Sáng sớm tại một khu dân cư, một người phụ nữ thoạt nhìn ngoài năm mươi dẫn theo một cô bé khuôn mặt non nớt, có lẽ chưa qua tuổi mười bảy đi đến gõ cửa một căn nhà.
Nếu nơi đây không phải là một khu dân cư bình thường và trông bác gái kia có vẻ hiền lành, cô bé kia cũng không giống cô gái hư thì sợ rằng không ít người thành phố sẽ cảm thán cho một cô bé tốt sắp gặp họa.
Bác gái kia nhấn chuông cửa đã năm phút, có chút không nhịn được chuẩn bị phá cửa thì cửa phòng chợt mở ra. Một người còn đang ngái ngủ xoa xoa đôi mắt đỏ lên của mình nói:
- Chuyện gì thế Lưu đại mụ? Sáng sớm đã đến gõ cửa nhà cháu, cho dù với cháu thì không vấn đề gì nhưng hàng xóm cũng sẽ có ý kiến a.
Người mở cửa chính là Diệp Nhất Phàm, bây giờ trên người hắn đã không còn sát khí của đêm qua, lúc này nhìn qua giống một thanh niên chán chường quen sống về đêm.
Bác gái cùng Diệp Nhất Phàm rõ ràng là có quen biết, cũng không để ý tới những lời phàn nàn của Diệp Nhất Phàm liền kéo tay cô gái dẫn vào trong nhà. Hơn nữa vừa đi bác gái vừa trách mắng:
- Tiểu Diệp, không phải là bác gái mắng cháu, cháu xem một người trẻ tuổi sinh hoạt như thế nào. Cháu còn mặt mũi nói với ta bây giờ là sáng sớm sao, cháu có biết mấy giờ rồi không? Nếu cháu ngủ thêm mấy tiếng nữa thì dậy ăn cơm tối là vừa!
Bác gái vừa nói với Diệp Nhất Phàm vừa đi vào bên trong.
Nhà Diệp Nhất Phàm rất lớn, hơn một trăm ba mươi mét vuông mà chỉ có một mình hắn ở. Đương nhiên không gian sống của hắn chỉ giới hạn trong phòng bếp, WC, phòng khách và phòng ngủ, còn lại hai phòng trọ thì không có ai ở.
Cô gái sau khi bước vào nhà không ngừng đưa mắt đánh giá bốn phía. Không thể không nói chủ nhân của căn nhà này rất có phẩm vị, tất cả các thiết bị trong phòng đều sử dụng thiết kế Châu Âu, mỗi một ngóc ngách đều có thể nhìn thấy một đồ vật trang trí tinh xảo. Thế nhưng một căn phòng như vậy lại bị người trước mắt biến thành ổ chó khiến trong lòng cô gái cũng phải hung hăng "bội phục" Diệp Nhất Phàm một phen.
Trong lúc cô gái đang quan sát gian phòng thì giọng nói của Lưu đại mụ lại một lần nữa vang lên:
- Bác nói này Tiểu Diệp, không phải bác gái trách cháu. Cháu xem một căn phòng tốt như thế này mà bị cháu làm thành cái gì rồi? Ổ chó so với phòng của cháu còn sạch hơn nhiều! Cháu xem, trên bàn toàn hộp cơm, cháu đừng nói với bác là cả tuần ăn cơm hộp nhé! Nhìn xem, dưới sàn nhà thì toàn tất thối, không biết cháu có tất cả bao nhiêu đôi đây? Ngươi, đứa nhỏ này thực sự phải cần một người quản rồi, nếu không thì chờ ngày nào đó bác gái giới thiệu cho cháu một cô gái tốt nha?
Nhắc đến cô gái tốt bác gái liền hăng hái hẳn lên, mặt mày hớn hở, chỉ thấy bà liên tục giới thiệu cho Diệp Nhất Phàm mấy cô gái bà quen, càng làm cho Diệp Nhất Phàm hoảng sợ đó là Lưu đại mụ thậm chí số đo ba vòng của người ta cũng rõ trong lòng bàn tay, hắn không thể không thừa nhận có những lúc sự chú ý của nữ nhân thật đáng sợ vô cùng.
Diệp Nhất Phàm biết nếu để cho bác gái nói tiếp e rằng ngày mai bác gái sẽ dẫn mười mấy hai mươi cô gái đến san bằng nhà mình mất, vì thế hắn nhanh chóng ngắt lời:
- Được rồi, được rồi bác Lưu, lời bác nói cháu sẽ suy nghĩ. Nhưng nãy giờ bác còn chưa nói hôm nay bác đến có việc gì a. Cháu nghĩ chắc không phải chỉ để nói mấy chuyện này thôi chứ.
- Tiểu tử ngươi không nói ta cũng quên mất, thật ra bác đến là để giới thiệu với cháu một người. Đây là khuê nữ Hàn Vũ Đình, người ta đang là một trong tám sinh viên được tuyển chọn. Đúng là xã hội càng ngày càng cần nhân tài, không như tiểu tử ngươi suốt ngày chỉ biết ăn rồi nằm chờ chết.
Bác gái một bên giới thiệu nữ hài tử nhưng vẫn không quên đả kích Diệp Nhất Phàm vài câu.
- Không phải mấy hôm trước cháu ở công ty môi giới đăng một thông báo muốn tìm một người giúp việc để nấu cơm, quét dọn phòng cho cháu sao? Vũ Đình hôm nay đến chính là vì chuyện này. Ta biết tiểu tử ngươi không phải là muốn đi gây chuyện, hảo hảo muốn tìm một bảo mẫu, nhưng tìm mãi cũng không thấy một người biết nấu món ăn Pháp. Cháu cho rằng với tay nghề như vậy mà phải đi làm bảo mẫu sao? Chẳng qua tiểu tử ngươi cũng thật có phúc khí, Vũ Đình vừa vặn biết làm món ăn Pháp, hơn nữa đối với đãi ngộ của cháu cũng hài lòng. Hôm nay người ta đến xem tình huống, nếu có thể lập tức có thể đi làm.
Từ lời bác gái nói Diệp Nhất Phàm liền nhớ lại có một ngày mình đột nhiên tâm huyết dâng trào đứng tại công ty tuyển dụng đưa ra một thông báo như vậy. Việc này ngay cả bản thân mình cũng đã quên, ai ngờ hôm nay thật sự có người tìm đến.
Diệp Nhất Phàm nhìn khuôn mặt còn non nớt của cô gái, có chút không tin hỏi:
- Cô biết làm món ăn Pháp?
- Đúng vậy Diệp tiên sinh, tôi có thể làm món ăn Pháp, không chỉ thế đối với các món ăn Trung Quốc tôi cũng có tay nghề rất cao. Nếu như ngài không tin tôi có thể lập tức làm một bàn thức ăn cho ngài nếm thử, nếu ngài không hài lòng có thể không thuê tôi.
Hàn Vũ Đình thập phần tự tin nói, nàng cũng biết Diệp Nhất Phàm đang muốn thử năng lực của mình, đối với các cô gái ở độ tuổi này thì lòng tự trọng thường rất cao.
- Không cần đâu, làm được là tốt rồi, làm được là tốt rồi, vậy cô ở lại đây đi.
Diệp Nhất Phàm cũng nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, thật ra không phải là hắn không muốn khảo sát, mà là bây giờ trong nhà không có nguyên liệu để chế biến món ăn.
Lúc này Lưu đại mụ đột nhiên kéo tay Diệp Nhất Phàm, nháy mắt một cái rồi kéo hắn sang một bên nhỏ giọng nói:
- Ta nói cho tiểu tử ngươi biết, sau này ngươi nên thành thật một chút. Người ta là con gái tự mình vào trường cũng không dễ dàng, tiểu tử ngươi nếu dám có chủ ý xấu xa gì với người ta thì đừng trách lão nương đây vì nghĩa diệt thân!
Diệp Nhất Phàm im lặng nhìn bác gái đang đứng trước mặt mình, hắn thầm nghĩ bác Lưu có phải mỗi tối đều xem mấy cái phim chó má chiếu lúc tám giờ không, cách cực phẩm vậy cũng nghĩ ra được. Bây giờ là chế độ xã hội pháp trị, mình mà làm vậy với người ta thì sẽ phải chịu trách nhiệm. Mặc dù Diệp Nhất Phàm đã làm một số việc mà pháp luật không cho phép, thế nhưng hắn vẫn thấy mình có những lúc vẫn làm những việc tốt của người dân tuân thủ luật pháp.
Nếu như mình thật sự đói khát đến mức không chịu được cũng sẽ không trêu chọc cô nhóc kia. Mình cũng không phải không có tiền, đến một lúc nào đó cần phát tiết thì cùng lắm ra ngoài tìm một em là được, hơn nữa chất lượng kiểu gì cũng hơn cái trái bí ngô trước mắt này.
- Được rồi, được rồi, cháu biết rồi, bác thấy cháu giống loại người như vậy sao? Cháu bình thường tuy sinh hoạt có chút tùy tiện, nhưng thực ra cháu cũng hay giúp các cụ già qua đường, thỉnh thoảng nhường chỗ cho phụ nữ có thai trên xe bus. Bác gái, người yên tâm đi, cháu sẽ không phạm sai lầm đâu.
Diệp Nhất Phàm vỗ ngực đảm bảo, lực vỗ quá mạnh tác động đến vết thương trên vai khiến hắn đau đến nhe răng nhếch mép.
Bác gái nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn liền hài lòng, gật đầu nói:
- Được rồi, xem như cháu biết điều, bác cũng không nói nữa, bác còn nhiều việc cần giải quyết nên không thể ở mãi đây được... Tiểu Hàn, bác gái sống một mình ở nhà bên cạnh, nếu có chuyện gì cần bác gái giúp hoặc là cháu bị tiểu tử này bắt nạt thì hãy đến tìm bác, bác gái thay cháu làm chủ!
Nói xong bác gái hừ một tiếng rồi rời đi.
Diệp Nhất Phàm cuối cùng cũng đã hiểu vì sao tay áo của bác gái thường có một cái phù hiệu tuần tra, trước đây hắn còn tưởng là chạy theo hình thức chứ làm sao có thể đuổi trộm bắt cướp. Cho tới hôm nay hắn mới phát hiện ra có đôi khi uy lực của bác gái thật sự không đơn giản a!
- Vũ Đình, cô ở phòng kia nhé, lát nữa tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô, tất nhiên cô có thể làm lại chìa khóa khác.
Diệp Nhất Phàm chỉ vào căn phòng trống cạnh phòng hắn nói.
Hàn Vũ Đình rõ ràng không có phản ứng với việc đối phương gọi mình, nàng ngơ ngác nhìn Diệp Nhất Phàm nửa ngày rồi mới như vừa tỉnh mộng:
- A! A! Ngài đang gọi tôi?
Diệp Nhất Phàm bị vẻ mặt của Hàn Vũ Đình chọc cười:
- Trong phòng này ngoài hai chúng ta ra chẳng lẽ còn có ai đó khác sao?
- Thực sự ngại quá, Diệp tiên sinh, từ trước đến nay ngoại trừ cha mẹ tôi thì chưa có ai gọi tôi như vậy, thế nên trong chốc lát tôi chưa kịp phản ứng, khiến ngài chê cười rồi.
Hàn Vũ Đình lúng túng giải thích.
- Tôi cảm thấy nếu chúng ta sống cùng nhau thì tốt nhất là gọi tên thân mật một chút, như vậy thoải mái hơn. Nếu cô không muốn thì tôi gọi nguyên tên của cô vậy.
Diệp Nhất Phàm nhún vai, tỏ ý không sao cả.
- Không có, không có, tôi cũng cảm thấy rất thân mật.
Hàn Vũ Đình vội vàng xua tay nói.
- Vậy là tốt rồi, cô cũng đừng gọi tôi là Diệp tiên sinh, nghe thế tôi cảm thấy mình giống như một lão già. Tôi lớn hơn cô, nếu cô không nghĩ là tôi muốn chiếm tiện nghi thì cứ gọi tôi một tiếng Diệp ca ca.
Diệp Nhất Phàm ra vẻ đại nghĩa nói.
- Này đại thúc, sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy? Nhìn lại mặt mình xem, rốt cuộc điều gì khiến ngươi có dũng khí mở miệng muốn ta gọi là anh? Tuy rằng ngươi là ông chủ của ta nhưng điều trái với lương tâm này ta quyết không nói được!
Diệp Nhất Phàm thừa nhận mình bị chấn động rồi, cô gái thoạt nhìn rất ngoan ngoãn này không ngờ trong lúc bất chợt có thể nói ra những lời như vậy, rốt cuộc là mình đã già hay do thế giới này đã thay đổi a.
- Thật ra tôi năm nay mới hai tư tuổi, cô gọi tôi là anh cũng không quá đáng.
Diệp Nhất Phàm yếu ớt nói.
- Bỏ đi, đại thúc sẽ có đại thúc giác ngộ. Ta chỉ đến nấu cơm, dọn dẹp cho ngươi, còn làm ngươi vui không nằm trong phạm vi công tác của ta, tất nhiên nếu ngươi đồng ý trả thêm tiền thì ta sẽ xem xét.
- Cô chuẩn bị đồ đạc đi, hành lý của cô ở đâu, tôi giúp cô đi lấy.
Diệp Nhất Phàm không muốn cùng đối phương dây dưa chuyện này, vì thế hắn liền dời trọng tâm câu chuyện. Diệp Nhất Phàm nhìn Hàn Vũ Đình không mang hành lý liền cho rằng nàng hôm nay đến xem nơi này trước, còn đồ đạc thì chắc là gửi ở nơi khác.
Hàn Vũ Đình lúng túng cười:
- Tôi không có hành lý gì hết, khi đi tôi chỉ đi người không, cộng thêm một cái ba lô này.
Diệp Nhất Phàm nhìn cái ba lô trên người Hàn Vũ Đình, cẩn thận xem xét, bên trong có mấy bọc nhỏ vật dụng của nữ hài, có thể nói cũng chẳng có vật gì đáng giá. Tuy nhiên khi nhìn giá chiếc túi đeo sau lưng nàng, Diệp Nhất Phàm biết đây chính là một cái túi LV cực hiếm, hắn thật sự không dám nghĩ một cô nhóc làm thuê lại có thứ đồ đắt tiền như vậy. Sự việc khác thường này cộng với việc Diệp Nhất Phàm đang mang trong mình một thân phận khác khiến hắn không khỏi khẩn trương.
Thấy ánh mắt hoài nghi của Diệp Nhất Phàm, Hàn Vũ Đình lập tức giải thích:
- Thật ra tôi không phải là học sinh nghèo, chẳng qua vì một số chuyện nhỏ và cãi nhau với gia đình nên mới bỏ ra ngoài. Trên người ngoài tiền học phí ra thì chẳng còn lại bao nhiêu, thế nên mới đến chỗ ngươi làm việc. Tôi thật sự không phải người không rõ lai lịch, thẻ căn cước của ta có thể tra ra được, không tin ngươi có thể kiểm tra.
Nói xong nàng thật sự đưa thẻ căn cước cho Diệp Nhất Phàm.
"Xem ra cô nhóc này đúng là lần đầu tiên ra khỏi nhà, chuyện gì cũng có thể nói cho ta biết. Quên đi, ta sẽ cho người điều tra gia cảnh sau lưng nàng, ta không tin có người dám có ý đồ với ta, trừ phi mấy lão già trong tổ chức không muốn sống nữa."
Nghĩ tới đây Diệp Nhất Phàm lần thứ hai khôi phục khuôn mặt tươi cười:
- Đừng khẩn trương, tôi cũng không phải là thanh tra điều tra hộ khẩu. Cầm lấy thẻ căn cước đi, chẳng lẽ cô không biết hình chụp trên thẻ căn cước thường là xấu nhất sao?
Bị Diệp Nhất Phàm nói như vậy Hàn Vũ Đình liền phản ứng, nàng đem tấm ảnh đẹp nhất của mình cho hắn nhìn. Thực ra thì dung mạo Hàn Vũ Đình cũng rất đẹp, thế nhưng nữ hài tử thường mong muốn mình đẹp nhất trước mặt người khác, cho nên nàng vội vôi vàng vàng đem thẻ căn cước nhét vào cái túi ở sau lưng.
- Lát nữa tôi đưa cô đi mua ít đồ, đồ dùng ở đây cũng không có nhiều, hay là cô tự mình chọn đi.
Nói rồi Diệp Nhất Phàm quay về phòng thu xếp một lúc rồi mang một chiếc túi lớn ra, tay kia cầm chìa khóa xe ý bảo Hàn Vũ Đình xuất phát.
- Đại thúc, để ta giúp ngươi!
Hàn Vũ Đình nhìn đồ đạc trong tay Diệp Nhất Phàm liền tự giác đến hỗ trợ.
Chẳng qua Diệp Nhất Phàm không muốn tiếp nhận hảo ý này, hắn đặt cái túi trong tay sang một bên, sau đó cười xấu xa nói:
- Hắc hắc, trong này có những thứ chỉ nam nhân mới có thể dùng được, cô thực sự muốn cầm giúp tôi sao?
Biểu tình trên mặt Diệp Nhất Phàm làm Hàn Vũ Đình dừng lại, nàng cũng không tiếp tục hỗ trợ nữa mà đi theo Diệp Nhất Phàm, thành thành thật thật bước lên xe.
Sau khi xe ô tô của Diệp Nhất Phàm đi được một lúc, bên trong thùng rác một cái túi chợt rơi xuống, một dòng máu đỏ từ băng vệ sinh chầm chậm thấm ra.