phải con gấu nhỏ mà chính là Trương Vĩnh Đăng, vì vậy tiện tay cô cho Đăng ăn một cái bạt tai và một sút lết gầm giường.

_Ui da. Em muốn ám sát anh hay sao vậy vợ yêu? Anh cũng chỉ là nằm kế bên em ngủ thôi chứ có làm gì em đâu mà em kêu anh biến thái chứ. Cả đêm hôm qua là anh đã mệt lắm rồi đấy, vậy cho nên anh sẽ ngủ thêm một chút nữa. Đăng lồm cồm bò dậy leo lên giường trùm chăn ngủ tiếp.

_Mệt............. ai làm gì anh mà anh mệt? Hy bỗng đỏ mặt hỏi lại Đăng, tay thì lấy gối che ngực. Đăng chưa kịp trả lời thì cánh cửa phòng khẽ mở.

_Hy, Hy bị sao vậy? Có chuyện gì? Băng ngủ phòng kế bên vừa nghe tiếng Hy hét liền như bay lao đến phòng Đăng.

_Sao anh Đăng lại ở đây? Hy chau mày nhìn Băng đang đứng phía sau còn có Kỳ.

_À........ chuyện này..... Băng ấp úng.

_Tối qua anh gặp ác mộng, không an tâm khi ngủ bên cái thằng trời đánh đó nên mới nhờ Băng qua ngủ với anh một hôm, vì vậy nó mới ngủ với em. Nó........... không làm gì em đó chứ? Kỳ đa nghi nhìn Đăng hỏi.

_Này thằng kia, mày có ý gì? Tao là tao trong sáng, tao chẳng làm gì hết. Câu đó tao phải hỏi mày đúng hơn đấy, hai người tối qua........... Đăng bực mình ngồi dậy biện minh, chưa kịp nói hết tức thì liền bị giọng Băng lấn áp.

_Sao lại có gì được, bọn em chỉ nằm ngủ thôi. A. Chắc mọi người đã đói rồi nhỉ, mau đi đánh răng rửa mặt đi rồi đi ăn sáng, hôm nay em và Hy còn phải tới trường nữa. Băng cười cười nói.

Mọi chuyện đã rõ trắng đen nên Hy cũng chẳng chấp nhất làm gì nữa, đành xuống giường làm vệ sinh cá nhân, theo sau là Đăng và 2 người còn lại.

Trên bàn ăn.

_Đăng, dạo này bang hội sao rồi, không có gặp vấn đề gì rắc rối lớn chứ? Kỳ vừa đưa miếng trứng vào miệng vừa hỏi. Tức thì Vĩnh Đăng đang uống sữa nghe câu hỏi của Kỳ thì phun hết đống sữa trong miệng ra và những giọt sữa tươi nguyên chất con bò trăm phần trăm ấy đã hạ cánh an toàn trên khuôn mặt điển trai của anh Dương Minh Kỳ.

_Mày, là ai nói cho mày biết chuyện bang hội? Thiên Băng?

Đăng ngạc nhiên với câu hỏi của Kỳ vô cùng, từ lúc Kỳ mất trí nhớ đến giờ, Đăng, Băng và Hy đều giấu chuyện bang Bạch Thiên vì không muốn Kỳ suy nghĩ nhiều, vậy là ai đã nói cho Kỳ nghe?

_Tao là bang chủ thì cần gì ai nói? Kỳ khó chịu lườm lườm Đăng.

_Không phải là anh đã............. nhớ? Băng lấy khăn giấy lau mặt cho Kỳ rồi hỏi.

_Nhớ gì? Anh có bị gì đâu mà không nhớ? Kỳ khó hiểu nhìn Băng.

_Em tên gì? Băng hỏi Kỳ.

_Vũ Thiên Băng.

_Còn tao, mày nói tao tên gì? Đăng khẩn trương hỏi.

_Trương Vĩnh Đăng.

_Khoan, hai người hỏi thì cũng như không, mấy cái này không phải hằng ngày đều nói cho ảnh nghe hay sao? Ảnh trả lời được thì cũng bình thường thôi. Anh Kỳ em hỏi anh còn nhớ chuyện đó không? Hy thông minh nói.

_Chuyện gì? Kỳ nhíu mày.

_Thì chuyện đó đó, chuyện tai nạn. Hy nháy mắt với Kỳ.

_À, nhớ chứ. Kỳ nhìn Đăng và Hy rồi mỉm cười.

Thấy 3 người 6 con mắt đang đưa tình đưa ý với nhau, Băng hoài nghi.

_Mọi người đang dấu em chuyện gì?

_Chuyện gì là chuyện gì? Đâu có chuyện gì đâu. Hy cười nói.

_Thật không?

_Thật, thôi ăn đi rồi còn đi học. À, anh Kỳ nhớ lại rồi chuyện này phải ăn mừng mới được. Hy nói.

Bỗng Băng không nói gì, nước mắt rơi, quay qua nhìn Kỳ và đặt lên môi Kỳ một nụ hôn nhẹ.

_Dù anh có nhớ hay không nhớ ra em, em vẫn sẽ yêu anh.

Sau bữa ăn sáng, ai về phòng người ấy thay đồ, người thì chuẩn bị đi học, còn người thì chuẩn bị "Thiết lập lại trật tự thế giới" (Trở về bang hội đấy mà >

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK